v

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

quang anh đẩy cửa bước vào nhà, theo sau là chủ căn hộ đức duy với một đống túi đồ lớn bé khác nhau. cả hai cùng nhau đi vào phòng bếp, trong lúc đức duy đang xếp thực phẩm vừa mua được vào tủ lạnh thì quang anh đã đeo tạp dề lên, chuẩn bị sẵn sàng nấu bữa trưa cho hai người. vừa nhìn nguyên liệu trên bàn em vừa hỏi:

- trưa nay duy muốn ăn gì?
- em dễ tính lắm, ăn gì cũng được, quang anh nấu là em ăn hết
- nhưng mà ăn gì là ăn gì cơ?
- thì ăn gì cũng được đó
- một là mày chọn, hai là nhịn, có làm được không?

quang anh hơi gắt lên, bản thân em cũng là một người hay phân vân rồi, còn va phải thằng nhóc lắm chuyện này nữa. đức duy thấy em bắt đầu tức giận thì nở một nụ cười tươi rói rồi lại gần xoa xoa hai cái má bánh bao của em

- thôi mà quang anh không cáu nè, em chọn em chọn, ăn thịt kho với rau muống xào nhé?
- thế còn được - người lớn tuổi hơn phụng phịu - rồi đi ra ngoài để anh nấu
- ơ không được, em phụ quang anh mà

hoàng đức duy không can tâm bị đuổi, cậu cứ kiên nhẫn lẽo đẽo phía sau quang anh hết mực nài nỉ đến mức quang anh phải bất lực thở dài, đành gật đầu chấp thuận trước sự cứng đầu của cậu. đạt được mục đích, đức duy cười vui vẻ, đứng bên cạnh để quang anh nhờ gì làm nấy, lâu lâu lại được em đút cho một miếng ăn thử. làm việc trong bếp khoảng nửa tiếng đồng hồ thì bữa cơm nhà cũng hoàn thành, quang anh với tay lên tủ định lấy đĩa để bày rau ra nhưng không với tới, em ủy khuất nhìn đức duy, giọng mè nheo:

- duy ơi?
- dạ em đây

đức duy đang loay hoay dọn bàn ăn liền quay lại, thấy "em bé nhà mình" mắt tròn xoe, một tay chỉ lên tủ đựng bát đĩa liền hiểu ngay vấn đề. cậu cười xòa, lập tức tiến lại gần giúp đỡ:

- để em lấy cho bé nhé
- ai là bé của m-

không để quang anh nói xong, đức duy đã đứng ngay phía sau em, một tay với lên mở cánh cửa tủ, tay còn lại che lấy phía trước trán em để tránh cho em không bị góc của cánh cửa va vào. cử chỉ của đức duy vô thức kéo lưng em dính sát vào người cậu như thể em bị ôm từ đằng sau. khoảnh khắc tuy chỉ kéo dài khoảng vài chục giây nhưng đã khiến quang anh ngại ngùng thoáng đỏ mặt, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, đến bản thân em còn nghe thấy tiếng "thình thịch" như thể tim em sắp nhảy ra ngoài, giờ đây em chỉ thầm mong đức duy không thấy được bộ dạng hoảng loạn của em. có vẻ như đức duy không mấy để ý đến biểu hiện khác thường của người trong lòng, cậu xong việc thì đóng cánh cửa tủ lại, đưa cái đĩa trong tay cho em

- của em bé này
- đã bảo tao không phải là em bé - quang anh tuy vẫn còn ngại ngùng nhưng nghe thấy câu xưng hô không rõ trên dưới của người nhỏ tuổi hơn thì lại xù lông lên cãi
- thế em để lại chỗ cũ cho anh tự lấy nhé
- ơ thôi mà...

"hoàng đức duy ác lắm", quang anh hậm hực lườm cậu một cái cháy mặt rồi ngúng nguẩy bỏ đi, báo hại đức duy phải theo sau dỗ dành

- cho em xin lỗi màaaaa
- mày biết lỗi tao cũng mừng
- em biết lỗi thật í - đức duy nhanh chân hơn, thoắt cái đã đứng ngay phía trước em chắn đường - ai bảo anh đáng yêu quá làm gì
- không hề đáng yêu
- đáng yêu lắm lắm luôn, tóc mềm này - cậu xoa đầu quang anh, má phính này - véo má, môi xinh- à mà thôi
- gì cơ? - quang anh ngước lên nhìn cậu
- kh-không có gì, mình ăn cơm thôi

hoàng đức duy cười cười đánh lạc hướng em, suýt nữa thì cậu đã không kìm được lòng mình mà hôn chụt một cái lên đôi môi xinh xắn đấy rồi. quang anh thấy cậu không muốn nhắc lại nữa thì cũng vứt hết mọi chuyện ra sau đầu, nương theo lực kéo tay của đức duy mà ngồi vào bàn. bữa cơm hôm nay vui vẻ hơn hẳn, hai người nói chuyện rất nhiều, ăn xong thì quang anh dọn bát đũa bẩn vào bồn rửa còn đức duy thì rửa bát. sau ngày hôm đó cả hai đã thân thiết hơn rất nhiều, đến mức ở nhà nhau như cơm bữa. tiền điện nước không tự nhiên sinh ra cũng không tự nhiên mất đi, nó chỉ chuyển từ nhà hoàng đức duy sang nhà nguyễn quang anh và ngược lại, thế nên dăm bữa nửa tháng lại thấy tiền điện nước của một trong hai nhà tăng vọt. các anh em trong tầng cũng đã quen với chuyện này, nếu có việc cần tìm hoàng đức duy nhưng bấm chuông nhà không thấy trả lời thì 99.9% cậu ở nhà quang anh. tủ quần áo của hai người cũng bớt đi một số thứ quen thuộc, thay vào đó là một vài cái áo phông của người kia để lại. đặc biệt, quang anh cũng đã quen với việc đức duy hở tí là ôm ấp dính lấy mình, thỉnh thoảng còn rất cam chịu để cậu gọi mình là "em bé". dạo này quang anh phải làm việc khuya khá nhiều, đôi lúc về muộn quá nên lỡ mất chuyến xe bus cuối cùng trong ngày, nên đức duy nghiễm nhiên kiêm luôn trách nhiệm đưa đón người đẹp đi làm. mới đầu đồng nghiệp của quang anh đều thấy một cậu trai trẻ ngày nào cũng đều như vắt tranh đúng giờ túc trực trước cửa công ty để đón em về thì lấy làm lạ, ai cũng hỏi dò nhưng quang anh chỉ cười trừ bỏ qua. không chỉ dừng lại ở việc đưa đi đón về, đức duy còn lo từng bữa ăn cho em, cứ đến đúng giờ ăn cơm là lại thấy mái đầu vàng lấp ló ngoài cửa phòng làm việc với một hộp cơm nhà và một cốc trà sữa size L to ú ụ. hôm nay cũng không phải ngoại lệ, quang anh vừa uể oải ra khỏi hội trường sau cuộc họp gần 4 tiếng đồng hồ với giám đốc công ty thì đã thấy dáng người quen thuộc đứng trước cửa đợi mình. đức duy không mất quá nhiều thời gian để phát hiện thấy quang anh, cậu vui vẻ vẫy tay với em, chưa kịp định hình gì đã thấy người nhỏ hơn chạy lại lao thẳng vào lòng mình, mệt mỏi gục đầu vào vai em làm nũng

- duy ơi...
- captain boy bay tới đây~ - cậu cẩn thận đứng vững, một tay xách đồ, một tay thì đỡ lấy lưng em - quang anh sao thế ạ?
- quang anh mệt... đói nữa... - giọng quang anh mềm nhũn thủ thỉ trên vai cậu
- quang anh ngoan nào, em mang đồ ăn đến cho quang anh rồi nè, còn có cả trà sữa quang anh thích nữa, quang anh ăn xong thì nghỉ ngơi chiều còn làm việc nữa nha
- nhưng anh muốn duy cùng ăn với anh cơ
- em ăn rồi mà, với lại nếu em ngồi cùng là quang anh không chịu nghỉ trưa cho mà xem
- không chịu đâu - em vùng vằng thoát khỏi vòng ôm của đức duy, mặt xụ xuống - đức duy ăn cùng với anh cơ

đức duy biết cậu sẽ không thể cãi được gì khi thấy quang anh giận dỗi, đành xuống nước chấp thuận

- thôi được rồi, em ở lại với quang anh nhé, nhưng quang anh phải hứa là ăn xong phải nghỉ ngơi nhớ chưa?
- anh hứa mà - em vui vẻ tròn xoe mắt nhìn đức duy, đoạn tiện tay kéo cậu đi xuống canteen - để anh kể cho em nghe nhé, hôm nay sếp anh mắng lâu ơi là lâu...

quen biết quang anh được một thời gian, đức duy cũng đã quá quen thuộc với những câu chuyện drama chốn công sở mà ngày nào cũng không giống ngày nào của em, nên mặc dù không biết đúng sai phải trái gì nhưng hoàng đức duy đã rút ra được một chân lí là phải luôn hùa theo "em bé" của cậu. xuống đến canteen vẫn chưa hết chuyện, quang anh vừa ăn vừa kể lể hết những thứ trên trời dưới biển, một người nói liên hồi, một người yêu chiều lắng nghe, đôi lúc lại dùng tay vén tóc hay lấy giấy lau miệng cho người kia, khung cảnh khiến ai nhìn vào cũng nghĩ ngay đến một đôi trẻ hạnh phúc. ăn uống xong xuôi, đức duy đưa quang anh về đến tận cửa phòng làm việc, dặn dò em phải nghỉ ngơi đầy đủ rồi mới yên tâm quay về trường. quang anh vẫy vẫy bàn tay bé xíu chào cậu rồi cũng quay về phòng làm việc, vừa mở cửa ra, đập vào mắt em là rất nhiều ánh mắt ẩn ý của các chị cùng phòng. chị duyên trưởng phòng là người đầu tiên lên tiếng:

- người yêu lại ship đồ ăn đến tận cửa hả?
- yêu đương gì đâu chị... - quang anh đỏ mặt ngại ngùng
- không yêu mà mày nhào thẳng vào lòng con nhà người ta làm nũng được - cô mỉm cười ẩn ý

quang anh cứng họng không phản bác được gì, đúng là em và đức duy nhìn không khác gì một cặp yêu nhau, chỉ thiếu câu tỏ tình nữa thôi. đương nhiên là quang anh biết đức duy thích em, và em cũng thích cậu, em nghĩ là biểu hiện của em cũng lộ đến mức mà ai nhìn vào cũng hiểu được, nhưng quang anh có giá lắm, quang anh không muốn là người tỏ tình trước đâu. suy nghĩ một chút, em vội kéo tay chị duyên ngồi xuống tâm sự

- chị chị
- sao?
- chị có nghĩ thằng duy nó thích em không?
- chúng mày chưa đủ lộ hay sao mà còn hỏi tao nữa?
- thì... ý là em cũng nghĩ nó thích em, nhưng em không muốn tỏ tình đâu, nó phải tỏ tình em chứ
- khác quái gì nhau - cô đảo mắt - thích thì nhích thôi
- nhưng giờ mà nhích luôn thì hơi mất giá...
- thế mày muốn sao nữa - cô cười - còn lấn cấn cái gì à?
- thật ra thì... duy nó còn trẻ, em sợ nó chỉ hứng thú nhất thời thôi, rồi lỡ sau này nó chán em nó thích người khác thì sao...
- với tất cả những gì nó làm cho em, chị nghĩ là nó thật sự nghiêm túc - cô trả lời, đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc của cậu em mình quý - ở tuổi của nó hiếm đứa làm được như vậy lắm. em nghĩ lại xem, có ai mà chăm cho em từng bữa ăn như nó không? có ai sẵn sàng căn giờ để nấu cơm cho em, mất công chạy gần chục cây số để đưa đến tận nơi cho em, không muốn em phải dậy sớm nấu cơm đem đi vì sợ đến trưa sẽ nguội như nó không? nó để ý đến em rất nhiều, kể cả những cái nhỏ nhất, em thích ăn gì, em thích trà sữa vị gì, mấy giờ em nghỉ trưa, mấy giờ em tan làm nó đều biết hết, mỗi lần đưa đón em nó đều đến trước gần nửa tiếng đồng hồ vì sợ lỡ em được tan làm sớm không thấy nó. nó thích em như thế nào, bọn chị đều thấy hết, nên là cứ yên tâm, thích thì cứ nói thôi

ngừng một lúc, cô tiếp tục:

- còn nữa, tao duyệt thằng em rể này rồi, không cho mày yêu đứa khác đâu, người tốt như thế phải nhanh chân không là mất đấy. thế nhé, chị làm việc tiếp đây, có gì cần tâm sự cứ nhắn chị nhé

quang anh gật gù suy nghĩ rồi cảm ơn cô, bản thân cũng quay lại làm việc. bây giờ trong lòng em đã xác định được rằng mình thích đức duy, em nghĩ là em phải thử lòng cậu một chút trước khi quyết định có nên tỏ tình trước không. nghĩ là làm, quang anh rút điện thoại nhắn tin cho bạn thân pháp kiều

rhyder.dgh
chị kiều chị kiều
em hỏi tí

phap_kieu3
ơi chị đây cưng
sao thế
hôm nay tự nhiên nhớ đến chị à 😇 thằng duy đâu

rhyder.dgh
thôi nào :<
chuyện về nó mới phải hỏi chị đây

phap_kieu3
vợ chồng chúng mày lục đục cái gì à
nó làm gì cưng
nói đi cưng để chị xiên nó

rhyder.dgh
nó không làm gì hết bà nhỏ ơi...
tôi muốn hỏi bà mấy cái
bà có nghĩ duy nó nghiêm túc với tôi không

phap_kieu3
không phải là nghiêm túc
mà là nghiêm túc vcl 🙃
con ơi sao con khờ quá zậy!!!

rhyder.dgh
thì ý là
tôi cũng thích nó 👉👈
nhưng tôi không muốn tỏ tình trước đâu

phap_kieu3
...
đã thích còn làm giá 😒
thế giờ muốn gì

rhyder.dgh
chả biết nữa
muốn nghe nó tỏ tình
nhưng không muốn nói toẹt ra

phap_kieu3
thôi được rồi
giờ chị bày cưng cách này
nhưng mà nó dỗi thì ráng chịu nha

rhyder.dgh
không sao đâu chị em dỗ được

phap_kieu3
m chắc chưa 😒 nó khóc 8 kiếp là t chịu à nghe
giờ về bảo với nó
là tuần sau đi làm không cần nó đưa đón nữa
rồi nhờ đại ông nào trong tầng mình ấy
đóng kịch xem phản ứng nó thế nào
mà quan trọng là cưng không được mềm lòng, phải cứng rắn lên
xem sau 1 tuần phản ứng của nó như nào

rhyder.dgh
ê thế có ác quá không...
lỡ nó giận em nó không thèm nhìn mặt em nữa thì sao...

phap_kieu3
không sao
cưng cứ làm y chang như chị bảo
còn lại để chị và anh em lo

rhyder.dgh
có được không vậy trời...

phap_kieu3
ơ hay cái thằng này
t đã bao giờ bày ngu m cái gì chưa????

rhyder.dgh
rồi...

phap_kieu3
dm m cút đi
khỏi chị em gì nữa
t bảo thằng duy yêu đứa khác mặc kệ m bây giờ

rhyder.dgh
thôi thôi mà huhu em làm em làm được chưa ạ

phap_kieu3
nói thế còn nghe được
vậy nhé
cứ theo kế hoạch mà làm

rhyder.dgh
dạ em biết rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro