one

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mysterio de Amor

Oh to see without my eyes
The first time that you kissed me

Năm tháng đó, có một Kim Taehyung và Jeon Jungkook ở ngưỡng tuổi mười bảy dắt tay nhau lao vào thứ tình yêu đồng giới bị cả xã hội ghét bỏ, gia đình cấm cản, thầy cô bạn bè khinh miệt, phỉ nhổ. Ấy thế mà cả hai nào có quan tâm, điên cuồng trao cho nhau những cảm xúc mãnh liệt nhất của thời niên thiếu, không màng mọi thứ xung quanh.

Khoảnh khắc lần đầu tiên hai đôi môi chạm nhau, từng tế bào nhảy múa ngân lên bài ca của tình yêu nồng cháy.

"Jeon Jungkook, anh yêu em"

"Taehyungie, em yêu anh yêu anh yêu anh" Em nở nụ cười hồn nhiên, nụ cười chẳng vướng bận đến những thứ gọi là định kiến xã hội.

Vào cái lúc được cho là rực rỡ nhất của thời thanh xuân, Kim Taehyung có Jeon Jungkook, họ cảm tưởng như chỉ cần nghe tiếng 'yêu' được thốt ra bởi đối phương thôi là quá đủ, ghê tởm kì thị gì chứ? Họ chẳng quan tâm đâu.

Feel my feet above the ground
Hand of God, deliver me...

Đâu có gì là mãi mãi ở tuổi mười bảy? Khi mà những năm tháng sau đó, tuy tình cảm vẫn luôn vẹn nguyên nhưng những lời chỉ chỏ, bàn tán lại ngày một tăng dần.

Sếp ở công ty mắng chửi hắn, bôi xấu Taehyung bằng những từ ngữ mang đầy ác cảm cùng xỉa xói.

Em bị gia đình phát hiện và cấm cản, họ hàng ruột thịt không đánh mắng thì cũng coi em như một thứ gì đó dơ dáy nhất của xã hội.

Vậy đã thấm vào đâu?

"Anh ơi, sao cuộc sống này lại khó khăn với chúng ta vậy chứ? Chẳng nhẽ yêu nhau là sai sao? Ai cũng có quyền được yêu mà phải không anh?" Em trở về sau khi gặp bố mẹ với đôi mắt sũng nước, khóc nấc lên trong vòng tay hắn. Vết thương từ những đòn roi in hằn trên cánh tay nhỏ bé ấy như cứa vào trái tim Taehyung, từng nhát, từng nhát một, cứa đến bật máu.

Những lời chửi rủa, đánh đập đối với hắn chẳng là cái thá gì, hắn yêu em là đủ.

Nhưng còn Jeon Jungkook? Em như một vì sao tinh khiết nhất cõi đời này, là báu vật Taehyung hết mực nâng niu mà chẳng màng sống chết để giữ cho em vẻ thuần khiết vốn có ấy.

The fist time that you touched me
Oh will wonders ever cease?

Từng hồi thở dốc, từng tiếng rên rỉ đầy ngọt ngào của Jeon Jungkook truyền vào tai hắn giống như một bản nhạc được tưới đẫm mật ngọt. Ánh trăng bao phủ khắp căn phòng nhỏ, chiếu lên hai thân ảnh đang quấn lấy nhau trên giường, soi rọi từng giọt mồ hôi ở trán và thân thể khỏe khoắn của Kim Taehyung.

Hai bàn tay ấy đan vào nhau, hơi thở hòa làm một và trái tim cùng run lên từng hồi là cảm giác tuyệt vời nhất trong suốt 23 năm cuộc đời hắn. Taehyung sẽ ghi nhớ mãi khoảnh khắc hai đùi em run rẩy, cơ thể ưỡn cong lên đầy gợi cảm, ngón tay trắng trẻo trở nên ửng hồng vì bấu chặt vào drap giường và em nói "Kim Taehyung, em yêu anh".

'Anh yêu em, Jeon Jungkook, yêu em hơn hết thảy mọi thứ trên đời, thiên thần bé nhỏ của anh.'

Like Hephaestion, who died
Alexander's lover...

Người đàn ông mặc vest đen đứng trước cửa nhà thờ, cuối chiếc thảm dẫn vào lễ đường là một cậu trai diện vest trắng tinh khôi, khuôn mặt ấy vẫn vương vấn vài nét hồn nhiên hệt như lần đầu hắn gặp em.

Kim Taehyung chậm rãi bước vào, tiến đến nơi Jeon Jungkook đang đứng giúp em chỉnh lại cổ áo trước khi lễ cưới bắt đầu. Chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cho đến khi cảm nhận được thứ nước nóng hổi rơi xuống mu bàn tay mình hắn mới lưu luyến rời ra.

"Chú rể của chúng ta hôm nay đẹp trai thật"

"Taehyungie"

"Kiểu tóc này hợp với em lắm Jungkook"

"Taehyungie"

"Sắp đến giờ khách mời vào rồi, anh phải đi thôi"

"Anh ơi, Taehyungie của em ơi"

"Jeon Jungkook, nếu em cứ cất tiếng gọi ngọt ngào như vậy anh sẽ không kiềm chế được mà giữ em lại mất"

Lúc này chẳng thể chịu đựng được nữa, em khóc nấc lên, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt đã hóp đi vài phần. Cho em lần cuối khóc vì chuyện tình của đôi ta, khóc vì người đàn ông mà em yêu nhất, khóc vì... chẳng thể giữ anh lại bên cạnh nữa.

Kim Taehyung lấy tay lau đi những giọt nước mắt muộn phiền trên gò má người anh thương, khẽ kéo đầu em lại gần mình, chẳng làm gì cả, chỉ đơn giản để cho hai vầng trán chạm vào nhau rồi nhắm mắt lại...

"Shall I sleep within your bed?"

"River of unhappiness"

"Hold your hands upon my head
Till I breathe my last breath"

Những tiếng hát khe khẽ nối tiếp nhau như một cuộc đối đáp, vậy nhưng câu cuối của hắn lại chẳng theo đúng thứ tự lời nhạc.

"Blesses be the mystery of love"

Mãi cho đến khi bên trong đã có thể nghe được tiếng ồn ào của khách khứa ngoài cửa Kim Taehyung mới buông em ra.

"Jeon Jungkook, anh thương em, một đời này luôn thương em."

Và rồi khi sự lạnh lẽo của chiếc nhẫn chạm vào da thịt Jungkook, bóng hình ấy đã mãi biến mất khỏi tầm mắt em.

Một lần nữa nước mắt lại rơi, nhưng có điều chẳng còn ai lau cho em... Bởi người em thương đi rồi, anh ấy đi rồi.

Lời nhạc kết thúc
Chuyện tình vỡ đôi
Hỡi người anh thương
Bình yên em nhé...

Hai năm sau, cuộc hôn nhân không tình nguyện cuối cùng cũng tan nát như một lẽ đương nhiên, gia đình không còn sức giữ chân người con trai đã gần như hóa điên từ hôn lễ ấy.

Bố mẹ họ hàng tá hỏa mời về những bác sĩ tâm lý hàng đầu nhưng dường như thứ duy nhất nhận lại chỉ là cái thở dài đầy ngao ngán cùng với đôi mắt vô hồn của đứa con đáng thương.

Chứng trầm cảm của Jungkook ngày một trở nặng, em tự nhốt mình trong phòng lẩm bẩm những điều mà chẳng ai có thể hiểu. Người giúp việc hay thậm chí là người thân cũng không được phép lại gần, thấy con trai bỏ ăn bỏ uống, bà Jeon chỉ biết nghẹn ngào đứng ngoài cửa lau nước mắt.

Nhiều tháng trời trôi qua, trên người em bắt đầu xuất hiện những vết cào cấu, nhẹ thì xước da, nặng thì bật cả máu. Điều gì đến rồi sẽ đến, ông bà Jeon lắp camera ở góc kín căn phòng, thấy con trai có biểu hiện tự làm đau bản thân liền vội lao vào giữ lấy tay chân em.

"Taetae của Jungkookie"
"Taetae đâu rồi, anh trốn ở tủ quần áo hả?"
"Taehyungie ra đây đi, em không chọc anh nữa đâu mà"
"Hyungie anh đứng yên ở đây nhé, đến lượt em trốn rồi"
"Haha, Hyungie cứ chọc con mãi thôi, hai người nhìn anh ấy kìa, haha"

Lần đầu tiên bà Jeon nghe được những lời thốt ra từ miệng con mình sau cả năm trời lại là về cậu trai kia liền vội bịt miệng ngăn lấy tiếng khóc nấc của bản thân.

Ngỡ rằng thứ tình cảm bị mọi người cho là ghê tởm và đáng kì thị đó chỉ như sự bồng bột của tuổi 17 dễ đến dễ đi, ai ngờ rằng đó chính là một hạt giống, giờ đây từng đợt rễ đã ghim sâu vào tế bào máu của Jeon Jungkook, chúng phát triển nhờ vào những suy nghĩ, lời nói của em và lớn mạnh đến nỗi chẳng thể cứu vãn được nữa.

"Jungkook, con muốn gặp cậu ấy sao? B... bố mẹ sẽ đi tìm cậu ấy về cho con nhé? Con ngoan, bố mẹ xin lỗi, đừng tự làm đau mình nữa được không?"

"Mọi người nói gì thế? Anh ấy ở đây mà, Taetae của con đang ở đây mà. Hai người suỵt suỵt nói khẽ thôi, đừng làm Hyungie sợ, anh ấy đang chơi trốn tìm với con đó"

Em cười ngây ngốc ôm lấy chiếc sơ mi trắng đã bạc màu chỉ tay về phía tủ quần áo trống trơn, người lớn thấy vậy chỉ biết đau lòng ôm lấy đứa trẻ đáng thương trước mặt.

Giờ thì họ chẳng dám có bất kì định kiến nào về tình yêu đồng giới, chỉ là ba tháng rồi bốn tháng qua đi, một dấu vết của Kim Taehyung cũng chẳng xuất hiện thì sao có thể đem hắn về bên Jungkook được? Gia đình chạy đôn chạy đáo hỏi thăm tất cả mọi người, ngay cả hàng xóm chỗ Taehyung cũng đã tìm qua nhưng vẫn bặt vô âm tính.

Kì khám định kì của em lại tới, lần này chẳng còn trông được tiếng thở dài nào ở phía bác sĩ, thanh âm thét gào từ người phụ nữ lớn tuổi vang lên trong màn đêm tĩnh mịch, tiếng khóc thê lương cào xé tim gan người nghe khiến cả căn nhà chìm vào khung cảnh não nề xám xịt.

Ba tuần sau, cánh cửa gỗ sơn trắng của căn phòng nhỏ lần nữa được mở ra, tiếng nói lầm bầm vang lên thật yếu ớt như một lời trăn trối cuối cùng. Người đàn ông tiến đến bên cạnh chiếc giường với bốn góc buộc chặt cổ tay cổ chân giờ đây đã chẳng còn chút thịt nào.

"Anh đây, anh về với Jungkookie rồi, em ngoan, anh về đón em rồi, mình đi thôi."

End

__________

Original version (SE): 23/8/2021
Edited version (OE): 5/10/2021
By J.

Noted: Những câu mình in nghiêng/ nghiêng đậm đều được trích dẫn từ lời bài hát Mystery of love (OST Call me by your name)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro