Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng







Một ngày nọ, Han Yujin xuống núi, tìm đến Kim Gyuvin để trả hết ân oán. Không may rằng cậu lại nhìn thấy hắn ta hạnh phúc bên cạnh gia đình nhỏ của hắn, một người vợ cùng ba đứa con nhỏ. Đó là điều mà giữa hắn và cậu không thể có.

Lúc không có cha mẹ chúng ở bên, Han Yujin đã tiến lại gần và nhìn sâu vào đôi mắt của ba đứa trẻ đó, cảm nhận được sự hồn nhiên và trong sáng của chúng, thậm chí chúng còn cười với cậu nữa. Một trong số chúng đã nắm lấy tà áo cậu kéo cậu ngồi xuống bên cạnh rồi nằm vào lòng cậu rất tự nhiên. Dường như đứa trẻ này nghĩ Han Yujin là mẹ của chúng, bởi vì cậu với nương tử của Kim Gyuvin có cùng một hương thơm, hương của loài hoa lưu ly.

Trong lòng Han Yujin bỗng nhiên lung lay, cậu bỗng chốc đã mềm lòng. Vốn dĩ cậu muốn tàn sát tất cả những người có liên quan đến Kim Gyuvin, triệt để giết hết cả dòng tộc để hắn không có hậu duệ, bên cạnh hắn cũng không còn một ai, nhưng khi nhìn thấy những đứa trẻ vô tội thì lương tâm của Han Yujin lại nổi lên. Cậu cũng vốn dĩ là một người hiền lành, là một tiểu hồ ly nhân từ, luôn giúp đỡ mọi người, làm sao mà nỡ ra tay với những đứa nhỏ vô tội được đây?

"Yu-Yujin?" Thanh âm quen thuộc cất lên, pha chút run rẩy và sợ hãi. Kim Gyuvin thấy Han Yujin đang ngồi cạnh các con mình liền quỳ xuống bên chân cậu, bắt đầu chắp tay cầu xin.

Hắn ta khi xưa ngang tàn muốn lấy mạng Han Yujin, nhưng lúc này hắn đã có gia đình nhỏ, điều mà hắn yêu thương nhất, nên không thể cứng rắn được nữa.

"Là ta có lỗi với đệ, là ta, tất cả là do ta. Nếu muốn lấy mạng, xin hãy lấy mạng của ta, đừng làm hại đến nương tử và hài nhi của ta, ta xin đệ, ta xin đệ hãy thương xót mà đừng lấy mạng họ..."

"Nếu ta thương xót với mọi người, thì ai sẽ thương xót cho ta?" Đúng vậy, trên đời này đã có ai từng thương xót cho một con hồ ly như cậu chưa? Không một ai cả, không một ai.

Han Yujin vuốt tóc đứa nhỏ đang nằm trong lòng mình, đứa nhỏ đã ngủ thiếp đi rồi nên cậu cũng bế đứa nhỏ sang một bên, lấy gối và đắp chăn lại cho đứa nhỏ ấy, rồi đứng lên. Nét mặt cậu trở nên lạnh lùng, và ánh mắt sắt bén hơn bao giờ hết. Trong ánh mắt đó chứa đầy những điều đau khổ, và đã không còn sự ngọt ngào ngày nào nữa.

Đúng là chuyện người lớn làm, trẻ con không có tội, không thể nhẫn tâm cướp lấy một sinh mạng may mắn mới đầu thai được. Ai làm người đó chịu.

"Tất cả là tại ta, Yujin, xin đệ đừng tổn thương đến nương tử và hài nhi. Ta xin đệ."

Han Yujin cứng rắn cũng đến thế mà thôi, cậu muốn tự cho hắn một cơ hội cuối cùng để nói ra sự thật trong lòng hắn, cũng như cho bản thân một cơ hội có một cuộc sống mới.

"Ta muốn hỏi huynh, đã có bao giờ huynh yêu thương ta thật lòng chưa?"

Kim Gyuvin nghe cậu hỏi, sắc mặt tối sầm xuống. Hắn lắp bắp đáp, "làm sao tồn tại được thứ tình cảm cấm kị đó chứ? Chúng ta đều là nam nhân. Ở thời đại này, hoàn toàn không có chốn dung thân cho hai kẻ như chúng ta."

"Han Yujin, thật ra ta cũng chỉ xem đệ là ân nhân cứu mạng. Chỉ vì đệ đã cứu ta, nên ta mới tự nguyện ở bên đệ mà trả ơn, chứ không tự nguyện yêu thương đệ... Người mà ta yêu thương nhất, chính là nương tử hiện tại. Nương tử đã cùng ta mặc y phục đỏ, cùng ta tam bái trước linh bài tổ tiên, cùng ta thành hôn. Vì thế, ta đã thề mãi ở cạnh bên nàng ấy, chứ không phải với đệ. Ta không cầu mong đệ tha thứ cho ta, chỉ mong rằng đệ hãy để cho nương tử và hài nhi được sống yên ổn, ta nguyện dùng mạng mình để đánh đổi, vì cái mạng này chính là do đệ mang về từ cõi chết."

Và Han Yujin đã nhận được lời giải đáp, là điều mà cậu không mong chờ nhất. Kim Gyuvin một câu cũng nhắc đến nương tử và con, hai câu cũng nhắc đến họ. Cậu tuyệt vọng thật sự rồi, rất tuyệt vọng rồi. Mọi chuyện đã không còn cứu vãn được nữa. Han Yujin đã mong, chỉ cần Kim Gyuvin thừa nhận rằng hắn đã từng rung động với Han Yujin, thì cậu cũng đã mãn nguyện rồi. Nhưng sự thật thì vẫn là sự thật, đến một tia hi vọng cuối cùng cũng không có, Han Yujin đã chết tâm. Linh hồn của cậu, và tình yêu khờ dại của cậu như bị đẩy xuống sâu thật sâu xuống lòng đất.


Bỗng nhiên từ đâu tỷ tỷ bay xuống, lưỡi kiếm đã gần kề với chiếc cổ của Kim Gyuvin, nếu Han Yujin không kịp thời hất kiếm của tỷ tỷ mình ra, thì có lẽ Kim Gyuvin đã phải bỏ mạng. Cậu hốt hoảng che lấp hắn sau lưng mình. "Tỷ tỷ!"

Còn Kim Gyuvin lúc này đã điếng hồn ngã khuỵ xuống, mặt cắt không còn một giọt máu.

"Ta biết đệ là một người tốt, là một đứa nhỏ ngoan không nỡ ra tay với người khác. Nhưng nếu đệ cứ tiếp tục mềm lòng với kẻ đã phụ bạc mình, thì đệ chính là một kẻ nhu nhược!" Tỷ tỷ tức giận, mắng nhiết Han Yujin.

Phải, Kim Gyuvin là kẻ tồi tệ, là kẻ phụ tình phụ nghĩa Han Yujin. Nhưng khi ấy hắn đã có con, những đứa trẻ chưa mọc được chiếc răng nào, những đứa trẻ còn giữ được sự hồn nhiên, chúng nó không có tội, càng không thể chưa được tròn tuổi đã mồ côi cha.

Và đôi khi tha thứ, chính là sự trừng phạt lớn nhất cho kẻ có tội. Kim Gyuvin, Han Yujin này có thể tha thứ cho huynh, vì những đứa trẻ, nhưng huynh không được tha thứ cho bản thân mình, ta muốn huynh ôm tội lỗi mình gây ra để mà sám hối cả đời.

"Đi thôi tỷ tỷ, từ nay chúng ta không còn liên can gì đến tên phàm nhân vong ơn này nữa." Han Yujin xoay người phù phép cho tỷ tỷ mình dịch chuyển đi trước, bản thân nán ở lại, dùng chút tiên khí của mình gửi gắm vào những đứa trẻ, mong chúng cả đời bình an.

Han Yujin biết rằng bây giờ những đứa trẻ này sẽ không hiểu lời cậu nói, nhưng đến khi chúng lớn, ắt sẽ ghi nhớ. "Ta không mong các con sẽ giống như cha của mình, không phải là một kẻ chạy trốn trách nhiệm. Sau này hãy sống tốt, làm nhiều việc thiện, có ơn nhớ trả, có thù tất báo một cách thông minh. Không được để ai bắt nạt mình. Phải dạy bảo hậu duệ đời sau càng không được giống như tổ tiên."

"Kim Gyuvin, ta không hối hận vì đã yêu thương huynh, ta chỉ hối hận rằng mình đã quá tin tưởng người phản bội như huynh. Và ta ước rằng, đôi ta chưa từng gặp nhau..."


Khi cậu rời đi rồi, Kim Gyuvin vẫn thất thần ngồi dưới đất. Cho đến cuối cùng, một cọng tóc cậu cũng không làm tổn hại đến hắn, ấy vậy mà hắn đã làm tan nát cõi lòng của cậu, nhẫn tâm chà đạp lên trái tim đã vì hắn mà rung động.

Kim Gyuvin lấy ra đôi hài đã cháy khô không còn nguyên vẹn như ban đầu trong túi áo mình, hắn nhìn nó và khóc. Có lẽ đã quá trễ cho hắn để hối lỗi. Nếu như ngay từ đầu Han Yujin là một con yêu tinh mê hoặc hắn, thì hắn chẳng thể nào có thể phản bội lại được cậu, nếu như hắn chịu nghĩ rằng không phải loài yêu tinh nào cũng làm hại con người sớm hơn thì mọi chuyện đã không đi đến đường này...

Nếu như trên đời này có nếu như, thì không ai phải nếm trải thê lương.


"Ngàn lần xin lỗi đệ, Han Yujin, là ta có lỗi với đệ. Mong đệ hãy quên ta đi, hãy quên đi kẻ bội bạc này đi..."


Kể từ đó, Han Yujin không còn xuất hiện trong làng nữa. Kim Gyuvin qua năm tháng già đi cũng bạo bệnh mà chết, khi hắn chết vẫn ôm chặt đôi hài thêu hoa mà hắn tặng cho Han Yujin, cùng nó chôn vùi dưới lòng đất lạnh lẽo. Trước khi chết, hắn dặn dò nương tử của mình chăm sóc cho các con thật tốt, không được để chúng giống như cha của chúng, càng không được vong ơn ân nhân của mình. Giúp người giúp ta, trên đời này đều có giá của nó. Người có ơn với mình, nhất định phải trả.

"Nương tử, ta xin lỗi nàng, ta không thể mang cho nàng một cuộc đời hạnh phúc. Các con nhờ vào nàng, ta tin rằng chúng sẽ là những đứa trẻ giỏi giang và tốt bụng nhất trên đời này."

Giống như người đó vậy.


Han Yujin vì mất đi viên tiên đan duy nhất, lại vì tổn thương mà thành tâm bệnh không thể cứu chữa, cậu cũng không còn sống được bao lâu, thôi thì chi bằng kết thúc sớm hơn.

Tuy rằng không còn yêu mãnh liệt như xưa, nhưng tình đầu khắc cốt ghi tâm làm sao quên được? Người ta thường nói tình đầu dang dở, hiếm khi có ai đi cùng tình đầu của mình đến đầu bạc răng long, Han Yujin và Kim Gyuvin cũng chính là vậy.

Qua vài giờ sau khi Kim Gyuvin mất, Han Yujin đã đứng trước vách núi lớn, nơi mà cậu và hắn đã từng ngồi ngắm trăng sao, còn phía dưới là đại dương mênh mông trùng khơi. Han Yujin đã mặc y phục đỏ, đầu tóc cũng búi lên gọn gàng, có cài ngang bằng một cây trâm bạc hình hoa lưu ly. Cậu không lưỡng lự gì mà gieo thân mình xuống.

Đại dương bề ngoài có vẻ lạnh lẽo, nhưng đối với Han Yujin, đại dương rất ấm áp mà ôm cậu vào lòng, và nuốt trọn một kiếp sống thảm thương của cậu, rồi mang nó tan biến sâu xuống nơi mà đến đêm đen còn không so sánh được để giấu đi. Han Yujin thấy mình như được giải thoát, là đại dương bao la đã che chở và bảo vệ cậu.





Kim Gyuvin và Han Yujin đều đã từng mặc y phục đỏ, nhưng lại chẳng thể cùng nhau thành hôn, không đúng người cũng chẳng đúng thời điểm. Ngày Han Yujin gieo mình xuống đại dương, mưa bất chợt kéo đến như thác đổ.

Ngày đó, có hai linh hồn không còn thuộc về thế gian.

Bởi mới nói rằng giữa thế gian này thì tình yêu của con người nhỏ bé làm sao? Chỉ cần buông tay sẽ thoáng chốc tiêu tan... Huống chi đây lại còn là tình yêu của hồ ly và người phàm, một mảnh tình chết yểu.



;





Han Yujin lịch kiếp thành công, cậu đã hoàn thành bài học đầu tiên khi xuống trần của mình. Những ký ức trong khi lịch kiếp cậu vẫn sẽ phải nhớ đến nó, bởi vì đó cũng là một phần trong cuộc đời của cậu, là sự thật, là duyên số của cậu.

Nhưng vì Han Yujin đã tự ý kết thúc sớm hơn kì hạn, nên đã bị Đế Quân phạt nhận ba Lôi kiếp. Tiếng sấm oang oang giữa trời, từng tia từng tia to lớn nặng nề đánh xuống thân thể của Han Yujin, cậu không thể trụ vững mà ngã xuống, nhưng cắn răng chịu đựng. Lôi kiếp đúng là hình phạt đau đớn cho giới chúng tiên, mà với cậu, nó cũng không đau bằng những gì mà Han Yujin đã chịu trong lúc Lịch kiếp. Dư âm của cuộc tình kia đã khiến Han Yujin chẳng còn thấy Thiên Lôi đánh mình tê tái bao nhiêu.


Bà cô nhỏ lúc này đỡ Han Yujin về phòng sau khi chịu hình phạt, người cậu khắp nơi đều là máu đỏ thẫm, nó nhuốm vào vải của y phục, hệt như bộ y phục đỏ cậu đã mặc khi gieo mình xuống đại dương. Han Yujin ôm ngực mình nằm xuống giường mình, cậu yếu ớt nói với bà cô nhỏ: "Có thể nào, cho con đừng nhớ đến người đó nữa được không? Xin cô cô hãy viết thư gửi đến cho Woohyun huynh, hãy bảo huynh ấy đến đây và xóa đi một đoạn ký ức đau khổ đó..."

"Han Yujin..." Bà cô nhỏ nhìn cậu đang cố gắng nói từng chữ, lòng cũng đau như cắt. Bà cô nhỏ được lệnh giúp cậu khi đi Lịch kiếp, nên cũng biết những chuyện đã xảy ra trong lúc đó, thấy xót xa cho Han Yujin vô cùng.

"Cô cô, hãy mau lên!"

Han Yujin nói xong cũng ngất liệm đi vì kiệt sức. Bà cô nhỏ cũng không còn cách nào, để cậu có thể vui vẻ như trước, nhất định phải xóa bỏ đi ký ức đó thôi.

Bà cô nhỏ đã gọi Seok Woohyun đến và nhờ y những chuyện Han Yujin đã nói. Vì Seok Woohyun thuộc tộc Hồ ly thuần chủng, nên rất thông thạo thuật thôi miên và xóa ký ức, và Han Yujin biết rõ điều đó. Seok Woohyun cũng không ngần ngại gì giúp đỡ Han Yujin, đối với y thì cậu là một đứa trẻ ngoan, hoạt bát và luôn giúp đỡ mọi người. Y cũng cưng chiều cậu như em trai ruột của mình vậy.

"Nhưng điều này cũng không thể chắc chắn được, nếu duyên số chưa tận, thì đệ ấy chắc chắn sẽ nhớ lại. Chúng ta không thể ngăn cản số phận, chỉ là mong sau này điều đó có trở về thì Han Yujin vẫn mạnh mẽ đối mặt."








Vì vậy, đã qua bao đời, qua cả thiên niên kỉ, luật luân hồi không thể thay đổi. Ở thời hiện đại, Han Yujin một lần nữa lại gặp Kim Gyuvin. Nhân duyên lại một lần nữa bắt đầu, lần này cho dù là Ty Mệnh tinh quân, thì cũng không thể giúp sửa đổi được số phận.


Bà cô nhỏ bừng tỉnh khỏi chuỗi ký ức, nó như thể một thước phim chạy nhanh trong đầu vậy. Đối diện một chú thỏ con đang tròn xoe mắt nhìn mình, bà cô nhỏ chỉ biết vùi đầu vào đám lông mềm mượt của Han Yujin.

Thầm mong đứa nhỏ đừng nhớ về khoảng thời gian khốn đốn ấy, nhưng sinh vật nhỏ như hạt cát này, làm sao tránh được số trời đã định?





"Không có gì đâu tiểu tử ngốc, chỉ là tò mò thôi. Cái tên Kim Gyuvin đó cũng đẹp nhỉ?"

Han Yujin nghe vậy cũng vui vẻ đáp, "Đúng vậy, đúng vậy."

Nhìn dáng vẻ của Han Yujin, có lẽ cậu vẫn chưa nhớ gì. Bà cô nhỏ thở phào có chút nhẹ nhõm. Nếu duyên lại đến thì cũng là định mệnh sắp đặt, không thể thoát khỏi thì phải dũng cảm đối diện. Bà cô nhỏ không thể giúp Han Yujin triệt để thoát khỏi nó, thì coi như bà cô nhỏ sẽ che chở cho cậu trải qua.

Han Yujin, mong rằng lần này không phải là lựa chọn sai lầm của em nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro