𝑺𝒖̛̣ 𝒌𝒉𝒂́𝒄 𝒃𝒊𝒆̣̂𝒕

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vừa ra khỏi phòng cậu liền ra ngoài ngay, bước xuống cầu thang, đập vào mắt cậu là hình ảnh một người con trai thấp bé đang cố vươn mình đứng trên ghế để nấu đồ ăn sáng. Không cần hỏi cũng biết là Yeonjun đang làm cho cậu rồi.

Thế nhưng, điều đặc biệt ở đây là người giúp việc đâu ??? Và tại sao lại để một đứa trẻ làm những việc nguy hiểm ấy một mình. Liếc mắt ra thì thấy cảnh 2-3 người giúp việc túm tụm lại một chỗ để cười nói vui vẻ với nhau.

Vậy là những điều cậu suy nghĩ là đúng, quả nhiên những người giúp việc nhà này đều là những kẻ thiếu trách nhiệm. Ăn không ngồi rồi và hưởng thụ những điều không thuộc về mình. Nhìn thấy cảnh trước mặt mà trong lòng cậu có chút tức giận, cậu không hiểu vì sao Yeonjun lại phải chịu đựng họ như vậy. Để hiểu rõ hơn, cậu nhanh chân bước tới chỗ Yeonjun.

Vì Yeonjun đang đứng trên ghế nên có hơi cao so với cậu nên cậu đã nghến lên để nắm lấy áo anh. Sau đó cố tình hỏi : " Yeonjun huyng, anh đang làm gì thế ạ ?? "

Nghe thấy tiếng cậu đứng phía sau mình, anh bước xuống, để tay lên đầu cậu nói : " Anh đang làm đồ ăn sáng cho Binie đó. Sắp được rồi, em chịu khó ăn để mau lại sức nha "

Tay Soobin vẫn nắm chặt lấy áo Yeonjun, cậu quay mặt sang hướng bên cạnh, cậu nói : " Nhưng mà huyng, tại sao anh lại phải làm còn những người ngoài kia lại thoải mái nói chuyện thế ạ ?? Bộ họ không phải là giúp việc sao ?? "

Yeonjun lảng tránh câu hỏi đáp : " Anh chỉ muốn tự tay nấu cho em một bữa thôi mà. Em không tin vào tay nghề của anh hả ?? "

" Em không có ý đó đâu " Soobin vội nói lại.

" Hahah anh đùa chút thôi, em vào vào bàn đi. Chúng ta cùng ăn nhé !! "

" Vâng "

Vừa ăn anh vừa nhìn sang phía Soobin mà nghĩ thằng bé rất thông minh. Từ cậu luôn toát ra vẻ khí chất khác thường, tuy chỉ mới 12 tuổi nhưng nhìn mọi thứ xung quanh cậu đã có thể suy đoán ra mọi việc. Bản thân Yeonjun tự cảm thấy bản thân mình cũng khá nhanh nhẹn trong mọi việc, bởi ngay từ nhỏ anh đã phải tự lập làm tất cả một mình mà. Suy đi tính lại thì đầu óc trẻ con cũng đơn giản, anh bỏ qua mà chỉ nghĩ chắc Soobin cũng giống anh nên mới vậy thôi.

Nhưng Yeonjun đâu biết rằng, Soobin tuy thông minh hiểu chuyện nhưng cậu lại được dạy dỗ từ chính gia đình của mình. Cậu luôn được chỉ bảo đầy tận tình trong vòng tay yêu thương của cha mẹ. Yeonjun thì khác, cũng là hiểu chuyện nhưng lại từ chính sự thiếu quan tâm của cha mẹ mà nên. Nói vô tâm thì hơi quá nhưng sự hiểu chuyện này của anh trước sau gì cũng sẽ bị sụp đổ không sớm thì muộn thôi !!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro