1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một.

Yêu một người, mất nửa linh hồn.

Khi hơi thở nóng rực trong khoang mũi Vương Nhất Bác vẩy vào sống lưng trần trụi của Tiêu Chiến, đôi tay gầy guộc giữ lấy eo Tiêu Chiến.

Giường gỗ ọp ẹp chuyển động, căn phòng thiếu sáng truyền đến những cảm giác mập mờ.

Chỉ là ánh sáng nhấp nháy rơi trên lưng, thỉnh thoảng vọng lại một vài tiếng bấm máy, tỏ rõ sự đặc biệt của câu chuyện.

Tiêu Chiến nằm dưới thân Vương Nhất Bác, mười ngón tay bị đan chặt, quay đầu đi, cắn môi, chịu đựng cuộc tấn công mãnh liệt của người phía trên.

Cái tên anh gọi ở miệng là Hàn Đông, tên của nhân vật nam chính trong phim, mỗi lần gọi, lưng người phía trên bèn cứng đờ. Anh lại xem thường, càng gọi to hơn.

Đạo diễn hô cắt, mặt Vương Nhất Bác không thay đổi đỡ thân thể có phần mềm nhũn của Tiêu Chiến dậy, xuống giường ném cho anh cái quần.

Lướt qua năm sáu máy quay phim, cởi trần đi vào phòng tắm.

Trần Hàn Đông mua vui đêm đầu của Lam Vũ, là cảnh đầu tiên của hai đối thủ, cũng là cảnh kích tình đầu tiên.

Hai người đều khỏa thân. Chỉ là đạo diễn nói sẽ hư ảo màn ảnh, làm vài xử lí nghệ thuật, nhưng muốn có tính chân thực thì vẫn không thể làm giả.

Những năm gần đây, mức độ cởi mở của đề tài điện ảnh tăng cao, hàng loạt tác phẩm truyền hình điện ảnh bị cấm trong quá khứ xếp vào làn sóng phục chế,《Lam Vũ》là một trong số đó.

Quay lại tác phẩm kinh điển, tất cả biết rõ được công nhận dường như khó tựa lên trời, gánh vác chất vấn là không thể tránh khỏi.

Khi đạo diễn Hồ tìm tới họ, dự bị nguyên một xấp từ thuyết phục.

Tiêu Chiến đang uống cà phê, liếc nhìn kịch bản dày cộm, nghe đạo diễn giải thích chủ đề, độ khó, giá trị.... bộ phim. Ánh mắt anh toát ra một tia lưỡng lự.

"Đã tìm được diễn viên đóng phim chưa?"

"Cân nhắc ban đầu là.... Vương Nhất Bác." Đạo diễn Hồ nhìn ánh mắt anh, nhìn anh từ rung động chớp mắt chuyển thành bình tĩnh, cà phê nóng hổi trong tay lại nghiêng đổ nửa cốc. Nửa ngày sau, ông nghe thấy Tiêu Chiến khẽ cười một tiếng, đáp một câu.

"Được."

Đạo diễn Hồ cười cười, nắm chắc thắng lợi trong tay tìm Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nghe xong chẳng nói một lời, trầm ấm cười đáp, "Tiêu Chiến sẽ không đồng ý."

"Cậu ấy đồng ý rồi, thầy Tiêu nói, nếu nhân vật chính kia là ngài..."

Ông tự bổ sung một câu, quả nhiên Vương Nhất Bác sững sờ tại chỗ, nụ cười của hắn chậm rãi ngưng đọng, đầu ngón tay dừng trên bàn run lên một ít.

"Hãy để tôi suy nghĩ thêm."

Cuối cùng cả hai đều nhận vai.

Vương Nhất Bác vì thể hiện tốt nhân vật này, tăng cơ bắp tăng cân nặng, cắt đầu đinh, để cả người trông trưởng thành không ít.

Từ sửa đổi kịch bản, xây dựng tinh thần đến tìm hiểu nhân vật. Họ chuyên nghiệp tới cẩn thận tỉ mỉ, dùng ánh mắt chặt chẽ quan sát nhân vật, dốc sức bước vào nhân vật, chí ít đạo diễn Hồ cho là như thế.

Ông thừa nhận tâm tư của mình, lợi dụng sự gian díu mập mờ trước đó giữa hai người, và mang giọng điệu kẻ ngoài cuộc, thiện ý nhắc nhở quay phim xong hai người tốt nhất đừng gặp gỡ.

Tiêu Chiến bảo, đạo diễn Hồ là một nhà tư bản tốt. Trợ lí nhìn thấu, biết sếp mình dùng ẩn dụ, dùng rất tốt.

Khi anh ngồi đọc kịch bản cạnh Vương Nhất Bác ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt anh không hề rời khỏi khuôn mặt người này, gần quá, đã lâu không gần hắn như thế. Tiêu Chiến nhìn hai chữ đêm đầu kia, đối diện với khuôn mặt Vương Nhất Bác, bỗng nhiên có phần ngẩn ngơ.

Ngày gặp mặt, Vương Nhất Bác nhờ trợ lí dúi cho Tiêu Chiến một cái khăn quàng, nói rằng trời lạnh, tuổi lớn phải mặc ấm hơn. Tiêu Chiến nhìn khăn quàng cổ Vương Nhất Bác để trên bàn, nheo mắt thật lâu mới nhớ ra là mình đan cho hắn.

Sau tình một đêm, mùa đông thứ hai Trần Hàn Đông gặp Lam Vũ, quàng khăn quàng trên cổ mình cho cậu, đưa người về nhà làm tình.

"Vương Nhất Bác, cậu biến thái nhỉ?"

"Tiêu Chiến, trong đầu anh đang nghĩ gì đấy?"

"Trong đầu cậu không nghĩ gì, thì cảm thấy trong đầu tôi nghĩ gì?"

"Trong đầu anh nghĩ gì, tôi mà lại không biết à?"

"Cầm khăn quàng của cậu, biến!"

"Mẹ kiếp rõ ràng cái này là anh tặng tôi..."

"Xung quanh tôi, chó không hiếm!"

Vương Nhất Bác thì thầm tôi hiếm.

Tiêu Chiến không nghe thấy.

Cảnh đầu tiên là cảnh giường chiếu, hai người thực sự không quá cẩn trọng, hai ba lần đã cởi sạch thẳng thắn đối đãi.

Tiêu Chiến bất động lướt nhìn da thịt trần trụi của hắn, cố ý chăm chăm vào vật to đến dọa người của Vương Nhất Bác, muốn xem phản ứng của người này, đối phương chỉ đưa tay quàng lấy cổ anh chẳng nói một câu, ôm anh vào trong ngực.

Trải nghiệm cảm giác mọi người vây xem làm tình cũng không ổn, chủ yếu phô bày vẫn là hai xác thịt quấn quýt, có thể gây nóng bỏng cho khán giả qua màn hình. Vương Nhất Bác việc chung làm chung như thường, bắt chước một máy đóng cọc rất tốt, cứ như sợ làm anh đau, cẩn thận từng li.

"Cớ sao mỗi lần tôi gọi Trần Hàn Đông cậu bèn chậm lại." Tiêu Chiến hỏi hắn.

"Sợ anh đau." Vương Nhất Bác nghiêng đầu.

Chỉ là mỗi một khoảnh khắc hắn bỗng nhiên bừng tỉnh, hôm nay là bảy năm sau, không phải mùa hè thuở ấy.

Tiêu Chiến luôn chịu eo nhức mỏi, nỗi nhớ và kí ức nhiều năm như thế hóa giận, cắn một cái lên vai Vương Nhất Bác tựa báo thù...

Xong cảnh giường chiếu, trong phòng chỉ còn một ngọn đèn, thế giới ngoài phòng đã chìm vào màn đêm. Đạo diễn Hồ dẫn quay phim rời đi, ông biết rằng phải dành thời gian trao đổi riêng cho hai diễn viên này sau diễn.

Tiêu Chiến nằm bất động trên giường, tiếng Vương Nhất Bác xả nước ở phòng tắm không ngừng vang lên, bảy tám năm qua hai người không tiếp xúc gì, ngoài tình cờ bắt gặp tại các sự kiện, cũng mỗi người một ngả.

Tiếng thế giới bên ngoài thảo luận về họ, về đợt hợp tác này bùng ra khiến người ta trở tay không kịp đã tàn dần.

Họ chấp nhận mọi cảnh quay đạo diễn sắp xếp, phải ôm ôm, phải hôn hôn, phải tình tình ái ái.

Nhập vai, chính là Trần Hàn Đông và Lam Vũ.

Vương Nhất Bác quay xong mồ hôi đầm đìa, mượn phòng tắm của địa điểm một lúc, tiếng nước tí ta tí tách bên trong vọng ra. Bên ngoài Tiêu Chiến ngồi ở mép giường, cúi đầu không thốt một lời, anh nhập vai là diễn viên giỏi, tựa cái xác khô, giấu đi những lời nói chẳng nên câu.

Khi Vương Nhất Bác bước ra từ phòng tắm, tay cầm điếu thuốc. Đó là đạo cụ đoàn làm phim vừa dùng còn sót lại nửa cây, hắn nhìn bóng lưng ngẩn người của Tiêu Chiến, khói nhả ra kẹt trong hơi nước phòng tắm, không để Tiêu Chiến ngửi thấy.

Hắn chậm rãi đi tới, ngồi xuống giường đưa lưng về phía Tiêu Chiến, ra vẻ thoải mái mở miệng, "Tiền bối Tiêu, khớp thoại ngày mai thôi."

"Sao lại gọi tôi là tiền bối Tiêu." Tiêu Chiến nghẹn đáp sau lưng hắn.

"Ha ha, nói thế nào thì ngài cũng lớn hơn tôi mấy năm, tôn trọng chứ."

"Tôi không thích." Lời anh có gai nhọn, khiến Vương Nhất Bác giây lát sững sờ.

Tĩnh mịch.

Tiêu Chiến ôm quần áo vào phòng tắm, cửa đóng sầm lại.

Ánh mắt Vương Nhất Bác trống rỗng nhìn căn phòng được hoàn trả về mức độ cao nhất, không khí mập mờ được tạo nên đã vụn vỡ, chỉ còn lại hiện thực lạnh lẽo.

Tiêu Chiến đi ra khỏi phòng tắm, hai má bị hấp hơi đỏ ửng, anh khoác áo choàng tắm đến trước mặt Vương Nhất Bác, như kẻ say ngâm mình trong men rượu, khẽ nói một câu.

"Hôn tôi đi."

"Tiêu Chiến..."

"Tôi nói, hôn tôi đi."

Vương Nhất Bác nhíu nhíu mày, đứng lên gạt sợi tóc rủ trước con ngươi Tiêu Chiến, nhìn đôi mắt chứa đựng buồn đau sâu thẳm của anh, mím môi, bảo anh nghỉ ngơi sớm, lướt qua người anh, xỏ giày rời đi.

"Nhớ bôi thuốc, đừng để eo đau."

"Vương Nhất Bác, cậu biết đây không phải điều tôi muốn."

Anh muốn em lại yêu anh say đắm, thay vì chào hỏi anh dè dặt.

Tiêu Chiến ngã xuống đầu giường, che mặt, nhìn bóng hình trước mặt dừng lại, ngược lại không hề do dự rời đi.

Trong phim Trần Hàn Đông dùng tiền mua cơ thể Lam Vũ, lúc diễn Tiêu Chiến hỏi trước mặt mọi người, Vương Nhất Bác em dùng gì để mua?

Vương Nhất Bác nói, dùng tình yêu đơn phương của anh mua.

"Dối trá." Tiêu Chiến lẩm bẩm với khoảng không.

Đêm nay, đêm đầu tiên trong mùa đông của Trần Hàn Đông và Lam Vũ, nhưng không phải của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.

Họ bắt đầu vào mùa hạ, kết thúc vào mùa đông.

Diễn xong cảnh ấy, đạo diễn Hồ nói quá nhiều, anh không nghe lọt tai bao nhiêu, trong đầu chỉ có rốt cuộc sau tình một đêm Trần Hàn Đông có yêu Lam Vũ không.

Nhưng Lam Vũ chắc chắn đã yêu Hàn Đông.

Đạo diễn Hồ hoàn toàn bị diễn xuất của Tiêu Chiến thuyết phục là vào ngày quay thứ tư.

Trần Hàn Đông tìm người mẫu đến nhà mình, bị Lam Vũ chạy tới muốn gặp Trần Hàn Đông bắt gặp. Trong phim gốc con ngươi Lam Vũ trong trẻo và sáng ngời, đong đầy yêu thương và tin cậy vô điều kiện Trần Hàn Đông, lúc thấy người mẫu chớp mắt bị nghiền nát.

Khi Vương Nhất Bác đối diện với đôi mắt ấy của Tiêu Chiến thì có phần ngây dại, người này chôn chân trong thùng nhuộm hơn mười năm, vẫn có thể có được một đôi mắt sạch sẽ như thế.

Hắn nhìn con ngươi Tiêu Chiến tối sầm từng li từng tí, đuổi theo mấy bước giữ chặt Tiêu Chiến, thậm chí hơi muốn khóc.

Hắn điều chỉnh xong yêu cầu làm lại.

Vương Nhất Bác hỏi Tiêu Chiến, anh cảm thấy lúc này tôi yêu anh chứ?

Có lẽ hắn nói Trần Hàn Đông với Lam Vũ, hoặc có lẽ ý không ở trong lời.

Tiêu Chiến nhẹ nhàng nói câu, "Phải lòng mất rồi."

"Trần Hàn Đông rất cặn bã." Thỉnh thoảng Tiêu Chiến sẽ phàn nàn khi đọc kịch bản, anh vô cùng giận Lam Vũ tin tưởng hoa hoa công tử Trần Hàn Đông vô điều kiện, cảm thấy đôi khi cậu rất ngốc, đối phương tự nhủ, "Nếu cả hai đã quá quen thuộc, ngược lại không thẹn mà chơi tiếp, nói cách khác đã đến lúc nên rời đi."

Lam Vũ đáp, "Chúng ta...... vẫn chưa quá quen thuộc nhỉ?"

Khi diễn Tiêu Chiến hờn dỗi, trả lời Vương Nhất Bác thế thì rời đi đi.

Vương Nhất Bác cũng phối hợp với anh phóng khoáng quay đầu lại, nói được.

Cả đời người cắm rễ trong bùn đất, trưởng thành thành bồ công anh, cũng phải nghe gió, nói rời đi thì rời đi.

Nhân viên công tác đều biết, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến tan diễn sẽ mỗi người một ngả, trở về khách sạn. Chỉ là theo thường lệ hai người sẽ ở riêng một tiếng sau mỗi cảnh quay.

Không ai biết địa điểm quay bị khóa chặt sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng đạo diễn Hồ biết, khoảng thời gian ấy họ không phải Trần Hàn Đông và Lam Vũ, là Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến bí ẩn nói, người trưởng thành trút bỏ đôi khi không cần lí do.

Nhưng màn đêm tĩnh lặng như thế, chẳng ai hay biết chăng tình xưa lại bùng....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro