𝑳𝒐̛̀𝒊 đ𝒆̂̀ 𝒏𝒈𝒉𝒊̣

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                   
Ông bà Choi bước vào phòng, tiến gần đến chỗ cậu đang ngồi. Họ nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu. Bà Choi đặt nhẹ tay lên mái tóc đã bết rịn đi vì không được tắm rửa, bà nói :" Cháu bé, bọn ta biết cháu đã phải trải qua việc đau khổ nhất cuộc đời. Không biết cháu còn nhớ bọn ta là ai không nhưng cháu đừng lo nhé, bọn ta tới để giúp đỡ cháu đây !! "

Cậu bé ấy ngước mặt lên nhìn, khuôn mặt nó đã không còn cảm xúc gì, nó đáp : " Thế hai người dẫn cháu đi gặp bố mẹ được không ạ ?? Chắc họ đang buồn lắm, vì họ đang đợi cháu về mà.... "

Dứt lời, tuy giọng nói không cảm xúc khiến bà Choi có đôi phần sợ hãi. Nhưng trong bà sự thương cảm vẫn lẫn đi tất cả những điều ấy. Tất nhiên là như vậy rồi, làm gì có đứa trẻ nào trong một đêm đã mất đi tất cả nhà cửa và bố mẹ mà bình thường được. Cho dù có gan dạ đến đâu thì con người cũng chỉ là những sinh vật nhỏ bé không thể chống chọi trước " lưỡi hái tử thần " mà thôi.

Sau sự cố ấy thì nhiều người lớn còn như đang phát điên lên. Đây thậm chí là một đứa bé, nó không làm loạn lên tìm bố mẹ trong này cũng là một điều kỳ tích lắm rồi. Có lẽ sâu trong tâm hồn nó đã vỡ nát thành những mảnh không thể hàn gắn được nước rồi.

Ông Choi biết bây giờ dù cho có nói như thế nào thì cũng không thể lọt vào đầu thằng bé nữa. Ông thẳng thắn đề nghị : " Hay thế này đi, bây giờ cháu về nhà bọn ta ở nhé. Có thể không bằng nhà của cháu nhưng bọn ta hứa chắc chắn sẽ không để cháu thiếu thốn gì "

" ........ "

Bà Choi nghe thế liền cố tình thêm : " Cháu biết không ?? Bố mẹ cháu ở trên cao mà thấy cháu như này thì có thể họ sẽ buồn lắm đó "

Thằng bé nghe thế mắt liền có chút biến động lên : " Th-thật sao ạ ?!! "

" Tất nhiên rồi, bọn ta lừa cháu cũng đâu được gì mà đúng không ? " bà Choi mỉm cười đáp

Đây là kiểu nói khá phổ biến nhưng lại rất thành công khi áp dụng lên trẻ con. Đặc biệt là những đứa trẻ đã không còn gì như cậu.

Bà Choi nói tiếp " Đừng lo gì nữa nhé !! Bọn ta nhất định sẽ thay bố mẹ đối xử thật chân thành với cháu "

Cậu chỉ gật nhẹ đầu rồi không đáp lại gì nữa. Ông bà Choi thở phào một hơi sau khi thuyết phục được thằng bé. Sau khi cho cậu ăn qua loa một chút cháo, họ liền mua tạm cho cậu một vài bộ quần áo mới. Vì bệnh viện khá chật chội nên cả hai quyết định đưa thằng bé về rồi mới cho thằng bé tắm rửa để cậu sẽ cảm thấy thoải mái hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro