ryu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

thua hóa ra là một chuyện đau khổ như vậy.

minseok nghĩ, khi nhìn thấy dòng chữ "thất bại" trên màn hình máy tính dù đã dốc hết sức mình, có một khoảnh khắc em cảm thấy mơ hồ, sau đó mới là cơn giận dữ vì không thể làm gì. sau cơn giận dữ là sự bất lực sâu sắc, làn sóng buồn bã ập đến em, em chỉ có thể dùng thân thể yếu ớt của một con người bình thường để chống đỡ. em giơ tay che mắt, cố gắng để tỉnh lại khỏi giấc mơ, nhưng sau một thời gian dài, tiếng la hét và tiếng vỗ tay xung quanh không ngừng, em mới nhận ra rằng "giấc mơ" này là thật.

em cố gắng ngăn chặn cảm xúc, mặt đỏ bừng, nhưng nỗi buồn gần như tràn ngập cơ thể em, đặc biệt là trong khung cảnh mọi người đang reo hò, nỗi buồn của em trở nên lạc lõng. nước mắt trào ra khỏi khóe mắt, em tháo tai nghe ra, không để tiếng khóc của mình lọt vào tai của đồng đội, sau đó cơ thể từ từ nghiêng về phía trước, như không thể chống đỡ được nỗi buồn lớn, co ro lại.

em cảm thấy nhiệt độ cơ thể như đang tăng lên theo cảm xúc của mình, không kìm được tiếng nấc, một đôi bàn tay lớn đặt lên vai em kéo em vào lòng, bên tai vang lên lời an ủi trầm thấp xen lẫn trong tiếng ồn, cùng với mùi hương ấm áp của mặt trời bao quanh em.

đó là moon hyeonjun, người rõ ràng cũng có nhiều cảm xúc nhưng trong tình huống này chỉ ôm vai em an ủi.

nhưng theo tục ngữ, sự an ủi của người thân thiết chỉ khiến cảm xúc tồi tệ được giải tỏa, nước mắt càng tuôn ra không kiềm chế được. em khóc đến mức không nghe rõ âm thanh xung quanh, chỉ biết rằng hyeonjun nhắc em đứng dậy đập tay vào một khoảnh khắc nào đó và cẩn thận buông em ra, đứng trước mặt em, như một tấm khiên vô hình, lặng lẽ bảo vệ em.

trong tầm nhìn mờ mịt xuất hiện bóng dáng quen thuộc, em không nghĩ ngợi gì mà lao vào ôm, khóc đến mức ù tai, không nghe rõ đối phương nói gì, nhưng em biết đối phương đã nhẹ nhàng vỗ lưng em, dù đã trải qua bao nhiêu năm tháng, đối phương vẫn đối xử với em dịu dàng như nước.

minseok biết mình không nên có cảm giác như vậy, nhưng nỗi tiếc nuối vì thua trận đối với một tuyển thủ là quá sâu sắc, em biết đây là con đường em buộc phải trải qua, nhưng không ngờ con đường này lại đầy gai góc khiến em đổ máu.

kết thúc cái ôm, em lại gục xuống ghế, không cam lòng, tiếc nuối, hối hận chiếm lấy tâm trí em, khiến em không thể dễ dàng kiểm soát cơ thể mình, chỉ có thể run rẩy tay để đón nhận nỗi đau tràn ra từ bên trong, rồi lại hấp thụ, lặp đi lặp lại.

hyeonjun lại bước đến ôm em, giọng trầm thấp hỏi em có thể đứng dậy không? không được thì để tao cõng em. sau đó cố gắng dùng nhiệt độ cơ thể cao hơn một chút để làm ấm cơ thể lạnh lẽo của em, như lúc em đòi không muốn ra ngoài ăn, hyeonjun cuối cùng sẽ nói không đi cũng được chúng ta ngồi xe cũng được, luôn dịu dàng như vậy.

"đi thôi."

giọng nói bình thường đến kỳ lạ lúc này mang theo một chút nghiến răng nghiến lợi khó nhận ra, nếu không hiểu người này, hoặc không muốn nghe kỹ, sẽ nghĩ người này là người lạnh lùng không có nhiệt độ, nhưng minseok biết, đối phương chỉ đang cố gắng giữ dáng vẻ của một người đội trưởng, một người anh cả, không có tuyển thủ nào không quan tâm đến kết quả đầy tiếc nuối của trận đấu, kể cả vị thần này cũng vậy.

minseok dựa vào hyeonjun từ từ đứng dậy, ngửi thấy một chút mùi tuyết tùng lạnh lẽo, pheromone lạnh lẽo lúc này có chút gấp gáp, thậm chí hơi đắng.

"vâng."

rõ ràng đã khóc đến không thể chịu nổi, nhưng vẫn cố gắng trả lời từ tiếng nấc, minseok ngước đôi mắt đỏ ngầu lên, vừa vặn chạm vào ánh mắt lo lắng của sanghyeok, em lập tức quay đầu đi không dám nhìn, em không muốn bộ dạng nhếch nhác này bị lee sanghyeok nhìn thấy.

em được dìu xuống sân khấu, không ai nói gì trong hành lang hậu trường, bầu không khí nặng nề khiến minseok cảm thấy khó thở, nhưng cũng thực sự không thở được, khóc đến mức tiếng thở gấp càng ngày càng lớn, vẫn là wooje đi bên cạnh thấy lạ hỏi một câu, những người khác bao gồm cả em mới nhận ra em có vấn đề.

sanghyeok nhíu mày, "nhanh đưa minseok lên ghế sofa."

hyeonjun và minhyung lập tức cẩn thận đặt người lên ghế sofa, họ nhìn khuôn mặt đỏ ửng của minseok đột nhiên nhận ra tình hình có vẻ không ổn.

nếu nói vì xúc động mà dẫn đến đỏ mặt, thì đến bây giờ cũng gần như đã dịu xuống, nhưng minseok ngược lại, mặt càng ngày càng đỏ, hơi thở càng ngày càng nặng nề.

"không đúng lắm."

sanghyeok nói, nhìn minhyung, sau ánh mắt của người lớn hơn lập tức quay người đóng cửa khóa lại, nhìn động tác của anh cả, choi wooje cũng nhanh nhẹn quay người kéo rèm cửa sổ sát đất.

lúc này, trong phòng chỉ còn lại năm người.

kỳ lạ thay, từ lúc nãy minseok cảm thấy nhiệt độ cơ thể luôn thấp dần, em từng nghĩ rằng do mình quá xúc động, nhưng lạ là nhiệt độ sau gáy lại càng ngày càng cao, đặc biệt khi ngửi thấy pheromone của người đi đường giữa và người đi rừng trong đội lại càng thêm rõ ràng.

"minseok, minseok, em ổn chứ?"

"em... không... kỳ lạ quá... nóng quá..." minseok ý thức mơ hồ, em khó khăn kéo lấy tay áo của người bên cạnh, dẫn dắt chủ nhân của tay áo chạm vào sau gáy mình. cảm giác thô ráp từ miếng dán ngăn pheromone, sanghyeok nhẹ nhàng xoa bóp, cơ thể của minseok không tự chủ được mà run rẩy, thấy phản ứng của đối phương như vậy, lông mày anh nhíu lại càng chặt. "minseok, em,"

"anh... anh sang heok... kỳ lạ quá..." minseok cảm thấy bàn tay trên gáy mình không có động tĩnh gì, bèn giơ tay thô bạo xé miếng dán thô ráp ra, tuyến thể nhạy cảm ngay lập tức lộ ra trong không khí, kèm theo đó là hương hoa anh đào bùng nổ.

"minseok —— phát tình rồi?" cái mũi nhạy bén của hyeonjun khiến anh vô thức lùi lại một bước, mùi hoa anh đào đột ngột tràn ngập khắp không gian khiến anh lúng túng, lý trí bảo anh phải rời khỏi chỗ cạnh minseok, nhưng bản năng lại kêu gào anh lại gần.

"có lẽ là vậy" sanghyeok, người ở gần nhất, chịu đòn đầu tiên, giọng điệu và biểu cảm vẫn lạnh lùng, cả người dường như không bị ảnh hưởng, nhưng điều kiện tiên quyết là phải bỏ qua ngón tay anh đang bám chặt vào ghế sofa đến mức trắng bệch.

"trong túi của minseok có thuốc ức chế không?"

"tìm thử xem!"

wooje và minhyung, những người không gần lắm, lập tức quay người lục túi đen, nhưng rất tiếc, ngoài vài miếng dán ngăn pheromone, không có cả bóng dáng của một cây kim.

"không có——" wooje tội nghiệp giơ chiếc túi lên, sanghyeok đột nhiên nhớ lại cuộc trò chuyện giữa minseok và bác sĩ khi kiểm tra sức khỏe.

lúc đó anh đang ngồi cạnh huấn luyện viên chờ người trước khám xong, người đó chính là minseok, anh nhìn minseok cầm báo cáo ngồi đó, như một chú cún con vô tội bị bắt đi khám bác sĩ. huấn luyện viên vì phải nắm rõ tình trạng sức khỏe của tuyển thủ nên ở lại nghe, nhưng anh không có thói quen nghe chuyện riêng tư của người khác, nên đã giơ tay chuẩn bị đứng lên đi ra ngoài, không ngờ lại tình cờ nghe thấy từ khóa và dừng lại.

"thể chất không bị ảnh hưởng quá nhiều bởi pheromone", "tuyến thể không thể hoàn toàn hấp thụ pheromone", "chú ý chu kỳ."

bác sĩ dường như đã thấy nhiều trường hợp như vậy, vừa mở miệng đã nói hết mọi thứ, khiến sanghyeok muốn tránh cũng không kịp, khi anh đi đến cửa, minseok đã chuẩn bị ra ngoài rồi.

lúc đó minseok còn cười tít mắt nói ở ngoài chờ anh, rồi chạy ra ngoài, cuối cùng để lại một mùi hương hoa anh đào thoang thoảng.

quay lại hiện tại, anh đột nhiên hiểu lý do minseok không mang thuốc ức chế mà chỉ mang miếng dán ngăn pheromone, không phải cần thiết thì không sử dụng, hơn nữa sử dụng quá mức sẽ dẫn đến suy giảm chức năng cơ thể, điều này rất nguy hiểm đối với một tuyển thủ.

hiện tại họ chỉ còn một cách giải quyết——

"đánh dấu tạm thời." sanghyeok cẩn thận nói ra từ này, ba người kia có biểu cảm khác nhau, có người không hiểu, có người không tin, nhưng tuyệt nhiên không có ai nghi ngờ. thực tế, việc đồng đội tạm thời đánh dấu nhau không phải là chuyện quá đáng, thậm chí còn là bình thường, giống như tất cả mọi người đều biết, sử dụng thuốc ức chế quá mức sẽ dẫn đến suy giảm chức năng cơ thể nhanh chóng, nên đối với tuyển thủ, không cần thiết thì không dùng, nhưng cũng vì sự hiếm hoi của O trong các đội nên mọi người không phải lo lắng quá nhiều, vì vậy chuyện này hầu như không được nhắc đến.

nhưng bây giờ, vấn đề này được đặt ra trước mặt họ, và người đang phát tình là đồng đội quan trọng của họ.

"nhưng điều kiện tiên quyết là... minseok, em đồng ý không?" sanghyeok ngồi xuống ngang tầm mắt với minseok, dù anh cũng sắp không thể kiểm soát được vì mùi pheromone kích thích, nhưng anh vẫn phải tôn trọng ý nguyện của chính chủ, không chỉ anh, các thành viên khác chắc chắn cũng nghĩ vậy. minseok khó khăn nhận ra ý nghĩa trong lời nói của sanghyeok, gật đầu đồng ý, sau đó chống người dậy. vài người lập tức tiến đến đỡ em, nhiệt độ cơ thể của minseok truyền qua da, nóng đến mức người ta muốn rút tay lại.

"cắn..." người đang phát tình khó khăn giơ tay kéo áo khoác ra, lộ hoàn toàn phần sau gáy trắng trẻo, nơi đó là tuyến thể đang đỏ tấy sưng lên. vài người nhìn nhau, đồng thời nhìn về phía sanghyeok, người anh lớn nhất hiểu rõ, ngồi xuống sau lưng ryu minseok, nhẹ nhàng nói, "minseok, là anh đây."

ryu minseok gật đầu, đưa lộ gáy mình ra sau một chút, thói quen lâu năm trên sân đấu khiến sanghyeok cũng không do dự, mở miệng cắn vào tuyến thể, răng nanh sắc nhọn đâm vào tuyến thể ở độ sâu vừa phải, tiêm vào pheromone của mình. ngay lập tức, mùi tuyết tùng và hoa anh đào hòa quyện vào nhau, minseok phát ra một tiếng rên rỉ, tay không tự chủ nắm chặt, lực mạnh đến mức móng tay gần như cắm vào lòng bàn tay. lúc này, một bàn tay mềm mại duỗi ra tách tay em ra và nắm lấy, trong lúc mơ màng minseok dường như ngửi thấy mùi của wooje.

"ưm..."

"xin lỗi minseok, em ổn chứ?" sanghyeok sau khi tiêm pheromone xong lập tức buông ra, nhìn dấu răng trên gáy em với ánh mắt thương xót.

nhưng thật kỳ lạ, rõ ràng đã đánh dấu tạm thời rồi, nhưng triệu chứng phát tình của minseok dường như chưa được giải quyết. sanghyeok nghi ngờ không biết mình có tiêm không đủ không, nhưng anh ghé lại gần ngửi vẫn thấy mùi của tuyết tùng và hoa anh đào của minseok.

vậy rốt cuộc là——

hơi thở của người phía sau phả vào tuyến thể khiến cơ thể minseok không thể kiềm chế run rẩy, nhận ra mình thất lễ, sanghyeok lập tức lùi lại một chút kéo giãn khoảng cách. lúc này minseok giơ tay nhẹ nhàng xoa sau gáy nói: "thể chất của em không nhạy cảm với pheromone... anh còn nhớ không?" minseok trên mặt nở một nụ cười mong manh đến mức dường như chỉ cần chạm nhẹ là vỡ, điều này cũng khiến sanghyeok biết minseok thuộc loại O nào...

"không thể đánh dấu..." sanghyeok lẩm bẩm, nhưng bị vài người ở đó nghe thấy rõ ràng, ngoài sanghyeok, ánh mắt của ba người kia đều tỏ ra kinh ngạc.

không thể đánh dấu, điều này có nghĩa là minseok không thể bị ai đánh dấu, cũng không thể giảm triệu chứng phát tình bằng cách đánh dấu tạm thời, nên nghĩa là—— minseok chỉ có thể bị đánh dấu liên tục trong trạng thái không ổn định cho đến khi triệu chứng giảm bớt.

"đúng vậy, nên có lẽ cần cắn thêm vài lần..." minseok cười khổ, em cũng cảm thấy thể chất của mình quá đặc biệt, đối với trận đấu thì không phải là điều xấu, nhưng đối với bạn đời hoặc người yêu trong tương lai thì rất không công bằng. rốt cuộc không ai muốn bạn đời của mình không thể hoàn toàn thuộc về mình, thậm chí còn có khả năng bị người khác chiếm đoạt.

"xin lỗi." minseok nói với giọng buồn bã, hướng về phía sanghyeok và các đồng đội của mình.

"anh minseok, nó có đau không?"

"hả?"

"có đau không khi bị đánh dấu?" minseok chậm chạp nhận ra wooje đang nói gì, não bộ hỗn loạn vì kỳ phát tình khiến em phản ứng chậm hơn bình thường, em từ từ lắc đầu nói, "không đau, anh sanghyeok rất nhẹ nhàng"

"vậy anh có ngại nếu em thử không?"

"?" biểu cảm nghiêm túc của người em khiến minseok vô thức gật đầu.

sanghyeok từ tốn nhường chỗ cho wooje, thằng bé học theo động tác của sanghyeok lúc nãy, nhẹ nhàng cắn vào sau gáy minseok. so với sanghyeok, minseok cảm thấy đau âm ỉ hơn là đau nhói khi răng của wooje cắn vào tuyến thể, giây tiếp theo, mùi oải hương tràn vào, hòa quyện với hương hoa anh đào, và tuyến thể của em ngoài mùi tuyết tùng còn có thêm mùi oải hương.

có lẽ vì pheromone của hai người đều nhẹ nhàng, không những không xung đột mà còn hòa quyện rất tốt, bây giờ cơ thể minseok ngập tràn mùi cây cỏ.

"anh minseok, có đau không?"

"không đau, wooje, em có dùng đầu cạ vào không đấy?"

"không, em cắn đấy" cậu tiếp nhận rất tốt khiến minseok cảm thấy yên tâm hơn, và triệu chứng phát tình cũng giảm bớt, nhưng vẫn chưa hoàn toàn được giải quyết, vì vậy——

"hyeonjun à, minhyung à, thử cắn tớ xem?" minseok thẳng thắn gọi hai người, dù sao mọi việc đã đến mức này, không có gì phải do dự nữa, sanghyeok và wooje đều tiếp nhận rất tốt, không lý do gì hai người này không được.

khi minhyung cắn, hành động của anh trái ngược với vẻ bề ngoài, nhưng giống như con người anh, rất nhẹ nhàng, chậm rãi và lịch sự, quan tâm đến cảm giác và cơ thể của em. vì vậy khi bị mùi xạ hương hoàn toàn bao phủ, em không ngờ, không ngờ pheromone của minhyung lại nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ đến vậy. tất nhiên, pheromone này cũng hòa quyện rất tốt, minseok sắp trở thành một tập hợp của các mùi hương rồi.

bây giờ chỉ còn lại một người, hyeonjun, giống như thực vật cần ánh mặt trời, minseok cũng rất thích pheromone của hyeonjun, giống như mùi chăn được phơi nắng, ấm áp. và hyeonjun là người do dự nhất trong tất cả, mọi người đều nói anh là một con cừu hiền lành, điều này hoàn toàn không sai. cẩn thận xác nhận nhiều lần rằng em thực sự không sao, với lý do ôm có cảm giác an toàn hơn, là người duy nhất cắn trực diện từ phía trước, điều này rõ ràng bất tiện hơn cho người cắn, nhưng minseok vẫn đồng ý với sự quan tâm của anh. đúng là ôm trực diện khi bị cắn là một hành động khiến người ta cảm thấy an toàn, minseok chôn mình trong vòng tay hyeonjun, chờ đợi cơn đau nhói phá vỡ tuyến thể.

ba, hai, một.

em đếm ngược, sau đó là khuôn mặt đỏ bừng của hyeonjun, minseok không thể tin được, là em đã quen, hay hyeonjun thực sự không dùng lực, em không chắc chắn hỏi, "thật sao?"

"thật mà."

"không đau."

"thật không? vậy thì tốt." minseok nghi ngờ nhìn những người khác, nhận được ánh mắt khẳng định, càng chứng thực suy nghĩ của mình, hyeonjun thực sự là một con cừu, một con cừu được phơi nắng.

triệu chứng phát tình đã giảm đi nhiều dưới sự an ủi của pheromone từ bốn người, minseok không còn vẻ đau đớn như lúc nãy nữa, thay vào đó là cơ thể ngập tràn hương thơm, em ngửi ngửi và không khỏi bật cười, như vậy vài ngày tới đội khác sẽ phải tránh xa em mất.

"vậy thì tốt rồi," wooje và minhyung đồng thanh nói, sanghyeok cũng gật đầu, hyeonjun đồng ý.

minseok nhún vai, không bình luận gì thêm.

lúc này wooje như nhớ ra điều gì đó bèn lên tiếng: "đúng rồi anh minseok, thực sự không sao chứ? vậy là qua rồi sao?" sau khi được nhắc nhở, vài người cũng đột nhiên nhớ ra, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía minseok. minseok cân nhắc một chút: "không, có thể vẫn chưa, tối nay có thể sẽ tái phát——"

"vậy phải làm sao?"

minseok nhướng mày, ánh mắt vô tội nhìn mấy người trước mặt, biểu cảm trên gương mặt nói lên tất cả. vài người hiểu ra, nhìn nhau rồi cùng nghĩ về việc tối nay nên gõ cửa phòng minseok vào lúc nào, nhưng đó là chuyện sau này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro