4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mark chẳng thể ngờ rằng điều này sẽ sớm đến ngay vào ngày hôm sau.

Sau khi thu âm lại vài thay đổi đối với phần của anh ở một trong những bài hát B-side, Mark nhận ra mình được trưởng nhóm của họ gọi đến. Suy nghĩ ban đầu của anh là anh rõ ràng sẽ bị mắng sau cái cách mà mình đã cư xử vào ngày hôm trước. Gây sự với cậu em của mình là một chuyện, nhưng gào lên với hai hyung của mình là một mức độ thiếu tôn trọng khác.

Thế nên khi anh và Taeyong cuối cùng cũng đơn độc trong một phòng tập trống, anh đã không lãng phí chút thời gian nào liền xin lỗi trưởng nhóm của họ.

"Hyung, em xin lỗi. Em thực sự không cố ý gào lên với mọi người vào hôm qua. Em thề là em thậm chí còn không nói chuyện với họ, là em đang tự nhủ với chính mình!"

Taeyong chớp mắt nhìn anh, hơi sửng sốt trước phản ứng của Mark.

"Này, bình tĩnh đi." - Taeyong nói và vỗ nhẹ lên vai anh. "Em không cần phải xin lỗi anh về điều đó. Có lẽ em nên xin lỗi Johnny và Taeil hyung vì họ khá khó chịu với cách mà em cư xử, nhưng anh không đến đây để nói chuyện với em về họ. Anh thực sự ở đây để yêu cầu một thứ khác từ em."

"Em thấy đấy, về em và Donghyuck, em có nghĩ rằng việc xác minh sự bất đồng của bản thân trước thềm quảng bá là chính đáng không? Em thấy đấy, những người quản lý đã bắt chuyện với anh trước đó, bởi vì rõ ràng, họ cũng nhận thấy có điều gì bất ổn giữa hai đứa. Dù anh rất muốn tôn trọng chuyện riêng tư của em, nhưng anh cảm thấy họ đúng, rằng tình huống của em sẽ ảnh hưởng đến hoạt động chung của cả nhóm. Bên cạnh đó, họ hơi lo lắng không biết các fan sẽ phản ứng như thế nào. Nếu như hồi xưa, tụi em có thể lờ đi mọi việc vì hai đứa đều còn trẻ và các fan cho rằng hai đứa đang cãi nhau về một thứ gì đó vụn vặt thôi. Tuy nhiên, lần này, mọi người lo ngại rằng điều đó sẽ không xảy ra lần nữa."

Mark chỉ gật đầu. Anh hiểu, và anh cảm thấy có chút tội lỗi khi làm ảnh hưởng đến việc quảng bá của cả nhóm, tất cả là vì anh dường như không thể kiểm soát hormone của mình trước mặt Lee Donghyuck.

"Như thế này đi." - Taeyong nói trong khi vỗ vai anh một lần nữa. "Anh đã đưa Donghyuck về nhà sớm, vì em ấy đã tỏ ra cáu kỉnh về tất cả mọi thứ. Tại sao em không quay trở lại ký túc xá khi đã hoàn thành việc ghi âm cho ngày hôm nay. Anh sẽ cố gắng giữ mọi người ở đây càng lâu càng tốt. Em có nghĩ rằng ngần ấy là đủ thời gian để hai đứa nói chuyện với nhau không?"

Đó là cách Mark tìm thấy chính mình trong ký túc xá, lo lắng cố đưa ra một lời xin lỗi và giải thích thích hợp cho Donghyuck, về việc anh không giận cậu như thế nào, và rằng anh chỉ đang thực sự gặp phải một cuộc khủng hoảng cá nhân. Trong trí óc anh, bắt đầu hình dung ra một Donghyuck mười ba tuổi đang ngậm cơm. Đó là một kỷ niệm dễ thương và đáng nhớ, một lời nhắc nhở đáng yêu rằng Donghyuck chỉ là đứa trẻ thô lỗ mà Mark lớn lên cùng trong SM Entertainment. Cậu không phải là người mà Mark nên viển vông đến.

Thật không may cho anh, cuộc đời đã dự tính một kế hoạch khác.

Một điều mà Mark từng biết về ký túc xá của họ, thông qua thứ vết sẹo kinh nghiệm vì nghe lén được những gì Johnny và Ten đã làm ở đây và trong phòng của Donghyuck, phần vì các lớp tường ngăn cách khá mỏng. Thật sự rất mỏng, thế nên một vài thành viên phải thực sự cẩn thận về những âm thanh mà họ tạo ra, bất kể âm thanh đó là gì.

Mark đã nghe thấy tiếng rên rỉ yếu ớt từ khoảnh khắc bước vào cửa. Nó nhạt nhòa đến mức anh thực sự nghĩ rằng bộ não của anh đang giở trò với chính mình.

Chính là nó, phải không? Không tài nào Mark thực sự đang nghe những tiếng rên thật của Donghyuck.

Khi Mark tiếp tục đi về hướng phòng của Donghyuck và Johnny, âm thanh càng lúc càng lớn. Mark cảm thấy khoang miệng mình khô khốc khi anh tiếp tục nuốt xuống.

Điều này không có thật. Đây chắc hẳn phải là sản phẩm của cái trí tưởng tượng đen tối của anh.

Thật không may cho anh, nó có thật. Thật đến nỗi anh có cảm giác căng cứng đột ngột ở quần.

Phản ứng ban đầu của anh là bỏ chạy, nhốt mình trong phòng và thủ dâm trong yên bình. Đó là điều hợp lý duy nhất để làm.

Nhưng sau đó, một ý tưởng khác nảy ra trong đầu anh. Chuyện gì xảy ra nếu Donghyuck không rên rỉ vì loại lý do giống như Mark đang nghĩ?

Nếu cậu đang gặp ác mộng thì sao?

Mark đã từng đọc ở đâu đó về những người đàn ông trẻ chết trong khi ngủ, tất cả chỉ vì bạn cùng phòng của họ không đánh thức khi họ đang gặp ác mộng.

Anh không thể để điều tương tự xảy ra với Donghyuck, nhỉ?

Anh sẽ chỉ trộm nhìn qua thôi, chỉ để kiểm tra. Nếu cậu đang gặp ác mộng, thế thì Mark sẽ tiến hành đánh thức cậu. Nếu cậu đang làm thứ gì đó khác, Mark sẽ bỏ đi.

Một lần nữa, thật không may, cơ thể anh không hành động giống với suy nghĩ của mình.

Vào khoảnh khắc mở cửa, anh không thể chỉ đơn giản bước đi; không thể khi cảnh tượng trước mắt hoàn toàn làm anh say đắm.

Donghyuck trông xinh đẹp ngồi tựa lưng vào đầu giường, không mặc quần và dang rộng hai chân, trong khi mắt nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính xách tay. Mark không biết cậu đang xem gì, vì cậu đã kết nối với AirPods, nhưng rõ ràng nó là một thứ gì đó hấp dẫn. Tại sao cậu lại cầm trong tay dương vật của mình nếu không phải vậy, đúng chứ?

Donghyuck thật nóng bỏng. Da cậu lấp lánh mồ hôi và khuôn mặt cậu nhăn nhó thành thật vì sung sướng khi chơi đùa với chính mình. Nhưng quan trọng hơn cả, những âm thanh mà cậu tạo ra đang gây nên hàng loạt những tác động về phía vật nam tính của Mark.

Nó tuyệt hơn. Nó là thật. Những tiếng rên thật từ Donghyuck mà Mark vẫn luôn khát khao.

Ngay khi Mark vừa tận hưởng khoảnh khắc yên bình này, cuối cùng thì Donghyuck cũng có vẻ để ý đến anh.

"Hyung, cái quái gì vậy?"

Donghyuck tức khắc đóng máy tính xách tay lại và ném AirPods xuống nệm trong khi nhanh chóng chui vào chăn để che giấu thứ nhân cách này bị vạch trần ra ngoài.

Chỉ sau đó, Mark cuối cùng cũng nhận ra những gì anh đang làm - dùng ánh mắt đáng sợ nhìn Donghyuck khi cậu tự sướng. Tuy nhiên, anh có thể xấu hổ, nhưng anh không thể rũ bỏ hình ảnh đó ra khỏi đầu mình, cũng như không thể làm vậy vì luồng nhiệt mà anh cảm nhận được ở vùng bụng dưới.

"Vậy bây giờ thì sao chứ, hyung? Việc em thủ dâm cũng làm phiền anh sao?"

Donghyuck trông có vẻ tức giận, nhưng cậu trông thất vọng hơn là tức giận bởi không thể lên đỉnh. Mark không muốn gì hơn ngoài cho cậu những gì cậu muốn, cung ứng cho cậu sự phóng thích mà cậu cần.

"Hyung, anh có vấn đề gì với em vậy? Đừng bảo không có gì, bởi anh rõ ràng ghét em là có lý do, đừng phủ nhận nó!"

Mark nuốt khan. Donghyuck vừa nói vừa hổn hển, như thể nhịp thở bị rút cạn. Mark muốn làm cho mình bất ngờ một cách hoàn toàn trong bộ dạng thoải mái nhất.

"Hyung, anh lại như thế nữa rồi! Anh đang nhìn em như thể muốn lao vào đánh em một cách thậm tệ vậy. Được rồi, hãy làm đi. Và sau đó để em yên!"

Vấn đề là Mark chẳng hề muốn xuống tay với cậu dù chỉ một chút.

"Anh muốn đụ em."

"Hyung, em... anh nói gì?

~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro