Sỉn màu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Mình comeback rồi nè, khong biết còn ai ở đây hong]

_

Quạt máy cót két xoay từng vòng bên tai, dù cho có đang hoạt động ở công suất mạnh nhất đi chăng nữa thì lượng gió đó cũng chẳng đủ để thổi mát nó giữa tiết trời như thế này.

"Cứ phun ra hơi nóng!"

Nó giơ chân đạp vào phím tắt khiến quạt máy loạng choạng mấy giây, tưởng chừng như diễn biến tiếp theo sẽ là cảnh tượng nó ngã sập xuống rồi kết thúc vòng đời ở ngay tại đấy, nhưng cuối cùng cũng giữ được vài phần nghị lực mà đứng vững lại.

Cánh quạt xoay chậm rồi ngừng hẳn.

Mồ hôi thấm trên da nó mướt rượt, và dinh dính.

"Vũ Đức Thiện chưa trả tiền phòng tháng này nhé!"

Vẫn như cũ, nó im bặt rồi cào tóc.

Hệt như những bộ phim mang mô-típ cũ mèm mà hồi nhỏ nó thấy má hay mở trên đài, một thằng nhóc sinh viên nghèo nàn không trả nổi tiền phòng, sau đó là hành trình vượt khó và vô tình va phải tình yêu của đời mình.

Trong đầu nó đột ngột hiện ra khuôn mặt của một tên láu cá lớn hơn nó chỉ một tuổi, nhưng luôn tỏ ra trưởng thành để được trên cơ nó.

Rồi nó phụt cười trước khi đánh rùng mình một cái.

Nó chán nản gác cằm lên bậu cửa sổ, hy vọng giữa cái trời nắng gắt kia, bằng một cách nào đấy sẽ có một luồng gió thổi qua những chỏm tóc xoắn tít trên đầu nó, bằng không thì nó sẽ vì ngột ngạt mà hi sinh ngay trong vài tháng tới mất.

Choáng váng, nó nhắm hờ mắt.

Thật ra thì trông nó bần hèn thế thôi, chứ cuộc sống nó vẫn đủ ăn đủ mặc, chỉ tại nó bận trút tiền vào mối bận tâm khác.

Ví dụ như ngày hai gói mì, tiền phòng chưa trả, nhưng nó vẫn nhất quyết gom tiền đi đến một câu lạc bộ underground mà nó được bạn giới thiệu. Mua một cây đàn thật xịn sò, diện bộ quần áo thật ngầu, tậu cả quả kính tròn xoe mà chỉ có nó mới dám đeo trên mặt rồi đi khắp nơi như thế.

Thế là nó ngủ thiếp đi bên cạnh một chậu cây nhỏ đặt trên bậu cửa, đôi lúc phát ra tiếng cười khì khì trông có vẻ nham nhở nhưng thật ra rất chân thành từ trong giấc mơ. Nơi nó được thỏa sức vẫy vùng với đam mê mà chẳng có bất kì những lo ngại hay khó khăn nào cản được bước chân nó.

Vậy mà gió phụ lòng nó mong mỏi, tận lúc sau vẫn chưa lên, nắng thì đã sắp ngồi xuống bên cạnh cùng nó ngủ trưa mất rồi.

_

Một ngày hiếm hoi, nắng đã thỏa hiệp với một trong hai chàng trai ở cuối dãy phòng nên chẳng còn dương oai gay gắt nữa. Bên trong căn phòng nhỏ đâu chừng vài mét vuông lại vang lên tiếng hát khe khẽ.

"Thế mày sẽ đàn, còn tao thì hát, cứ thế mà triển"

Đức Thiện hất cằm với thanh niên đối diện, trong miệng đếm thầm đến giây thứ ba thì né sang trái. Tốc độ không hề tồi, thế nhưng trán nó vẫn ăn trọn một cú đau điếng.

"Mày tao với ai đấy ? Nhỏ tuổi hơn thì đừng có mà hỗn láo nhớ chưa"

Thanh Tuấn lắc đầu, di ngón tay xoa giữa trán nó sau khi nhận ra mình vừa dùng hơi quá sức.

"Anh anh em em, chả ra làm sao"

Nó làu bàu rồi đạp vào lưng anh một cái rõ mạnh để trả đũa, dù cho có gầy còm đi nữa thì sức đạp của một tên thanh niên như nó vẫn cứ là không thể đùa được.

Thanh Tuấn lồm cồm bò dậy nhưng cũng chẳng thèm đôi co thêm với nó, nếu cứ chí chóe suốt như thế thì người phải chịu thua trước chắc chắn là anh, chứ chẳng phải thằng dở người kia đâu.

Anh mặc nó, tay dạo hợp âm, nó lập tức ngân nga theo.

Dù cho cả hai có nhiều chút bất hòa đi chăng nữa thì vẫn không thể phủ nhận rằng, sự ăn ý của nó và anh trong âm nhạc là hoàn toàn trùng khớp với nhau.

Anh nhắm mắt để đôi tai bắt lấy âm thanh nó quanh quẩn.

Giọng hát nó là thứ gây nghiện.

Khác với lúc rap, nó rất ít khi hát một bài hoàn chỉnh, nhưng một khi đã hát sẽ khiến mọi người xung quanh, hay chí ít là anh, phải ngơ ngẩn ngước nhìn nó.

Thanh Tuấn không thể phủ nhận rằng sức hút của Đức Thiện là vô tận. Bỏ qua việc đôi lúc nó vẫn bốc đồng và nhiều khi thích làm trái ý anh, máu nghệ sĩ trong người nó là hàng thật giá thật.

Cũng chính vì được một lần lắng nghe nó hát, vậy nên suốt cả quãng đường dài đến tận sau này, cuộc đời anh cũng chỉ mãi rong ruổi bên cạnh những câu hát của nó.

_

Và mọi thứ sẽ thật tốt nếu thời gian chỉ ngừng lại ngay khoảnh khắc đó.

Khi mà chiếc quạt máy cũ vẫn cọt kẹt bên tai, hai đứa cởi trần bên cây đàn màu gỗ mà Thanh Tuấn mua tặng nó vào hôm sinh nhật lần thứ mười chín, và mặc kệ tương lai dẫu có khó khăn đến thế nào thì chỉ cần nó vẫn còn muốn hát, vòng hợp âm của anh viết sẽ mãi không ngừng lại vì nó.

"Thằng nhóc nó giận anh rồi"

Anh chỉ biết nói thế khi bạn bè hai đứa hỏi đến.

Nó dỗi anh mất rồi, dỗi rất rất nhiều, cũng rất lâu.

Nên nó chẳng thèm đếm xỉa đến anh nữa, dù cho anh có đến phòng trọ và lấy lại cây ghita của mình, hay tiện tay gom vài món đồ linh tinh của nó. Đức Thiện cũng không buồn giành lại.

Chiều, đến hạn trả tiền phòng của nó, thế là anh lại cất công đi đến đó một chuyến. Hôm nay mưa to đến mức làm ướt sũng tay áo anh, dù cho anh đã cố dùng áo mưa để che chắn và lái xe chậm hết mức có thể.

Gửi một xấp phong bì dày cộp cho chủ trọ, và nhận lại một ánh mắt ảm đạm.

Thanh Tuấn gật đầu chào với nụ cười kiểu mẫu như mọi khi, mang chiếc đàn trên lưng và đứng thật lâu giữa phòng.

Ngắm chậu cây đã héo, cửa sổ giăng bụi vì đã lâu chẳng được mở ra, vậy nên dù mưa có tạnh thì nắng cũng chẳng lọt vào bên trong được.

Nắng đã không còn lên nữa.

Mưa tạt làm người anh nhỏ nước. Nước ngấm xuống nền gạch, nước dính vào da lạnh ngắt, nước thấm trên khuôn mặt, nhưng mãi không chịu ngừng lại dòng chảy.

_

Ở khu trọ đó, người ta bảo nhau rằng có một 'tình bạn' thật đẹp.

Rằng người thanh niên mà mọi người vẫn thường thấy cậu ta lui tới để thăm Đức Thiện, vẫn đều đặn quay lại gửi tiền phòng mỗi tháng.

Rằng là đôi khi, trong phòng vẫn phát ra tiếng ghita, nhưng không còn tiếng hát nữa.

Thật lâu sau đó, nghe bảo là cậu ta vào Sài Gòn.

Thật không hay nếu nói ra điều này, nhưng trời Hà Nội mỗi lúc chiều xuống lại gợi lên một vài hình ảnh xám xịt, làm sỉn màu cả những kí ức về hai chàng trai vẫn thường sóng vai suốt những tháng năm rực rỡ nhất cuộc đời.

_

End.
T3, 25/1/22.
03:06 pm.

Cảm ơn tất cả những ai đã đọc hết chap này nhe, cảm ơn vì vẫn chờ toy hehehehe

Chuyện là toy thi kết thúc môn được full A mọi người ạ, toy giành được học bổng rùi nên muốn viết gì cho mọi người zui chung 👉👈

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro