20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày làm việc trôi qua một cách bình yên. Anh mang bánh cho đồng nghiệp của mình và cảm thấy thật tuyệt khi phá bỏ thói quen một chút. Một số đồng nghiệp đã thuyết phục anh đi uống bia một chút sau giờ làm, vì thế, gần tám giờ tối anh mới rê chân được về đến nhà.

Căn hộ tĩnh lặng. Anh kiểm tra tin nhắn của mình, có một vài lời chúc mừng từ bạn bè và gia đình, nhưng không có gì từ Haechan ngoại trừ tin nhắn một giờ trước hỏi anh khi nào sẽ về nhà.

Đột nhiên anh ý thức được căn hộ trông u uất như thế nào, trước khi Haechan dọn đến chưa bao giờ có cảm giác như vậy. Mark rũ bỏ cảm giác kỳ lạ, và tự nhắc nhở bản thân rằng họ sẽ dành cả ngày mai cho nhau. Tối nay anh sẽ chỉ thư giãn, có thể uống vài cốc bia, xem một số bộ phim khiêu dâm, và sau đó anh sẽ không bị cho leo cây một cách xấu hổ và đáng sợ vào ngày mai. Anh thở dài, nhận ra điều đó có lẽ hơi viển vông. Khi Haechan nhìn theo cách anh làm, mỉm cười như vậy, cơ thể run rẩy thật xinh đẹp khi được chạm vào từng tế bào da thịt, thật không thể miễn nhiễm được. Mark lại thở dài, nghĩ rằng anh vẫn có thể cố gắng vượt lên. Đầu tiên rõ ràng là nên đổi bộ âu trang làm việc của anh sang một thứ gì đó thoải mái hơn.

Trái tim của Mark hoàn toàn ngừng đập khi anh mở cửa phòng ngủ. Ở giữa giường, Haechan đang ngồi chơi game trên điện thoại, mặc một chiếc áo len dệt kim lớn màu be, và khẳng định không còn gì khác bên trong nữa. Chiếc áo len quá lớn để Mark có thể nhận ra nó là một trong những chiếc áo cũ của mình. Ngay cả trên người anh, nó đã khá rộng nên trên cơ thể mảnh mai hơn của Haechan, nó trông thật to lớn, hơi tụt khỏi vai, để lộ xương đòn bên trái của cậu. Mái tóc hồng nhạt của cậu xộc xệch, nhưng theo kiểu lả lơi đẹp đẽ. Cậu nhìn anh và hơi bĩu môi.

"Daddy.. anh về rồi."

Một vệt nổi da gà chạy dọc lưng Mark. Tại sao cậu lại xưng hô như thế này? Tại sao cậu lại gọi anh như vậy? Có lẽ đó là một trò đùa vì hôm nay anh đã già đi thêm một tuổi, nhưng anh thậm chí không thể giả vờ cười, vì vậy anh phớt lờ nó và hỏi:

"Em không gặp bạn bè của mình sao? Khá muộn rồi."

Họ thường tụ tập tại căn hộ của một người bạn nào đó để uống chút rượu rẻ tiền trước khi đến quán bar.

"Em đã thay đổi kế hoạch của mình."

Nhịp tim của Mark trở nên nặng nề, và giọng nói của anh yếu ớt.

"Em.. không cần phải làm vậy." - Mặc dù cố gắng không quá đề cao điều này nhưng anh vẫn không thể không mỉm cười.

"Tất nhiên là em muốn ở cùng anh vào ngày sinh nhật." - Rồi cái bĩu môi nguy hiểm đó lại xuất hiện. "Tại sao anh không nói cho em biết chứ?"

"Anh.. nó không quá.. quan trọng mà." - Mark nới lỏng cà vạt. Cần cổ bắt đầu cảm thấy cực kì nóng bức.

"Nhưng nó quan trọng với em." - Haechan phàn nàn, và điều đó thật đáng yêu. "Nếu anh nói với em trước, có thể em đã chuẩn bị một món quà."

"Anh không cần quà."

"Ít nhất em có lẽ đã vẽ một thứ gì đó cho anh."

"Ahh.." - Điều đó thực sự rất tuyệt vời, nếu anh nhận được một tác phẩm mỹ thuật từ Lee Haechan.

"Em đã cố gắng nghĩ ra vài ý tưởng, nhưng mọi thứ em vẽ đều tào lao dã man. Thời gian quả thật quá ngắn, và nếu em có vẽ một cái gì đó cho anh, em muốn nó phải hoàn hảo cơ..."

"Em không cần phải tặng quà cho anh đâu." - Đó là sự thật, mặc dù anh chắc chắn sẽ yêu bất cứ điều gì Haechan làm cho anh.

Mark ngồi xuống giường, ngay bên cạnh cậu và mỉm cười, hy vọng cậu sẽ hiểu rằng mọi chuyện không sao cả.

"Nhưng em muốn." - Cái bĩu môi của Haechan chuyển thành một nụ cười nhếch mép nhẹ. "Vì thế.. em đã nghĩ ra một cách khác để làm cho anh cảm thấy vui vẻ."

"Huh?"

"Em đã xem qua một lượt lịch sử trình duyệt của anh."

"Của anh... Cái gì?"

"Lịch sử. Trình duyệt."

"Nhưng máy tính xách tay của anh có mật khẩu." - Mark thốt lên một cách ngu ngốc, sắc mặt hồng hào gần như chạy trốn khỏi khuôn mặt, giờ đây nó tái nhợt một cách khó tin.

"Nó không thực sự được 'bảo vệ' nếu anh sử dụng cùng một mật khẩu cho tất cả mọi thứ, phải không?"

Với khuôn miệng há ra, Mark không thể nói nên lời. Đúng, anh đã cho Haechan mật khẩu tài khoản Netflix trên TV của mình và một số trang web mua sắm trực tuyến, nhưng anh không bao giờ ngờ nó lại dẫn đến điều này.

Haechan mỉm cười ngọt ngào, xoáy sâu vào mắt anh khi cậu thì thầm:

"Em rất nhớ anh... Daddy?"

"Anh.. anh.. anh..." - Mark muốn nói rằng anh không hiểu cậu đang ám chỉ điều gì, hoặc giải thích anh chỉ xem những thứ như vậy chỉ một vài lần. Nhưng có vẻ như Haechan đã lướt qua toàn bộ lịch sử trình duyệt của anh. Vậy nên cậu biết. Xúc cảm mà Mark nghĩ rằng mình cần phải tự bảo vệ bản thân trỗi dậy rất mạnh mẽ.

"Chỉ.. bởi vì đôi khi anh xem cái đó... không có nghĩa là anh luôn muốn điều đó.. trong đời thực."

"Ai nói vậy? Chỉ đêm nay thôi."

Cái bĩu môi đáng yêu đó xuất hiện trở lại, và ngay cả giọng nói của cậu cũng trở nên nũng nịu.

"Daddy ah, em nhớ daddy nhiều lắm. Daddy có nhớ Haechanie của daddy chút nào không?"

"Tất nhiên là nhớ em." - Anh trả lời ngay lập tức. Anh luôn cảm thấy nhớ cậu.

"Haechanie muốn daddy được vui vẻ cả đêm dài." - Cậu dùng ánh mắt câu dẫn nhìn anh và hờ hững cắn môi dưới. Thật quá đáng.

Sai, quá sai rồi. Mọi điều về mấy bộ phim khiêu dâm mà anh đã xem đều sai lầm khủng khiếp. Thật tệ khi tìm kiếm những thứ như thế này trên mạng nhưng bây giờ nó lại là một sự thật khó chịu. Mark định dừng việc này lại thì Haechan lơ đễnh nhìn anh và nói:

"Daddy ah, em đã tự làm mình thật xinh cho daddy đó." - Chậm rãi, cậu vén chiếc áo len màu be lên để lộ chiếc quần lót xanh da trời. Và nó vô cùng chật.

Bộ não của Mark ngừng hoạt động. Nó rất bó. Anh có thể nhìn thấy đường viền cự vật của Haechan, và cặp tinh hoàn nơi cậu, tất cả đều bẹp dúm, không có đủ chỗ cho tất cả chúng và cậu khiến anh phải nín thở. Sau đó anh nhận thấy những đường diềm dọc theo mép quần lót, rất đẹp, rất vừa vặn với một người như Haechan.

"Daddy... daddy?"

Anh lờ mờ nhận ra Haechan đang cố gắng thu hút sự chú ý của anh.

"Daddy có thích không?"

Anh ép mình phải dán mắt vào cậu và thừa nhận: "Ừm. Daddy thích chúng. Rất nhiều."

"Daddy ah, daddy có yêu em không?"

"Daddy dĩ nhiên là yêu em rồi." - Mark tiến lại gần và hôn cậu. "Daddy yêu em rất, rất nhiều."

Dù chỉ là đóng vai, nhưng nói ra thì vẫn thấy thật giải thoát, rất nhẹ nhõm bằng một cách nào đó. Bây giờ anh không cần phải lo lắng về việc thao cậu quá điên cuồng, quá mãnh liệt, bởi tất cả đều là một phần của trò chơi.

"Daddy đã nghĩ về em cả ngày nay."

Haechan cười khúc khích và trông đủ ngon lành để ăn trọn, và đó là những gì Mark dự định làm.

"Daddy có thể xem lại được không?" - Anh thì thầm. "Em sẽ cho daddy thấy em xinh đẹp như thế nào chứ?"



🐻


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro