vừa vội trao chiếc hôn chia lìa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

trong cuộc thi đấu tại thành phố nhỏ, với thế giới trò chơi qua màn hình máy tính, kỹ thuật điêu luyện thường khiến các cậu bé rung động nhất.

đôi mắt sáng lấp lánh của minseok chăm chú nhìn vào nhân vật đang tránh né các kỹ năng một cách tinh tế trong game, niềm vui và hân hoan hiện rõ trên khuôn mặt. hỗ trợ nhỏ thành công làm choáng kẻ thù, giúp pháp sư và xạ thủ bên cạnh tiêu diệt được tướng chống chịu của đối phương.

thắng bại được định đoạt trong khoảnh khắc này, việc đẩy trụ sau đó diễn ra nhanh chóng nhờ dẫn trước về kinh tế và trang bị đầy đủ. vinh quang của cuộc thi thành phố nở rộ trong tay họ.

tay cầm chiếc cúp không quá nặng cũng không quá nhẹ, minseok gọi người gầy gò phía trước lại.

người mà em đã trúng tiếng sét ái tình trong tuổi thanh xuân ngây thơ, cậu thiếu niên dũng cảm và thẳng thắn sẽ không chọn cách bỏ lỡ. với giọng nói non nớt vì chưa vỡ giọng, em lớn tiếng gọi tên người đó, "anh jihoon."

"ừm?"

khuôn mặt trẻ con quay lại, hơi cúi đầu nhìn em nhỏ đối diện, đôi mắt của minseok vẫn sáng lấp lánh, em tự tin đề nghị, "muốn hẹn hò với em không?"

"...hả? tại sao?"

"vì em nghĩ em thích anh."

mèo lớn chỉ do dự trong giây lát rồi gật đầu đồng ý.

hai người trong thời niên thiếu không nhận ra điều này có gì sai trái, thậm chí không nghĩ đến ánh mắt thế gian, chỉ đơn giản nghĩ rằng có cảm tình là có thể coi là thích, thẳng thắn bày tỏ tình yêu mà không che giấu.

vậy tình yêu đối với họ là gì?

là những tin nhắn qua lại hàng ngày? hay là những trận đấu xếp hạng đôi trong bảng thành tích game? hay là nỗi nhớ nhung khi không gặp được nhau?

jihoon không chắc chắn, minseok cũng không hiểu rõ.

em chỉ biết rằng trong những ngày không gặp nhau, em sẽ khát khao muốn nghe giọng nói của jihoon, nên em sẽ mở kênh discord của hai người khi jihoon đang livestream, nghe giọng nói non nớt của anh chúc người xem ngủ ngon, em sẽ cảm thấy rất thú vị và không nhịn được mà bật cười, rồi em sẽ nhận được lời gọi ngượng ngùng và líu ríu của mèo lớn, rồi sẽ vuốt ve mèo lớn sau khi tắt livestream.

những ngày tháng yêu xa như thế thực ra cũng nhanh chóng kết thúc, họ cuối cùng cũng gặp nhau trong cùng một đội, nhưng không biết có phải do khoảng cách tạo nên vẻ đẹp không, mỗi người đều đã có đối tượng mình yêu thích hơn.

dù rằng khi tụ lại vẫn ăn ý như ban đầu, nhưng cuối cùng vẫn thiếu một vài chủ đề, dù miễn cưỡng trò chuyện, chủ đề vẫn hướng đến những người không phải là đối phương.

tình yêu trong thời kỳ non trẻ thường là như vậy, khó nói rõ và không thể diễn tả, jihoon và minseok gặp nhau trong tuổi trẻ ngây thơ, nói yêu trong tình cảm mơ hồ, cuối cùng,

"anh jihoon."

"ừm."

"tạm biệt."

"được."

họ lạc mất nhau trên con đường đời đầy chông gai.

quá trình lạc mất nhau rất đơn giản, chỉ là một câu "không thích nhau nhiều như vậy", không như thế giới người lớn với bao lý do phức tạp, chỉ cần một lý do, một sự kiện, một lần quay lưng, họ đã không còn thân thiết, không còn nhiệt tình.

'mãi mãi' thời niên thiếu thường chỉ là chuyện viển vông, huống chi là bước vào một thế giới phát triển nhanh chóng?

minseok mặc đồng phục đội màu đỏ đen ngồi trước máy tính, nhìn người được ghép đôi, vị trí adc, cái tên quen thuộc, bỗng thấy mơ màng.

đã bao lâu rồi không cùng anh ấy đánh duo?

không như đã hẹn, họ chỉ tình cờ gặp nhau trong lúc soloq, rồi tình cờ trở thành cặp đôi đường dưới không thể tách rời, nhưng thực ra em không phải là người tuân theo quy tắc, hỗ trợ nhỏ thường xuyên đi lang thang, không mãi mãi ở cạnh adc, nhưng sau đó em phát hiện, jihoon vẫn dùng khuôn mặt mèo lớn đó mà cười nói, "anh tin minseok sẽ không bỏ rơi anh", giọng nói kéo dài, đôi mắt cười tít lại, không có gì không khiến minseok nhớ lại hai thiếu niên lúc ban đầu gặp gỡ.

dũng cảm, ngây thơ, yêu đương bất chấp tất cả.

đã một thời gian dài từ đó, lâu đến mức minseok không còn dũng cảm nói lời yêu, nhưng lại gần đến mức em vẫn nhớ về kỷ niệm đó.

trong màn hình điện thoại, jihoon nói với giọng giả vờ, "anh tin mà", khiến minseok bỗng có chút can đảm.

vì vậy em mở cửa sổ kakaotalk đã lâu không có động tĩnh với jihoon.


jihoon.

gì vậy?

anh tin em không?

?

tin, vừa rồi em cũng không bỏ rơi anh

sao vậy?

muốn thử lại không?


jihoon tạm dừng bàn tay gõ phím, mắt mở to, rồi mỉm cười nhẹ nhõm.

"được thôi."

chúng ta yêu nhau trong tuổi trẻ ngây ngô, lạc mất nhau trên con đường trưởng thành, cuối cùng gặp lại nhau nơi điểm cuối của sự chín chắn.

rồi chúng ta sẽ yêu lại nhau một lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro