du miên | mẩu 01.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

| mẩu 01. |

"không ai nghĩ một thằng trapper lại có thể yêu sâu đậm thế này.

không ai nghĩ một thằng trapper lại có thể yêu sâu đậm đến vậy."

"hoàng long?!"

lại một lần nữa nó bừng tỉnh dậy trong cơn mê man. đưa tay vuốt mặt rồi rầu rĩ nằm vật ra trên chiếc sofa dài. đống vỏ rượu bia ngổn ngang chất thành hàng trên bàn, cả dưới đất.

một giờ sáng, cái giờ người người nhà nhà đều đang say giấc nồng, cái giờ đáng ra phải nghỉ ngơi cho cơ thể thư giản. còn nó, nó vẫn đang phải vật lên vật xuống trong cơn say. say men hoặc có thể là say tình?

nó mở hé mắt nhìn lên trần nhà, đèn led trong phòng chập choạng ánh tím đỏ xanh mờ ảo càng làm hình ảnh trước mắt nó nhòe đi. đợt nước mới lại dâng lên trong đáy mắt nó, sóng mũi cay cay. nó bỗng dưng muốn khóc nhưng cũng chả khóc được

hải vốn dự định tiếp tục chìm vào giấc ngủ dù chẳng ngon giấc gì. thời gian gần đây nó toàn tự nhốt mình trong phòng thu, không viết nhạc thì nốc bia rượu. nó luôn trong tình trạng người đầy hơi men, lúc tỉnh lúc mơ, lờ đờ uể oải. cái tình cảnh này thì đầu óc thiết tha đâu mà viết nhạc được, nó chỉ có thể bật từng file nhạc cũ, đeo tai nghe im lặng lắng nghe rồi tu rượu.

lăn lộn mãi cũng chẳng thể khiến nó tìm lại hình ảnh hoàng long trong cơn mơ, hải quyết định bật dậy, đón ngày mới vào lúc một giờ mười lăm phút sáng.

tiết trời hà nội cuối tháng mười một mang đậm không khí ảm đạm. từng cơn lạnh buốt của gió mùa đông kéo đến, như cứa vào da thịt rồi ẩn ẩn cái rét trong từng tớ thịt mỏng. nó mở cửa sổ, lơ đãng nhìn đường phố yên ắng chìm trong đen tối, chỉ còn vài bóng đèn đường hiu hoắc chói rọi cả đoạn đường. với tay lấy bao thuốc lá trên kệ tủ, châm lửa, đợi đầu lọc cháy được vài giây tỏa ra thoang thoảng cái mùi kích thích. sau đó đưa lên môi, rít một hơi thật sâu đưa thuốc căng đầy cả buồng phổi, rồi từ từ đẩy từng đợt khói ra ngoài. vị cay nồng đến chảy nước mắt nhanh chóng xâm nhập vào đầu lưỡi, đắng nghét cả cuống họng. hải được xua tan cơn buồn ngủ, nó tiếp tục đứng trầm ngâm ngắm phố phường, môi rít từng ngụm thuốc. đến khi tàn điếu, nó vứt vào cái gạt tàn đã chất đống hàng tá điếu tương tự. lại đưa tay rút thêm một điếu nữa.

giờ đây hải không biết nên làm gì, nó đang chững lại mọi hoạt động. thật sự là nó đếch có gì trong đầu về việc bản thân nên làm gì trong ngày hôm nay, hoặc ngày mai, ngày kia, ngày kia kia nữa. vô vọng và lạc lối. đối với phạm nam hải, quãng thời gian vừa qua và sắp tới sẽ là quãng tồi tệ vô cùng đối với nó. ví như việc đột ngột bật dậy rồi gào tên anh giữa đêm khuya là một ví dụ. trông nó như một thằng hề, chính nó cũng cảm thấy tự nực cười với bản thân mình.

ừ, nó và anh chia tay rồi. đến nay được tầm hai tháng. một thời gian không dài cũng không ngắn. đủ để nó nếm trải cảm giác lụy tình là gì. đủ để nó biết đớn đau khi phải đứng từ xa nhìn lấy người mình yêu.

dạo gần đây, đến cả homie của nó cũng nhận ra nó đang bất ổn; trầm trọng. phạm nam hải thường ngày năng động, tích cực, luôn thừa năng lượng để có thể luyên tha luyên thuyên bát nháo cả ngày. giờ đây đã vài ngày nó giam mình trong phòng thu, cũng chẳng liên lạc với bất kì ai. không một lời nhắn, không một cuộc điện thoại, không mở miệng, không tiếp nhận chào đón ai, chỉ đang lạc vào thế giới riêng nơi nó nhớ anh đến phát điên.

nó muốn viết nhạc nhưng chẳng thể cầm nổi cây viết. nó muốn viết nhạc nhưng đầu óc chẳng nảy ra được idea nào. nó muốn viết nhạc nhưng màu buồn cứ bám víu lấy từng con chữ; như khóc than, như ảm đạm dùm chủ nhân của chúng. nó muốn tiếp tục viết nhạc nhưng chính đầu óc nó lại muốn ngăn nó lại. bởi lẽ ngay bây giờ, não nó chỉ dùng để nhớ về anh, về hoàng long yêu dấu của nó.

nó nhớ anh nhiều hơn nó nghĩ.

"tệ hại thật, phạm nam hải."

giọng nó đục ngầu, khàn đặc, lại run đến đứt quãng - hậu quả của việc nốc quá nhiều cồn. cảm giác hiện tại đời mang lại cho nó là khinh bỉ chính bản thân mình. "tệ hại thật" kia mà. tựa như đang cố kìm hãm tiếng nấc trong cuốn họng, chỉ có thể gắng gượng thốt ra sáu chữ, đó là giới hạn của hải trước khi nó vỡ òa và khóc nức nở như một đứa trẻ. một đứa trẻ bị cướp mất đi báu vật của mình.

trên môi vẫn mấp máy điếu thuốc, chẳng biết là điếu thứ bao nhiêu rồi. nam hải không phải một anh chàng nghiện thuốc, nó không nghiện chất nicotin đắng ngắt ấy, nó nghiện dư vị ngọt dịu mà môi anh mang lại hơn. chẳng qua lúc này nó cần thứ gì đó thật đắng, đắng đến xé lòng, đắng đến át được cái chua xót trong lòng nó thì mới thôi. bởi nếu không hút, nó sợ rằng bản thân sẽ không ghìm được mà khóc nấc lên mất. thà rớm nước mắt vì cảm giác cay xè mà thuốc mang lại còn hơn là khóc vì nhớ anh, đúng không?

bên cửa sổ vang dần lên tiếng tí tách tí tách. mưa bất chợt đổ ào xuống thành phổ cổ. màu trời xám xịt và từng hạt nước nặng trĩu rơi xuống từ những đám mây đen rồi kêu lên mấy tiếng lộp độp khi đáp xuống ngoài ban công phòng nó. nó luôn ghét những ngày mưa như này, nó ghét cực. ghét từ cái mùi hơi đất ẩm mốc xộc thẳng vào mũi mỗi khi mưa tạnh; ghét cái âm thanh thỏ thẻ mà dữ dội của mưa; ghét cả cái cách mưa như nhắc nó về một ngày trời cũng đổ giông to như này vào hai tháng trước.

ai cũng hiểu được ý tứ, ngày nó và anh chia tay. trời mưa đổ lệ, như đang thầm khóc cho một mối tình chóng vánh.

cả hai chia tay vì không tìm được tiếng nói chung, hôm ấy trong căn phòng này một trận cãi nhau ầm trời đã diễn ra. nó quá trẻ con và nông nổi, còn anh quá bất cần và cứ để mối quan hệ tùy ý tuột xuống khỏi dốc mà chẳng cố gắng níu kéo lấy sợi dây xích. đỉnh điểm cao trào khi nó cầm lấy tấm vé xem phim mà long chuẩn bị bất ngờ cho nó, vốn muốn cùng nó đi xem sau chuỗi ngày cả hai đứa đầu bận rộn vùi mình vào làm nhạc; một đường xé rách. kết quả hôm ấy, phạm nam hải thắng.

nó thắng một cuộc cãi vã nhưng thua một cuộc tình.

anh thấy thế cũng chỉ im lặng không tiếp tục đôi co qua lại với nó. chậm rãi đi rót cho nó cốc nước, đợi nó uống cạn, đặt ly xuống bàn, long tiến tới ôm nó vào lòng. đơn giản chỉ đứng ôm lên vai nó, trong một hồi lâu rồi thả ra, nhìn nó, không nói gì.

sáng hôm sau, nó tỉnh dậy và bắt đầu hối hận với mọi thứ mình đã làm. muốn xin lỗi và làm lành với anh người yêu nhưng có vẻ mọi thứ đã quá trễ. hoàng long đã thu dọn hết đồ đạc rồi âm thầm bỏ đi trong đêm, hoàn toàn ngắt liên lạc với nó. anh bỏ nó đi rồi, cũng trong một ngày mưa như trút nước.

giờ thì nhìn xem nào. ai là người đã tự tay phá bỏ đi mối quan hệ trước rồi giờ lại vùi mình vào một góc trên ghế sofa mà khóc đến sưng húp mắt vào lúc hai giờ kém sáng chỉ vì nhớ người ấy, nhớ đến kí ức buồn nhỉ? ừ, là nó, phạm nam hải, một thằng thất bại trong tình yêu.

nó bây giờ chỉ ước rằng nó có thể quên anh đi, quên đi năm tháng từng đồng hành, chôn vùi mọi thứ vào dĩ vãng. đào một cái hố thật sâu trong lòng, cất toàn bộ chúng dưới đáy vực thẳm. nhưng đối với một kẻ lụy tình như nó bây giờ đây, những mộng tưởng đó tựa như bộ phim viễn tưởng mà nó chả dám nghĩ tới. 420 giấc mơ nó mơ hoài trong quãng thời gian vừa rồi, chỉ có anh là nó không dám mơ đến.

từng ngón tay không tự chủ được mà lần mò đến con chuột trên bàn, nhấp vào file nhạc nó và anh đã thu âm trước đó. một bản nhạc bí mật chưa từng được công bố giữa mck và wxrdie. hừ, giờ thì hay rồi, chưa kịp xong nhạc thì tình đã tan. nó thu hết vào tai từng câu từng chữ, giọng rap mà nó cho là hay hơn bất cứ thứ gì trên đời. mọi thứ như điều kiện thuận lợi làm dòng nước ấm chảy trên gò má nó càng được đà lăn nhiều hơn. bài hát đó cứ găm vào đầu dù cho nó đã cố quên. liệu có một cơ hội nào khác để anh có thể trở về với nó? dù chỉ là chút hi vọng mong manh thôi, có thể không?

từng ngày qua là chuỗi ngày ác mộng, bao giờ nó mới có thể quên nổi? nó đã muốn xin lỗi ngay cái lúc nó biết nó đã làm nên tội.

hai giờ rưỡi sáng, lúc nó đang trong tình trạng như một kẻ sắp kết thúc cuộc đời, nó nhận được một cuộc điện thoại. anh gọi cho nó, lần đầu tiên sau hai tháng trời.

giọng anh lè nhè, lẫn cả tiếng nấc đứt quãng tựa như đang say. anh sụt sịt một chốc rồi lại nghèn nghẹn nói tiếp với nó.

"anh say rồi, mày đón anh được không?"

hải không trả lời ngay, nó chỉ đơ người. rồi hai đầu dây lại rơi vào yên ắng, chỉ còn lại tiếng kim đồng hồ chạy lạch cạch bên tai. nó không nói, anh cũng chẳng cất lời và điện thoại thì vẫn giữ nguyên như thế. không ai trong cả hai muốn chấm dứt cuộc gọi này cả. đến cuối cùng long vẫn phải lên tiếng để phá vỡ bầu không khí.

"nếu không tiện thì để anh điện ông thành, mày đi nghỉ đi."

"à ờ, ơ không, nãy giờ em bận tay chút. anh ở đâu gửi định vị đi, em đến."

"chỗ cũ."

"năm phút thôi, đứng yên đợi em. nhớ choàng áo ấm, núp vào hiên đừng để bị dính mưa, dễ cảm."

"ừm."

cuộc hội thoại ngắn chỉ vỏn vẹn hai phút, kết thúc bằng tiếp tít tít từ tổng đài làm hải tỉnh ngộ. nó vội vàng khoác đại cái áo gió, cầm thêm vào thứ lặt vặt gì đó rồi lái xe đến quán quen nơi anh và nó lúc còn yêu thường lui tới.

đến nơi, nó thấy long đang ngồi bó gối ở vỉa hè, đầu gục xuống, hai tay ôm trọn lấy đầu gối và cơ thể. trong đến là thương.

"long, em đến rồi."

sau bao lâu không gặp, thứ đầu tiên anh trao cho nó lại là cái nhíu mày. đáp lại cái nhíu mày từ đối phương, hải không hỏi hay điên cuồng muốn cứu vãn mối quan hệ. nó lấy từ bọc áo ra cái găng tay, cầm bàn tay thon dài của anh, mặc từng chiếc vào. xong lại lấy chai nước lọc, vặn nắp đưa cho long. nó biết anh đã uống say, nốc rượu đến khô khốc cổ họng. anh nhận chai nước từ tay nó, một hơi uống cạn. vứt chai rỗng vào thùng rác, quay lại đã thấy một bao thuốc camel chìa đến trước mặt mình. hải mồm ngậm một điếu thuốc tương tự. anh nhàn nhạt tiếp nhận "quà" gặp mặt của nó, để điếu thuốc lên môi, tay đưa xuống mấy bọc quần sờ tìm cái bật lửa.

"không cần tìm, để em châm cho."

hải quẳng cho long mấy chữ rồi luồn tay vào sau gáy anh, kéo sát mặt đối phương đến gần mình, để hai đầu lọc thuốc chạm vào nhau. đầu điếu bắt lửa cháy đỏ rực, làn khói trắng mờ nhỏ từ từ len lỏi giữa khoảng trống của hai khuôn mặt.

ừ thì đúng là nó đang châm thuốc cho anh thật nhưng mà đéo đưa mẹ cái bật lửa được à?!

"mày lắm trò thật đấy hải. nên nhớ chúng ta chia tay rồi, người yêu cũ."

"người yêu cũ có làm mới được không?"

hải nói hết câu, long còn chưa load xong kịp câu nói. nó liền sấn tới, lấy đi điếu thuốc đắng đang nằm trên môi anh người yêu cũ, thay thế vào đó là môi mình. lưỡi nó đẩy vào, tham lam hút hết mật ngọt mà nó nhớ nhung trong thời gian qua. đúng rồi, nó đã chán ngấy cái cảnh nicotin độc chiếm lấy khoang miệng mình, hải mưu cầu thứ đường ngọt ngào này hơn.

long bị tấn công bất ngờ chẳng kịp phản ứng, chỉ có thể để mặc cho nó chiếm tiện nghi của bản thân. hết hơi anh đưa tay đập loạn vào lưng nó, hải mới luyến tiếc rời môi. long trừng mắt nhìn nó, hẵng còn hoảng nên nói không nên lời. hải chầm chậm lần nữa ép sát vào người đối phương, vòng tay qua eo mềm, ôm trọn người lớn hơn vào lòng. lần này nó chỉ gục đầu vào hõm cổ người mà nó nhớ nhung bao ngày qua, và rồi nó bật khóc. mọi tâm tư dồn nén thời gian qua nó đã bộc lộ hết. nam hải ôm hoàng long khóc nức nở như một đứa trẻ, tay càng siết chặt lấy anh như thể chỉ cần sơ hở một chút thôi anh sẽ biến mất như ảo ảnh trước mắt nó.

"anh à, anh về với em được không? hức..ức..xin anh đấy..quay về với em được không? em thật sự nhớ anh lắm long à..ức."

long không đáp lại lời cầu xin của nó. anh đưa tay lên choàng qua cổ, ôm lấy nó, vỗ vỗ vào lưng như an ủi người nhỏ hơn. để nó thoải mái khóc trên vai mình. nghe tiếng nấc nhỏ dần, long mới áp hai tay vào má, bê mặt nó lên đối diện với mình.

"khóc đủ chưa?"

"chưa, nào anh chịu về với em em mới nín cơ."

"thế khóc tiếp đi, tới kiếp sau cũng được."

"anh! em khóc nữa thật đấy!?"

"thì ai ngăn đâu, cứ việc."

"mẹ nó, anh là đồ không có lương tâm, không thương người."

"cái mồm mày càng ngày càng láo chó rồi đấy hải."

"anh, quay lại với em đi, nhá? xin anh đấy..."

long thả tay đặt ở má nó ra, giờ đến lượt bản thân gục đầu vào lòng ngực nó, tiến tới gần hơn để cơ thể nằm trọn trong cái ôm của hải.

"ừ mày bế anh đi, hai chúng ta về nhà thôi, anh nhớ nhà rồi."

- người yêu cũ làm mới được không?
được, làm mới thành người nhà nhé? -

end.

24.2.16 - bk.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro