𝑯𝒊𝒆̂̉𝒖 𝒄𝒉𝒖𝒚𝒆̣̂𝒏

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứa nhỏ nghi ngờ nhìn bố mình : " E..em trai ạ ?"

" Đúng rồi, nếu có em trai thì chẳng phải con sẽ có người chơi cùng, sẽ không còn cảm thấy buồn chán khi ở nhà một mình nữa đó !! " bà Choi đáp.

Yeonjun khi nghe bố mẹ nói thế thì có hơi bất ngờ một chút. Không phải anh không thích có em, ngược lại rất thích là đằng khác. Bởi bố mẹ anh luôn tất bận với công việc, có khi họ còn ở công ty nhiều hơn ở nhà nữa. Thế nhưng anh lại là một đứa trẻ rất hiểu chuyện, anh biết bố mẹ luôn muốn kiếm thật nhiều tiền để chăm lo cho mình không thiếu thứ gì. Thế nên, anh không bao giờ than trách mà chỉ đứng sau nhìn theo bóng lưng họ. Không biết từ khi nào anh không còn cùng họ ngồi thưởng thức những bữa cơm hay những buổi đi chơi không thấy mặt trời mới chịu về nữa.

Và lí do khiến anh ngày hôm nay dậy sớm như vậy là vì ông bà Choi đã hứa hôm nay sẽ cho anh đi chơi đến khi nào không nhấc nổi chân nữa thì mới về. Nhưng khi tỉnh dậy lại thấy ông bà Choi đột ngột sở quần áo khiến anh tưởng họ lại bỏ anh mà đi nữa.

Tuy bản thân chưa thể tiếp nhận việc có em trai ngay lập tức nhưng anh vẫn vui vẻ đáp lại : " Con thích có em lắm ạ. Nếu có em thì có phải gia đình chúng ta sẽ cùng nhau đi công viên nước vào ngay mai đúng không mẹ ?? "

Bà Choi thấy thế liền gật đầu : " Đúng rồi con yêu. Bây giờ chúng ta đang chuẩn bị đón em về với con đó "

Yeonjun tròn to mắt hỏi : " Bây giờ luôn sao ạ ?? " Chưa kịp để bố mẹ đáp lại liền buông mẹ ra và nói : " Thế hai người đi đón em đi ạ. Con sẽ ở nhà đợi bố mẹ về "

Ông bà Choi nghe thế thì rất hài lòng, họ đã quá quen với sự ngoan ngoãn của con trai mà không biết rằng cậu chỉ mới 13 tuổi. Một độ tuổi mà bất kì đứa trẻ nào cũng phải có sự ích kỉ cho riêng mình. Cậu hoàn toàn khác, cậu hiểu chuyện, hiểu chuyện đến đau lòng !!

Nói không quá chứ ngay từ lúc anh 7 tuổi, Yeonjun đã phải tự mình làm mọi thứ như : đi vệ sinh vào ban đêm, khát nước nhưng bình nước lại khá cao so với anh,... Tất nhiên nhà anh có điều kiện nên không thể thiếu giúp việc. Thế nhưng họ luôn thấy anh phiền và từ chối giúp đỡ. Có lẽ ông bà Choi không biết vì 1 phần anh không muốn làm họ phải mệt mỏi sau một ngày làm việc vất cả, đến cả cơm còn không kịp ăn nữa kia mà. Và 1 phần cũng vì những người giúp việc kia rất tinh ranh. Họ không muốn bị mất " việc nhẹ lương cao " kia nên luôn tiêm nhiễm vào đầu anh những điều xấu khiến anh sợ hãi mà ngày càng thu mình lại trong chính căn nhà.

Thế nên, mới 13 tuổi anh gần như đã thành thạo hết mọi việc cần thiết cho bản thân từ ăn uống cho đến sinh hoạt cá nhân. Giúp việc cũng không đến nỗi bỏ mặc anh. Anh vẫn được ăn uống đầy đủ. Nhưng sinh ra cơ thể thấp bé không thể hấp thụ nhiều nên dù 13 tuổi thì trông anh vẫn nhỏ nhắn như đứa trẻ 8-9 tuổi vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro