gondraw; ma cà rồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành đang thực sự cảm thấy lạc lối. Nhìn xuống vạch xăng chạm đáy của mình, cậu chỉ biết ôm đầu, vò tóc rối tung lên. Trời mưa như trút nước khiến xe của cậu phải rồ ga hết mức mới qua được, giờ đây số xăng có khi còn không đủ để quay đầu xe nữa.

Một tia chớp xé ngang bầu trời đen kịt, theo đó là một tiếng kêu lớn. Từ tia sáng, có gì đó dần hiện ra trước mắt. Một con đường nhỏ bị ngập, không thể thấy nước ngập bao nhiêu. Tiến Thành thở phào nhẹ nhõm vì ít ra nãy giờ cậu vẫn lái xe đi trên đường chính. Con đường không có ai qua lại, mà kí túc xá trường đã cách xa cậu hơn mười cây số. Xung quanh đây cũng không còn trạm xăng nào sáng đèn, vậy là cậu không thể về thăm mẹ kịp trong hôm nay rồi. May mắn thay, vạch xăng chạm đáy vẫn có chút tác dụng, cậu bắt đầu lái xe men theo con đường nhỏ. Biết đâu có thể tìm được nơi nào tá túc qua đêm. Cậu cũng rất chu đáo, để sẵn chăn gối ở hàng ghế phụ đề phòng việc bị kẹt ở đâu đó.

Mà cũng chính là lúc này đây.

Thêm một tia sét rọi sáng, soi rõ vầng sáng màu cam ở phía tay phải của cậu. Cậu trong chốc lát đã nghĩ rằng nơi đó đang xảy ra cháy nhưng khi lái xe tiến lại gần, cậu mới nhận ra đó là ánh sáng từ một ngôi nhà.

Thành quay ra sau nhìn tấm chăn. Nó mỏng kinh khủng, và chắc chắn không thể giữ ấm cậu trong đêm mưa bão này. Cậu cân nhắc trong giây lát, xem xét rằng có nên tiến về phía ngôi nhà kia tá túc không. Khung cảnh này làm cậu nghĩ đến những bộ phim kinh dị, khi mà tên sát nhân cầm mã tấu đi xiên từng nhân vật một bước ra từ ngôi nhà trong rừng. Nhưng cũng có thể không phải.

Từ rất lâu, đã có một truyền thuyết kể về một tên dị biệt sống trong rừng. Một ma cà rồng. Nếu điều đó là thật, thì nó còn đáng sợ hơn cả hình ảnh anh Hải vác giáo đâm lợn đi đánh nhau nữa.

Cậu quyết định mạo hiểm mở cửa xe chạy về phía ngôi nhà. Sự trơn trượt của bùn ngấm nước mưa khiến cậu suýt ngã vài lần. Đến gần rồi, cậu mới nhận ra nơi đây giống như một tòa lâu đài hơn là một ngôi nhà. Nó chỉ có một vài tia sáng yếu ớt, có vẻ như là ánh sáng từ những ngọn nến. Chắc là nơi này đang mất điện, hợp lý đó, vì đang bão mà. Một chùm sét lại nổ ra, cho cậu chiêm ngưỡng kích thước thực sự của tòa lâu đài. Nó lớn, và cánh cửa gỗ đối diện cậu cũng thuộc dạng siêu to khổng lồ. Thành chỉ biết nghĩ thầm trong đầu "đừng giết bé, đừng giết bé..." khi tay cậu khẽ khàng gõ lên cánh cửa.

Cánh cửa như tự mở ra mà không có ai tác động vào. Bên trong có nhiều ánh nên hơn so với nhìn từ bên ngoài. Nội thất và cách trang trí cổ điển có bố cục hợp lý và đẹp mắt, hoàn toàn không bị bụi bẩn bám lấy như được vệ sinh dọn rửa hàng ngày. Nhưng nơi đây dường như chẳng có một bóng người nào. Sảnh chính có nhiều ngã rẽ cậu có thể đi, được khóa chặt bởi những cánh cửa. Phía trước cậu là một hành lang sâu thẳm, dẫn đến một chiếc cầu thang lớn với những đường chạm khắc tinh xảo cùng tấm thảm sang trọng chào đón.

Cậu chuẩn bị bước lên cầu thang thì cửa chính bất ngờ đóng sầm lại, vang vọng trong đêm tối. Tiến Thành chỉ kịp quay người lại để xem ai đã đóng cửa, trước khi nhận ra khi nhìn về phía cầu thang, một hình bóng to lớn đang đứng đợi ở đó như đã chờ sự xuất hiện của cậu từ lâu. Cậu lùi lại một bước, cẩn trọng quan sát người kia. Không có lý nào mà anh ta có thể xuất hiện ở đó nhanh như vậy. Quả đầu 2 màu đen đỏ của cậu đã nổi bật trong đám đông, chứ đừng nói là ở trong một ngôi nhà trống. Khuôn mặt của hắn, à.... nghe có vẻ ngớ ngẩn nhưng nó đẹp tựa như gương mặt một thiên thần. Cậu nuốt nước bọt, đã bị người ta nhìn thấy rồi thì rút lui đằng trời. Cậu chuẩn bị xin lỗi thì người kia đã cất tiếng.

"Chà, ta có gì ở đây đây nhỉ. Một con chuột nhắt lạc đường"

Cậu cứng họng không thể nói được gì, như tiếng nói của người đàn ông kia đã khóa chặt miệng cậu lại. Cậu dựng hết cả tóc gáy, những truyền thuyết về con ma cà rồng trong rừng lại hiện ra trong đầu. "Không, đây đéo thể nào là ma cà rồng được" Thành thầm nghĩ, so sánh hình ảnh ma cà rồng gớm ghiếc trong phim ảnh với con người trước mặt. Thằng cha này 100% đéo khớp với những đặc điểm của ma cà rồng, thế thì sợ cái lồn gì nữa. Cảm giác bị đe dọa dần biến mất, thay vào đó là cảm giác ấm áp hoàng toàn bao bọc quanh cơ thể. Cậu nhận ra, hắn chỉ đang nhìn cậu chằm chằm.

"Điều gì đưa nhóc đến chốn này vậy?" Hắn cười toe toét, lưỡi liếm quanh bộ nanh. "Ta biết ta đẹp trai rồi, đừng có nhìn nữa, ta cũng biết ngại".

Quyến rũ. Đúng vậy, quyến rũ là một đặc điểm của ma cà rồng, cũng là từ để miêu tả hắn. Thành nuốt khan, co rúm người trước bàn tay to lớn đặt lên vai. "Trời... trời đang bão" trời má, câu trả lời không miếng nào ngoo ngốk luôn ấy.

"Ta biết, quần áo ngươi ướt hết rồi" Hắn ta cười, lại nụ cười chết tiệt ấy. Thành nhìn xuống trang phục thấm nước của mình, đang nhỏ tong tỏng xuống tấm thảm sang trọng. "Xin lỗi về tấm thảm", cậu đưa mắt nhìn lên người đàn ông. Cười khẩy một chút, hắn nói "Chúng sẽ tự sạch, bây giờ...", đôi chân thoăn thoắt tiến lại gần khiến cậu không khỏi giật mình. "Muốn không nhóc?"

Cậu hắng giọng "Cái đéo gì-" Đây chắc là câu nói kém thông minh nhất cậu từng nói ra. Cậu vốn là muốn gây ấn tượng với hắn. Nhưng khi nhìn vào anh ta, mọi lý trí trong đầu óc cậu đã bị lu mờ bởi vẻ đẹp của hắn.

Hắn đút tay vào túi, tiến lại gần ,"Tôi là Gonzo", rồi đưa tay xung quanh như giới thiệu "đây là nhà tôi, nơi mà cậu sẽ trú bão đêm nay. Cậu có tên không?"

Cậu gật đầu. Gonzo cười nhẹ. Thành thực sự muốn nghe lại giọng nói đó. Cậu đảo mắt, cố gắng nói rõ, "Nguyễn Tiến Thành."

Gonzo cười tươi "Rất dzui được gặp nhóc. Muốn đi tắm không? Ta sẽ chuẩn bị quần áo sạch."

Cậu gật đầu, "Điều đó... cũng được thôi."

"Được rồi, theo sau tôi." Gonzo thoăn thoắt lên cầu thang, người thường không thể đi nhanh như vậy. Nó gần như là lướt đi giữa không khí chứ không phải là đi bình thường.

Thành do dự. Lý trí mách bảo rằng có lẽ cậu không nên làm theo, phải quay gót và chạy một mạch ra ngoài. Nhưng cậu đếch làm theo lý trí, cậu lẽo đẽo đi theo Gonzo, cố bắt kịp tốc độ của anh. Gonzo dẫn cậu đến một phòng tắm được trang trí công phu, thâm chí còn rộng hơn phòng kí túc xá của cậu. Chiếc bồn tắm lớn kia có thể to ngang ngửa cái giường đôi mà cậu và anh Hải nằm chung. Hai đôi mắt bất chợt bắt gặp nhau, những lời nói rời khổi môi người đối diện trước khi Thành kịp phản ứng.

"Tham gia cùng tôi không?" Giọng của hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc nhưng vẫn rất nhẹ nhàng. Thành gật đầu, khiến đôi mắt của Gonzo một lần nữa lại đục ngầu dục vọng. "Cần ra kì cọ cho ngươi không?" Hắn cười toe toét. "Chỉ cần anh chạm vào tôi, thì anh làm gì cũng đều được." Cậu đáp, cuối cùng cậu cũng lấy lại được sự minh mẫn.

"Vậy thì, bé cưng..." Gonzo liếm môi "Cởi quần áo ra."

Hắn bước vào bồn tắm trước, rồi đến lượt Thành. Người của cậu lọt thỏm trong vòng tay anh. Cậu nhận được cảm giác lạnh sống lưng, rồi cũng dần yên tâm mà dựa vào ngực hắn. Thành cảm nhận được đôi môi của người kia đang đặt lên cổ mình, "Em có biết tôi là người như thế nào không?" Cậu nhắm mắt lại. Cậu muốn cổ mình chứa đầy vết hôn của hắn. Thành khẽ gật đầu, "em nghĩ vậy."Môi của hắn trượt dọc trên làn da trắng nõn, hắn thì thầm vào tai cậu, "vậy em có muốn rời đi không?"

Cậu lắc đầu. Thành không muốn Gonzo di chuyển, trừ cho đôi môi hư hỏng đang để lại những dấu hôn phớt hồng trên cổ, trên gáy cậu. "Em sẽ chỉ rời đi nếu anh không chạm vào em."

Gonzo cười khúc khích, "Và em muốn tôi chạm vào em như thế nào?"

Thành đưa hông về phía sau, "Bên trong em."

Gonzo cố nén lại tiếng rên rỉ, "Bình tĩnh nào, con chuột nhắt thiếu kiên nhẫn." Tay hắn bắt đầu mò xuống cầm lấy cự vật của cậu. "Bé cưng hư hỏng... À thực ra cũng không bé lắm."

Tiếng rên rỉ của Thành vang vọng quanh phòng tắm rộng lớn khi Gonzo vuốt ve cậu. Nụ hôn nhẹ lên cổ khiến cậu thở hổn hển. Cậu cảm nhận được hai cái nanh của Gonzo dần cắm sâu vào da thịt, tay còn lại của hắn thì mò dần xuống hai cánh mông của cậu. Tiến Thành tự hỏi rằng Gonzo có định hút máu cậu không, nhưng cậu không thực sự quan tâm về điều đó. Cậu nghĩ rằng nó còn làm cho trải nghiệm thêm phần nóng bỏng. Hai nanh dần rút ra khỏi cổ cậu, bàn tay kia bắt đầu trượt vào bên trong, đầu ngón tay bắt đầu áp vào cửa huyệt co rút. Cậu đẩy hông ra sau thì ngón tay lại rời đi khiến cậu hụt hẫng chút.

"Muốn thì phải xin chứ bé." Hắn dụi môi vào vàng tai đỏ ửng vì hơi nước hay dục vọng cũng chẳng rõ.

"Làm ơn Gonzo," Thành thút thít "Cho em cảm nhận ngón tay anh."

Gonzo mỉm cười, "Được rồi em yêu." Hắn đưa một ngón tay vào bên trong cậu, rồi ngón tay nữa, rồi một ngón nữa. Thành đắm chìm trong khoái cảm dồn dập người đàn ông to lớn kia đem lại. Tay phải của hắ vẫn vuốt ve thằng em của cậu. Thành cảm thấy nhẹ nhõm khi nó dừng lại, không thì cậu sẽ ra luôn mất. Cậu không muốn ra trước khi Gonzo lấp đầy cậu. Hắn cũng như hiểu ý cậu mà đặt thêm một nụ hôn lên da cậu. Hắn giữ đôi môi trên da cậu một lúc lâu, cảm nhận từng hơi ấm từ nó.

Thành rên rỉ khi ngón tay của Gonzo trượt ra, thay vào đó là dương vật lớn cậu luôn mong muốn. Hậu huyệt cậu đang thít chặt lấy nó, cậu liền tự di chuyển hông một cách thuần thục.

"Chậc chậc, ai ngờ em có thể quyến rũ đến mức này." Hắn lật ngược Thành lại để có thể nhìn thấy rõ mặt cậu hơn. Hắn đặt xuống đôi môi đang phát ra những tiếng rên rỉ khẽ kia một nụ hôn. "Anh muốn ra bên trong em," Gonzo hôn Thành thêm lần nữa, "cứ để anh chăm sóc em." Thành chìm ngập trong khoái cảm, miệng vô thức vâng dạ. Gonzo cười ranh ma, anh giữ lấy hông cậu, từ từ đâm sâu vào bên trong để hắn có thể cảm nhận những đường cong trên cơ thể hoàn mỹ của cậu. Gonzo bắt đầu đâm vào càng nhanh, khiến đầu cậu gục vào hõm cổ hắn. Hai bàn tay víu vào lưng vô tình tạo ra vài vết cào. Đây là lần đầu tiên Thành cảm thấy sướng như vậy, và cậu muốn kéo dài nó mãi mãi. Cậu cảm thấy mình cũng sắp lên đỉnh rồi.

"Gon... Gonzo... Em..." Chưa kịp dứt câu, cậu đã ra, khi Gonzo vẫn đang đâm rút đằng sau. Hắn đưa lưng cậu ra sau áp vào bờ ngực rộng lớn, phóng hết vào bên trong cơ thể của con người nhỏ bé.

"Con mẹ nó..." là thứ duy nhất Thành có thể thốt ra, đầu cậu vẫn đang vẩn đục vì cực khoái. Gonzo dịu dàng đặt cằm lên vai cậu, "Có vẻ như còn mưa lâu đấy, anh nghĩ em nên ở lại đây đến sáng." Thành nhắm mắt lại, cậu không muốn rời đi. Từ khi chạm mắt với Gonzo, cậu đã biết cậu không cần đi đâu khác. Hắn đã chạm vào người cậu, đã ở bên trong cậu, việc rời đi gần như không phải lựa chọn đúng đắn. Thành mắt nhắm nghiền, "Em có thể ở lại không?"

Gonzo hôn lên mái tóc hai màu, "Em muốn ở lại bao lâu?"

"Mãi mãi."

Hắn dừng lại, trượt dần ra khỏi người cậu, mặt đanh lại, "em mau nói lại?"

"Em muốn ở bên anh mãi mãi."

"Em có chắc không? Ở lại nơi này mãi mãi?"

Thành gật đầu. "Em muốn anh mãi mãi là của em." Ánh mắt của cậu kiên định, tự tin khẳng định lại điều đó bằng một nụ hôn.

"Được rồi, ta chiều em." Gonzo cúi người về phía trước. Tầm nhìn của Thành dần trở nên vô định, rồi đen kịt. Cậu vẫn cảm thận được da thịt đau nhức dần rách ra như bị gặm nhấm.

Cậu và hắn đã thực sự hòa làm một, đã ở bên nhau mãi mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro