𝐜𝐡𝐚𝐩𝐭𝐞𝐫 𝟒;

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay, trời Seoul vẫn xám xịt như thường ngày, không có gì nổi bật ngoài cơn mưa nhẹ kéo dài từ sáng sớm. Nhưng đối với Wonwoo, mọi thứ dường như không hề thuận lợi như dáng vẻ bình lặng ấy.

Anh thức dậy sau một đêm trực dài tại bệnh viện, cảm giác mệt mỏi vẫn đè nặng lên đôi vai. Những ngày gần đây, các ca trực của anh liên tục kéo dài hơn bình thường, công việc chất chồng khiến Wonwoo gần như kiệt sức. Áp lực từ việc phải đưa ra những quyết định nhanh chóng và chính xác trong từng ca cấp cứu không chỉ làm căng thẳng mà còn làm tăng thêm cảm giác cô đơn, khi anh nhận ra mình đang dần xa cách với mọi thứ ngoài kia.

Trên đường đến bệnh viện, mọi thứ càng trở nên tệ hơn khi anh quên tập hồ sơ quan trọng ở nhà và lại phải chạy ngược về nhà để lấy khiến anh muộn giờ làm một chút. Đến bệnh viện, anh nhận được tin từ một đồng nghiệp rằng một trong những bệnh nhân của anh đang trong tình trạng nguy kịch. Người đó đã qua đời dù Wonwoo và các đồng nghiệp đã cố gắng hết sức. Đối với một bác sĩ, việc mất đi một bệnh nhân chưa bao giờ là một điều gì dễ vượt qua cho dù đã phải trải qua việc đó hàng ngàn lần rồi. Wonwoo đã cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng trong lòng anh vẫn không khỏi dằn vặt.

Khi cuối cùng cũng có một chút thời gian nghỉ ngơi, Wonwoo tìm đến một góc yên tĩnh trong bệnh viện, ngồi xuống và nhắm mắt lại. Nhưng thay vì tìm được sự bình yên, anh lại cảm thấy trái tim mình nặng trĩu hơn bao giờ hết. Những suy nghĩ tiêu cực bắt đầu len lỏi vào tâm trí, khiến anh càng thêm chán nản. Điều duy nhất mà Wonwoo mong mỏi vào lúc này là một chút an ủi, một ai đó để lắng nghe và hiểu anh. Anh muốn gọi cho Junhui, muốn nghe giọng nói ấm áp của em để tìm lại sự cân bằng trong cuộc sống. Nhưng với tình trạng hiện tại, anh không muốn làm phiền Junhui, càng không muốn mang thêm gánh nặng cho người anh thương.

Khi anh cầm điện thoại lên, định nhắn một tin nhắn đơn giản hỏi han Junhui, những ngón tay của anh chợt dừng lại. Anh không biết phải bắt đầu từ đâu, không biết phải nói gì để không làm Junhui lo lắng. Sau một hồi do dự, Wonwoo chỉ nhắn một câu: "Anh nhớ em."

Anh gửi đi tin nhắn ấy với một cảm giác lạ lùng, như thể nó chẳng thể diễn tả hết những gì anh đang cảm nhận. Nhưng đó là điều duy nhất anh có thể làm lúc này. Một chút hy vọng rằng, dù chỉ là qua màn hình điện thoại, Junhui có thể cảm nhận được tình cảm của anh, và rằng mọi thứ sẽ ổn thôi.

Khi vừa đặt điện thoại xuống, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì tiếng chuông điện thoại nội bộ bất ngờ vang lên. Wonwoo nhận cuộc gọi, giọng người bên kia đầu dây lạnh lùng và khẩn cấp: "Bác sĩ Jeon, tổ trưởng muốn gặp anh ngay lập tức."

Tim anh chùng xuống, không báo trước một dự cảm không lành. Với mỗi bước chân lên cầu thang, sự lo lắng trong lòng Wonwoo càng gia tăng. Khi đến nơi, anh thấy ánh nhìn nghiêm nghị của tổ trưởng đang chờ đợi. Trên bàn là tập hồ sơ bệnh án mà anh đã dành rất nhiều thời gian và tâm huyết nghiên cứu, nhưng nhìn qua, Wonwoo đã nhận ra có điều gì đó không đúng.

Tổ trưởng không để anh đợi lâu, giọng ông ta cất lên, trầm đục nhưng rõ ràng, khiến không khí trong phòng càng thêm căng thẳng. "Bác sĩ Jeon, tôi đã kỳ vọng rất nhiều vào anh nhưng thứ tôi nhận được chỉ là xấp giấy lộn thế này thôi sao? Anh định giải thích thế nào đây hả?"

Wonwoo cứng người lại trước giọng nói đầy thất vọng của tổ trưởng. Anh chắc chắn rằng mình đã kiểm tra cẩn thận mọi chi tiết trước khi nộp lên, nhưng giờ đây, tập hồ sơ lại bị thay đổi, biến thành một đống giấy tờ lộn xộn không thể sử dụng. Mồ hôi lạnh bắt đầu rịn ra trên trán anh khi suy nghĩ về những hậu quả có thể xảy ra. Sự tức giận xen lẫn bối rối trào dâng trong lòng anh, nhưng hơn hết, là cảm giác bất lực vì không thể kiểm soát được tình hình. Những lời trách móc không chỉ như một cái tát vào lòng tự trọng của anh mà còn khiến anh cảm thấy mất đi sự tự tin vốn có. Tổ trưởng không phải người dễ dãi, và Wonwoo hiểu rằng mọi lời nói lúc này đều sẽ bị soi xét kỹ lưỡng.

"Thưa tổ trưởng," Wonwoo bắt đầu, giọng anh vẫn cố gắng giữ sự bình tĩnh, nhưng không giấu được sự căng thẳng trong từng từ. "Tôi đã dành rất nhiều thời gian và tâm huyết vào tập hồ sơ này. Tôi không biết bằng cách nào, nhưng có vẻ như ai đó đã đánh tráo hoặc làm thay đổi nội dung bên trong."

Tổ trưởng nhíu mày, ánh mắt ông nhìn chằm chằm vào Wonwoo, như thể đang tìm kiếm dấu hiệu của sự không trung thực. "Anh nói có ai đó đã cố tình làm việc này? Bác sĩ Jeon, bệnh viện này không phải nơi để chơi trò đổ lỗi. Anh có hiểu rằng sai lầm này có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như thế nào không?"

Wonwoo cảm thấy trái tim mình nặng trĩu, biết rõ rằng sự nghi ngờ của tổ trưởng là có cơ sở. Anh không có bằng chứng nào để chứng minh lời mình nói, và tình hình hiện tại càng khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. "Tôi hiểu rõ điều đó, thưa tổ trưởng. Tôi không hề có ý định đổ lỗi cho ai khác. Tôi chỉ xin một chút thời gian để điều tra và khắc phục sự cố này. Tôi cam đoan sẽ tìm ra nguyên nhân và sửa chữa nó."

Tổ trưởng im lặng trong giây lát, đôi mắt ông nheo lại như đang cân nhắc. "Anh có vài giờ để đưa ra câu trả lời thỏa đáng, bác sĩ Jeon. Nếu không, tôi e rằng anh sẽ phải chịu trách nhiệm toàn bộ cho việc này."

Wonwoo chỉ có thể gật đầu, không còn lựa chọn nào khác. "Tôi hiểu, thưa tổ trưởng. Tôi sẽ làm tất cả những gì có thể để giải quyết việc này."

Tổ trưởng không nói thêm gì, chỉ ra hiệu cho Wonwoo ra ngoài. Khi bước ra khỏi phòng, Wonwoo cảm thấy như có một tảng đá lớn đè nặng trên ngực. Anh biết mình cần hành động nhanh chóng, nhưng trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy bất an. Mọi thứ dường như đang quay cuồng xung quanh anh, và lần đầu tiên sau nhiều năm, Wonwoo cảm thấy sự mệt mỏi tột cùng, không chỉ về thể chất mà còn về tinh thần.

Wonwoo nhanh chóng trở về văn phòng của mình, đôi chân anh không hề ngừng nghỉ. May mắn thay, toàn bộ hồ sơ đã được anh lưu trữ cẩn thận trên máy tính cá nhân. Anh ngồi xuống trước màn hình, trái tim đập nhanh vì lo lắng nhưng đôi tay vẫn nhanh nhẹn và chính xác. Mở tập tin hồ sơ, Wonwoo cẩn thận kiểm tra từng trang, từng chi tiết một lần nữa. Anh biết rằng không thể để sót bất kỳ lỗi nào, dù là nhỏ nhất. Dòng chữ trên màn hình dường như đang nhảy múa trước mắt anh, nhưng Wonwoo không cho phép bản thân lơ là.

Cuối cùng, sau khi xem xét kỹ lưỡng, anh cảm thấy an tâm hơn. Tất cả đều đúng như những gì anh đã làm trước đó. Không để mất thêm thời gian, Wonwoo bắt đầu quá trình in ấn, từng tờ giấy từ máy in chạy ra mang theo hy vọng mới. Trong khi chờ đợi, anh tựa lưng vào ghế, mắt nhắm lại trong giây lát để lấy lại chút sức lực. Dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng nó đủ để Wonwoo cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Khi tập hồ sơ cuối cùng được in ra, anh xếp chúng lại ngay ngắn, cẩn thận như đang bảo vệ một báu vật quý giá.

Khi Wonwoo bước vào phòng làm việc của tổ trưởng, anh ngay lập tức nhận ra sự hiện diện của Park Sangwoo, một đồng nghiệp mà anh luôn có cảm giác không tin tưởng. Sangwoo đứng đó, tay cầm một tập hồ sơ, đôi mắt lóe lên vẻ đắc thắng khi nhìn thấy Wonwoo. Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ trở nên rõ ràng với Wonwoo. Việc hồ sơ của anh bị đánh tráo không phải là một sự trùng hợp hay lỗi lầm ngẫu nhiên. Đó là một âm mưu được sắp đặt cẩn thận, và người đứng sau không ai khác chính là Sangwoo.

Tổ trưởng nhìn giữa hai người, ánh mắt ông sắc lạnh. "Bác sĩ Jeon, có thể anh bị người ta hại nhưng cuối cùng trách nhiệm vẫn thuộc về anh. Anh đã làm tôi mất niềm tin đấy. May mà có cậu Sangwoo nên tôi mới nộp hồ sơ về cấp trên kịp."

Wonwoo đứng lặng trong giây lát, cảm nhận rõ sự nghiêm trọng của tình huống. Ánh mắt của tổ trưởng như một lưỡi dao sắc bén, khiến anh cảm thấy áp lực nặng nề hơn bao giờ hết. Những lời nói của tổ trưởng không chỉ là sự trách móc mà còn là một lời cảnh cáo. Wonwoo hiểu rằng dù có bị hại hay không, kết quả cuối cùng vẫn là anh đã để xảy ra sai sót.

"Vâng, tôi hiểu," Wonwoo nói, giọng anh điềm tĩnh nhưng không giấu được sự thất vọng. "Tôi xin lỗi vì đã để xảy ra tình huống này và sẽ làm mọi cách để không tái diễn."

Tổ trưởng không nói thêm gì, chỉ gật đầu lạnh nhạt, ra hiệu cho anh đặt lại hồ sơ chính xác trên bàn rồi cho cả hai rời khỏi phòng. Trước khi rời đi, Sangwoo quay sang Wonwoo, nở một nụ cười nham hiểm. "Xem như cậu may mắn đấy, Jeon," anh ta thì thầm, giọng đầy sự đe dọa. "Nhưng lần sau, cậu sẽ không may mắn như vậy đâu."

Wonwoo quyết định giữ im lặng, Wonwoo quyết định giữ im lặng, mặc dù anh biết việc này sẽ xảy ra nhưng ngày hôm nay của anh quá tồi tệ, đến mức anh đã nghĩ đến việc nghỉ làm. Suy nghĩ về việc rời bỏ công việc, nơi mà anh đã dành biết bao nhiêu năm để gắn bó và phấn đấu, khiến lòng Wonwoo nặng trĩu. Anh biết rằng đây không chỉ là một cuộc đấu tranh với Park Sangwoo, mà còn là một thử thách lớn hơn nhiều đối với chính bản thân anh. Nghề y là niềm đam mê, là lý tưởng mà anh đã theo đuổi suốt cả cuộc đời, nhưng liệu mọi thứ có còn ý nghĩa khi mà mỗi ngày đi làm đều là một cuộc chiến?

Trong khoảnh khắc đó, hình ảnh Junhui hiện lên trong tâm trí Wonwoo như một nguồn động viên thầm lặng. Anh nhớ đến những buổi tối muộn mà cả hai cùng nói chuyện qua điện thoại, những lúc Junhui dịu dàng khuyên anh nên nghỉ ngơi, những lần em đã giúp anh xoa dịu nỗi lo lắng bằng những lời nói ấm áp. Junhui đã từng nói với anh rằng, dù có chuyện gì xảy ra, em sẽ luôn ở bên anh, ủng hộ anh trong mọi quyết định.

Rồi anh nghĩ đến Gwangju, nơi anh từng ao ước có thể trở về, một nơi yên bình và xa lánh những ồn ào, tranh đấu. Có lẽ, cuộc sống tại một nơi như vậy sẽ mang đến cho anh một sự bình yên mà anh luôn khao khát. Ở đó, anh có thể thoát khỏi những cuộc chiến không hồi kết với đồng nghiệp, những áp lực vô hình đè nặng trên vai mỗi ngày. Gwangju không chỉ là nơi anh từng ao ước trở về, mà còn là một nơi mà anh có thể bắt đầu lại, cùng với Junhui, người đã luôn là điểm tựa tinh thần của anh.

Ý nghĩ về việc cùng Junhui sống một cuộc sống bình dị, tránh xa những căng thẳng của cuộc sống thành thị, bắt đầu nhen nhóm trong đầu Wonwoo. Có lẽ, đã đến lúc anh cần phải suy nghĩ nghiêm túc về việc rời khỏi Seoul, rời khỏi môi trường đầy áp lực này, và tìm kiếm một con đường khác cho bản thân. Anh mường tượng đến một ngôi nhà nhỏ, với vườn cây xanh mướt, nơi mà mỗi sáng thức dậy, anh và Junhui có thể cùng nhau pha trà, đọc sách, và tận hưởng những khoảnh khắc bình yên bên nhau.

Nhưng đồng thời, một phần khác trong anh vẫn còn do dự. Nghề y là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh, là niềm đam mê mà anh đã theo đuổi suốt nhiều năm. Bỏ lại tất cả để bắt đầu một cuộc sống mới có thể là một quyết định không dễ dàng. Liệu anh có thực sự sẵn sàng từ bỏ tất cả những gì mình đã xây dựng và cống hiến? Wonwoo biết rằng đây là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời anh, một quyết định không thể vội vàng. Anh cần thời gian để suy nghĩ, để cân nhắc về những gì thực sự quan trọng đối với mình.

Tuần này Wonwoo không có ca trực nên sẽ về nhà. Anh đã từng có ý định mua nhà ở ngoài nhưng thường một tháng anh chỉ về nhà một đến hai lần thôi nên anh quyết định vẫn ở nhà dì. Khi Wonwoo bước vào nhà dì, anh cảm thấy sự khác biệt ngay lập tức. Gia đình dì, những người trước đây thường tỏ ra lạnh lùng và xa lánh, giờ đây lại mời anh tham gia bữa cơm gia đình. Điều này làm anh cảm thấy bất ngờ và có phần lạc quan rằng mối quan hệ có thể đã được cải thiện. Tuy nhiên, không khí ấm cúng và thân thiện của bữa cơm nhanh chóng bị phá vỡ khi dì của anh bất ngờ đề nghị một yêu cầu. Trong khi bữa ăn diễn ra, dì của anh đã chuyển đề tài từ chuyện trò về công việc và cuộc sống sang một vấn đề nhạy cảm hơn.

"Wonwoo," dì của anh bắt đầu, giọng nói có phần nghiêm túc nhưng cố gắng giữ vẻ bình thản. "Vợ chồng dì đã suy nghĩ rất nhiều về tương lai của con trai dì. Nó cần một cơ hội để có một công việc tốt, và dì nghĩ rằng, với những mối quan hệ và vị trí của cháu, có thể giúp nó vào một chỗ làm tốt hơn."

Wonwoo nhìn dì, cảm thấy sự tức giận và bất ngờ tăng dần trong lòng. "Dì, cháu không hiểu ý dì là gì ạ."

Dì của anh cười gượng, rồi tiếp tục. "Ý của dì là, nếu cháu có thể giúp con trai dì có một công việc tốt, vợ chồng dì sẽ rất biết ơn cháu. Dì biết cháu có thể giúp đỡ trong việc này mà, nếu không thể đi con đường chính thống thì chúng ta hoàn toàn có thể đi một con đường vòng phải không Wonwoo."

Những lời nói của dì như một cú sốc đối với Wonwoo. Anh cảm thấy sự kinh hoàng và thất vọng tràn ngập. Đó không phải chỉ là một yêu cầu khó khăn mà là một yêu cầu vượt quá giới hạn, đụng chạm đến phẩm giá và sự tôn trọng của anh. Việc yêu cầu anh dùng "thân thể của mình" để giúp con trai dì có một công việc tốt là một sự xúc phạm lớn đối với một người làm nghề bác sĩ như anh.

"Dì, cháu không thể làm điều đó," Wonwoo nói, giọng anh căng thẳng và kiên quyết.

Khi chồng dì nghe được lời từ chối của anh, cơn giận của ông bùng phát. Ông đứng dậy, mặt đỏ bừng và tay nắm chặt, rồi quát lớn về phía Wonwoo. "Mày là cái thá gì mà dám từ chối giúp đỡ gia đình bọn tao? Mày chẳng ra gì cả! Nếu không phải vì mày, con trai tao đã có một cơ hội tốt hơn rồi!"

Cơn giận của chồng dì đã khiến không khí trở nên căng thẳng và nặng nề hơn bao giờ hết. Wonwoo cảm thấy sự bất công và xúc phạm trong lời lẽ của ông. Anh cố gắng giữ bình tĩnh, mặc dù sự thất vọng và tổn thương không thể giấu nổi.

"Chú, xin hãy bình tĩnh," Wonwoo cố gắng nói bằng giọng điềm tĩnh nhưng không thể che giấu sự mệt mỏi trong lời mình. "Cháu không thể làm điều đó. Đó là điều mà cháu không thể và không muốn làm."

"Bình tĩnh? Mày là cái thá gì mà yêu cầu gia đình tao phải bình tĩnh khi mày từ chối giúp đỡ?" Chồng dì gầm lên, vẻ mặt đã chuyển từ tức giận sang thái độ thù địch rõ rệt. "Mày tưởng mày là ai? Mày nghĩ bọn tao lợi dụng mày là sai à? Mày tưởng mày có quyền từ chối hả thằng ranh?"

Dì của Wonwoo ngồi đó, không hề tỏ ra một chút đồng cảm nào dành cho anh. Đôi mắt của dì không hề lộ ra sự cảm thông hay thương xót nào, chỉ có sự thờ ơ và sự đồng tình với chồng mình. Wonwoo cảm thấy như mọi sự kỳ vọng và mong mỏi của mình từ trước đến giờ đều sụp đổ trong một khoảnh khắc. Khi chồng dì tiếp tục quát tháo, Wonwoo quyết định không đứng yên nữa. Anh đứng dậy, gạt chiếc ghế ra phía sau và cố gắng giữ bình tĩnh khi nhìn vào mắt chồng dì.

"Cháu không có gì để nói thêm nữa. Nếu đây là cách gia đình dì đối xử với cháu, thì từ bây giờ cháu với dì chẳng còn quan hệ gì với nhau nữa cả." 

Wonwoo đứng dậy, gạt chiếc ghế ra phía sau, và quay lưng bước lên phòng của bản thân, từng bước chân của anh dường như nặng trĩu hơn bao giờ hết. Cảm giác bị xúc phạm và tổn thương còn lại trong lòng khiến anh cảm thấy như mọi thứ đang sụp đổ. Anh nhanh chóng thu dọn những đồ đạc cá nhân của mình, những hành động này vừa thể hiện sự quyết tâm, vừa là cách để anh lấy lại cảm giác kiểm soát trong một tình huống hoàn toàn vượt khỏi tầm tay. Những món đồ đơn giản như quần áo, sách vở, và những vật dụng cá nhân được gấp gọn và cho vào vali. Từng động tác của anh đều được thực hiện với sự cẩn trọng, nhưng trong lòng thì lại có sự lo lắng và thất vọng không thể giấu nổi.

Khi anh xuống lầu và chuẩn bị rời khỏi nhà, không ai trong gia đình dì cản anh lại. Sự thờ ơ và lạnh nhạt từ họ khiến Wonwoo cảm thấy như mình không còn thuộc về nơi đó nữa. Những bước chân của anh vang vọng trong không khí tĩnh lặng, không có ai đứng lên nói lời từ biệt hay chia sẻ sự quan tâm.

Anh mở cửa ra và bước ra ngoài, hít một hơi sâu để làm dịu những cảm xúc đang dâng trào trong lòng. Ánh sáng của đêm khuya bắt đầu lan tỏa trên con phố, và Wonwoo cảm nhận được sự cô đơn trong từng bước đi của mình. Anh không biết mình sẽ đi đâu tiếp theo, nhưng ít nhất, anh biết rằng anh cần phải rời xa những gì đã khiến mình cảm thấy bị tổn thương. Khi bắt đầu di chuyển, sự im lặng của đêm đen bao quanh anh như một tấm chăn bao bọc, nhưng đồng thời cũng là một lời nhắc nhở về những quyết định quan trọng mà anh cần phải đưa ra cho tương lai của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro