sáu; ký ức tương lai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


ryuuguuji ken đã mơ, hắn mơ nhiều về chất giọng xưa cũ kia. trong một vài giấc mơ của hắn, kẻ đó luôn xuất hiện, mang mái tóc đen dài, mặc bộ quần áo thật chỉn chu, hắn thấy rõ thân hình gầy của kẻ đó nhưng lại không nhìn được khuôn mặt người ta, giống như có một thứ vô hình nào đó làm nhoè đi từng ngũ quan của kẻ đó vậy.

và khi kẻ đó xuất hiện đằng sau sẽ luôn là bóng tối, nhiều lần nhìn vào hắn như thấy một con quái vật khổng lồ đang say ngủ, nó ngủ nhưng vẫn mang đầy sự tăm tối và bất kỳ ai lại gần nó đều sẽ không thoát ra được. kẻ kia sẽ cười với hắn, kẻ kia nói hắn luôn phán đoán rất chính xác, kẻ kia nói nhớ hắn, mọi người lắm.

rồi ngay bây giờ đâu hắn thiên chân vạn xác nghe thấy và nhìn đến kẻ bí ẩn trong giấc mơ của hắn

" mày không muốn gặp mikey sao "

ngươi, không phải chính là mikey sao. mái tóc đen cắt ngắn đung đưa nhẹ theo làn gió, hắn mỉm cười nhẹ, thiện lương như thiên sứ nhưng ẩn sau đó là đôi cánh của quỷ. hình xăm con rồng bên gáy, mang theo sức mạnh bí ẩn lại như sự hoài niệm kỳ lạ về một thứ gì đó.

" draken lâu rồi không gặp "

gã mỉm cười, chậm rãi bước đến gần. thân thể của gã đứng đối diện với kẻ lớn hơn mình cả bờ vai nhưng trông gã không chút nào nép vế, ngược lại khiến người khác phải chăm chú vào gã vì cái khí thế từ sâu bên trong gã toả ra

" mày là ai " draken nói với vẻ mặt đầy cảnh giác. gã thấy vậy rất buồn cười, lần đầu thấy ken-chin của gã nhìn gã kiểu như kẻ địch vậy, mới lạ mà hết sức thú vị.

" ken-chin nói gì vậy, tao là mikey đây mà " gã mỉm cười, tự gã thấy nụ cười của mình sẽ hiền hoà lắm, giọng gã nói với draken cũng ở mức rất thân thiết như xưa vậy, đó là gã nghĩ thế. còn trong cái nhìn của draken, gã cười trông cực khó coi, đó là nụ cười không có hồn, môi nhếch lên nhưng đôi mắt lại chẳng cong chút nào. cả giọng gã, nghe vào tai draken như âm thanh của satan, lạnh lại trầm rồi có chút âm u. cái cảm giác khó chịu cứ rình rập đầy cõi lòng draken, làm hắn khó chịu muốn dứt bỏ nó nhưng không được

" mày nói mày là mikey. lừa trẻ con à "

" lừa hay không chả phải chính bản thân mày biết à "

chính bản thân hắn biết sao. draken nghĩ là, có biết đấy. bởi sâu trong tâm nói cho hắn rằng đây đúng là cậu ấy rồi, là cậu ấy, chính là mikey không sai đi đâu được. nhưng draken vẫn không muốn tin, vì chính mikey vẫn đang ở đây không phải sao? rồi đột nhiên một ý nghĩ loé lên trong đầu hắn, draken quắt mắt nhìn về gã

" mikey đâu rồi. cả ngày nay không thấy cậu ta là do mày làm, đúng không "

gã nhìn draken, nhìn khuôn mặt hắn hiện lên sự lo lắng, và chút sợ hãi. có gì mà sợ, gã nghĩ vậy. là sợ chính gã làm gì '  chính mình ' sao, draken đang lo lắng cho ' gã ' sẽ gặp chuyện gì đó bất chắc sao? chắc vậy rồi, vì draken luôn lo nghĩ cho mikey mà. nghĩ đến đây, gã lại mỉm cười

" mày nói gì thế, tao thì làm gì bản thân mình được " dù cho tao muốn giết nó thì bây giờ cũng chưa phải lúc mà

draken nhìn gã với ánh mắt không tin, gã cũng chỉ nhún vai không nói, vì dù gì nói ra hắn cũng có tin đâu. lúc này vệ sĩ bên cạnh đến gần gã, cúi người và nói gì đó.

hắn nghe không hiểu lắm nhưng gã khi nghe xong khuôn mặt liền hơi đổi, nụ cười trên môi thu lại, đôi mắt đen cũng bị thay dần bằng sắc lạnh. rồi gã nhìn vào hắn, cái nhìn khiến hắn hơi giật mình. sau đó gã dứt khoát quay đi, draken theo bản năng muốn tiến lên giữ gã lại may là hắn chỉ bước lên một bước rồi tự dừng kịp. chính hắn lại khó hiểu vì sao ngay lúc thấy bóng gã quay lưng đi thì tim hắn co lại như ngừng đập và nó thôi thúc hắn mau giữ lại bóng lưng kia. hắn đứng đó, dõi theo chiếc xe dần đi xa, cái bóng xe biến mất để lại cho hắn trăm vạn câu hỏi không thể giải đáp

.

" mikey "

" ừ "

" m-mày thật sự là mikey của tương lai sao " baji như không tin nổi vào chính mắt mình, không thậm chí hắn thấy cả thế giới này đều huyền huyễn một cách kỳ lạ. sao có thể có người xuyên không về quá khứ chứ, thật khó tin mà, như ở trong mấy câu truyện ấy

" là thật, chẳng phải chính mày vừa tự đập đầu mình vô thanh sắt để chứng nhận sao " đầu vẫn còn u nguyên cục kia kìa

nghe mikey nói làm đầu hắn lại giật giật mấy cái, vừa nãy khi nghe từ chính miệng gã nói gã là mikey tương lai khiến hắn thấy đây là mộng và rồi chính hắn đập đầu vô thanh sắt để mong tỉnh mộng. hắn còn nghĩ mình thật vô trách nhiệm khi mà đi tìm người lại lăn đùng ra ngủ được, ấy thế rồi sự thật là hắn vẫn tỉnh chỉ có thế giới này là ngủ thôi đó

" còn đau à, ai kêu vừa nãy chơi ngu, may là đập chưa hỏng đầu đấy không là tốn tiền nắp lại não cho mày " gã lấy túi đá lạnh chườm lên vị trí u đầu kia, nghe gã trách móc nặng lời như thế chứ thật ra rất quan tâm hắn đấy, baji cũng biết nhưng bị gã nói làm hắn vẫn nổi cáu

" tao mà ngu đi thì là do đứa nào. không phải tại mày tất à, đến lúc tao có vấn đề thì mày phải chịu trách nhiệm đấy " chả hiểu sao chính hắn muốn nói thêm câu cuối vào. mikey ấn mạnh túi đá làm hắn kêu đau, đã thế gã còn cười rõ khoái chí. baji tính trả đũa nhưng khi nghe giọng cười của mikey làm hắn đột nhiên dừng lại

" gì đấy. mặt tao có gì à mà nhìn dữ thế "

"k-không có gì "

mikey lấy làm khó hiểu khi thấy hắn quay phắt mặt đi, rồi gã lại thấy bên tai hắn hơi đỏ, thế là gã cười phá lên, gì vậy bạn gã sao nay đáng yêu thế

" sao thấy tương lai tao đẹp quá nên bị vẻ đẹp của tao chói mù mắt hả "

" cút đi, loại mày đẹp cái quái gì, tên khoe khoang chết tiệt "

baji càng nói càng làm mikey cười vui hơn. đến khi cười xong gã lại thấy hắn nhìn gã chăm chú làm sao

" ê không lẽ bị vẻ đẹp của tao mê thật hả " không làm gì mà nhìn chăm chăm tao thế

" bớt nhây đi " baji mang vẻ mặt ghét bỏ gã " vào chính sự, sao mày lại đến đây "

" ừm có việc "

" việc gì " baji gặng hỏi

" hê việc là việc bí mật nói ra mày cũng chẳng giúp được đâu nên đừng hỏi "

" được, câu khác thế tương lai mày sống vẫn tốt chứ "

không gian như rơi vào im lặng sau câu nói của hắn. mikey nghiêng đầu nhìn trời, lúc này đã sẩm tối nền trời xanh chuyển dần sang màu xám tro. gã lại thở hắt ra, bầu trời lúc này như tâm trạng gã vậy, nửa vời của hạnh phúc và nửa của sự thật không lên lời

" ờ "

" gì thế ờ là cái quỷ gì " baji quàng tay qua cổ gã, ghì gã xuống ngực thật nhanh làm gã chẳng kịp phản ứng. do đang ngồi trên cao lên vì hành động của baji làm thân thể gã không ổn định chỉ có thể bám vào eo baji để giữ thăng bằng

" thằng ngu này đừng có đột nhiên làm thế chứ " vừa nói gã vừa bấu vào eo hắn một cái rõ đau. baji run người lên, hắn mím môi, không muốn thừa nhận nhưng bị mikey bóp làm hắn sướng đến lạ

chả biết từ bao giờ mikey đã dựa vào vai hắn, và tay hắn đặt lên vai gã, nhìn từ xa như thể hai đứa đang ôm nhau. hai người nói về rất nhiều thứ và baji ước cứ thế trò chuyện với mikey tương lai mãi, nhưng việc quan trọng là hắn cần tìm mikey.

" tao đang đi tìm mikey "

" vậy đi đi "

" ổn chứ "

" ừm "

" mikey này " đột nhiên baji nghiêm túc nói " tương lai của mày thật sự hạnh phúc à "

mikey mỉm cười, gã không trả lời, gã biết điều đó sẽ làm baji phát hiện không đúng nhưng gã không muốn nói dối, ít nhất tại giây phút này gã bốc đồng nổi tính trẻ con không muốn nói ra cái câu ' hạnh phúc ' để êm đẹp đôi đường kia.

" đi đi, đi tìm mikey của mày đi " rồi gã đẩy lưng hắn về phía trước. khi mà baji quay lưng đi, bầu trời đã hoàn toàn tối, tia xám tro bị màu đen nuốt lấy hoà làm một thể với thân hình của gã, bóng gã phủ trên nền đất cũng từng bước hoà vào bóng đêm cho đến khi đã chẳng thấy cái bóng hay con người nào.

baji hoảng hốt quay người lại, nhưng đằng sau hắn chẳng có lấy một ai, vừa nãy như là ảo giác của mình hắn vậy




_20210703

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro