Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam Trạm nhìn hắn không đáp, Ngụy Vô Tiện không cần nghe y trả lời mà tùy tiện lấy một cái chén nhỏ rót rượu ra cho y. Hắn một tay ôm lấy bả vai Lam Trạm, một tay cầm chén rượu muốn đút cho y uống. Lam Trạm ngơ người, y đang lọt thỏm vào vòng tay của hắn, hai gò má bỗng chốc phiếm hồng lên.

"Nào, Lam Trạm, ta cho ngươi uống thử."

"Ưm, Ngụy Anh..."

Lam Trạm còn chưa kịp cản lại đã bị Ngụy Vô Tiện đưa chén rượu lên miệng cho uống, một vị đắng và cay tức khắc tràn vào cổ họng khiến y nhíu mày. Ngụy Vô Tiện lại cười thích thú với vẻ mặt của y, Lam Trạm được một lúc choáng váng liền gục đầu lên vai Ngụy Vô Tiện khiến hắn bất ngờ tròn mắt.

"Lam Trạm, ngươi?"

Hắn biết y không biết uống rượu nhưng lại không nghĩ tửu lượng của y cũng kém đến mức này. Ngụy Vô Tiện đành dìu y đến giường để y nằm xuống, nhìn khuôn mặt đang mơ màng ngủ kia khiến hắn không nhịn được mới khẽ đưa tay chạm lên má y rồi nhéo nhéo cặp má tròn.

"Lam Trạm, gọi Ngụy ca ca."

"Ngụy...ca ca."

Lam Trạm mơ màng mở mắt có thể thấy được Ngụy Vô Tiện đang trêu chọc mình, mặt y càng đỏ lên, Ngụy Vô Tiện nhìn vào cũng chỉ nghĩ y bị rượu làm cho nóng người mới đỏ mặt. Bất chợt hắn thấy dây đeo trán của Lam Trạm có chút bị lệch nghiêng sang bên, Ngụy Vô Tiện muốn đưa tay chỉnh lại thì Lam Trạm liền phản ứng đẩy tay hắn ra, y ngồi bật dậy vội hỏi:

"Ngươi làm gì?"

"Sao phải phản ứng gay gắt vậy, ta chỉ muốn chỉnh lại mạt ngạch cho ngươi."

"Chỉnh lại?"

"Bị lệch rồi."

"Lệch?"

Lam Trạm vội vã ngước lên cố gắng đưa tay chỉnh lại mạt ngạch, Ngụy Vô Tiện thấy y mãi cũng không chỉnh được liền có ý muốn giúp đỡ nhưng Lam Trạm lại cố né tránh hắn. Hắn không hiểu liền nhíu mày, Lam Trạm chỉnh xong liền khẽ nhìn sang Ngụy Vô Tiện nhỏ giọng nói:

"Mạt ngạch là bảo vật rất quan trọng của người tộc Lam Thị, động phải mạt ngạch của người nếu là càn nguyên phải gả cho người đó, còn là khôn trạch hay trung dung thì phải lấy người đó về."

"Nếu ngươi chạm vào mạt ngạch của ta, thì ngươi phải cưới ta."

Ngụy Vô Tiện nghe xong bật cười liền ngồi lên giường sát bên cạnh Lam Trạm, hắn quay sang nhìn y, mặt cả hai gần đến nỗi Lam Trạm có thể cảm nhận được nhịp thở của hắn. Ngụy Vô Tiện vô tư khoác tay lên vai Lam Trạm trêu chọc, hành động tự nhiên như là huynh đệ rất thân thiết, nhưng y lại không biết ý tứ ấy của hắn chính là trêu chọc.

"Lấy ngươi thì cũng được thôi, nhưng ta sau này phải lấy Tuấn Nhi rồi. Lam Trạm, thật sự mà nói nếu ta cùng Tuấn Nhi không có hôn ước, ta cũng để mắt tới ngươi, Lam Trạm ngươi xinh đẹp thế này mà."

Ngụy Vô Tiện nhìn sâu vào đôi mắt của y, tay đang ôm vai y cũng không buông ra một chút. Lam Trạm cũng chìm đắm vào trong đôi mắt của hắn, hắn vừa mới nói gì, y nghe cũng thấy loạn hết cả lên, cũng đại loại là hắn không chê y đi. Nếu không có hôn ước cùng với Giang Ngọc Tuấn, hắn sẽ muốn cưới y thật chứ?

Cả hai nhìn vào mắt nhau, càng nhìn lại càng đắm chìm vào đối phương, cả hai lại có chút men say, đắm chìm một lúc cũng vô thức mà ghé mặt lại gần nhau hơn. Đôi môi hai người chỉ còn một chút nữa liền chạm đến nhau, Lam Trạm bất ngờ giật mình thức tỉnh, y vội vã đẩy Ngụy Vô Tiện ra, bản thân liền lui vào bên trong một chút rồi quay mặt đi. Ngụy Vô Tiện cũng hoàn hồn, vừa nãy hắn còn có ý nghĩ muốn hôn y, bây giờ sực tỉnh ra mới thấy hối hận. Ngụy Vô Tiện cuống cuồng nói:

"Lam Trạm, xin lỗi, ta không phải cố ý, có lẽ ta uống say rồi."

Lam Trạm gật đầu nói:

"Ta sẽ không để ý, Ngụy Anh ngươi về phòng đi."

"Được, ta về, Lam Trạm ngươi ngủ ngon."

Lam Trạm gật đầu cũng không quay lại nhìn hắn, Ngụy Vô Tiện chần chừ rồi cũng rời đi, hắn thấy y như vậy nghĩ y đang giận cũng không dám nán lại lâu, trong lòng hối hận vô cùng.

.

.

Ngày hôm sau, Ngụy Vô Tiện bất ngờ nhận được tin mình phải về Vân Mộng ngay, vội vội vàng vàng sắp xếp lại hành lý rồi cùng Giang Trừng và Giang Ngọc Tuấn đi đến để từ biệt Lam tiên sinh. Hắn nhìn quanh cũng không thấy Lam Trạm đâu, có lẽ còn đang trong phòng, nhưng giờ này Giang Phong Miên đều vội vã hối thúc tất cả phải về nhanh nên hắn không có thời gian tìm y để từ biệt.

Lam Trạm sau khi nghe Ngụy Vô Tiện phải trở về liền vội vã chạy đi tìm hắn, khi nhìn thấy hắn đang cùng Giang Ngọc Tuấn trò chuyện vui vẻ về chuyện sắp được trở về nhà, cùng với Giang Trừng và Giang Phong Miên, Lam Trạm lại chùn bước, y đứng yên lặng tại chỗ, ánh mắt buồn man mác nhìn theo bóng lưng Ngụy Vô Tiện dần dần khuất xa.

(Ngụy Anh, tạm biệt!)

Còn chưa kịp nói lời từ biệt với ngươi, ngươi đã đi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro