công khai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

jisung có thể đã để ý.

thằng nhóc bước ra khỏi phòng ngủ của hyunjin với cái bĩu môi trên khuôn mặt nửa tỉnh nửa mơ, nó không tìm thấy hyunjin đâu, và có cảm giác như bị phản bội khi cậu bạn cùng tuổi dậy trước mà không thèm gọi nó.

tuy nhiên, không mất quá nhiều thời gian để nó lao đến bên cạnh hyunjin đang ngồi trên ghế với một tiếng hét và nhận lại một tiếng hét tương tự nhưng nhỏ hơn của họ hwang. rồi cả hai cùng cười.

"tại sao minho hyung lại ở đây?"

"tớ không biết, anh ấy đột nhiên đến và nói rằng sẽ làm bữa sáng cho chúng ta."

"em biết điều đó, hyunjin." minho nói bằng giọng mỉa mai, hyunjin thậm chí không nhìn cũng có thể hình dung được biểu cảm kì quặc của bạn trai mình.

"anh sẽ quản lí các bữa ăn của em bất cứ khi nào có thể, nếu như em nhịn ăn, anh sẽ ăn em."

điều đó nghe vừa đáng sợ vừa ngọt ngào theo một cách nào đó mà chỉ hyunjin mới nghĩ như vậy.

jisung nheo mắt nhìn bạn mình cười vui vẻ vì lời đe dọa của người lớn hơn, nó uể oải nằm lên người hyunjin và đòi hỏi một cái ôm.

tất nhiên hyunjin sẽ không từ chối. jisung thoải mái tận hưởng sự ấm áp trong vòng tay của em, cho đến khi nhận thấy minho đang đứng phía sau hyunjin và nhìn chằm chằm vào nó bằng ánh mắt kì lạ.

"hannie, em có thể gọi chan hyung và changbin dậy giúp anh không?"

minho chống tay lên lưng ghế, vẫn nhìn jisung trong khi nghịch tóc hyunjin. anh cúi người thấp hơn để nghe rõ tiếng trả lời của jisung, điều đó khiến cho khoảng cách giữa minho và hyunjin trở nên gần gũi đáng kể. (jisung nhận ra khi chỉ cần minho nghiêng đầu, môi của anh có thể chạm vào má hyunjin một cách hoàn hảo.)

jisung chật vật đứng dậy và rời đi trong tâm trạng rối bời. nó nghe thấy âm thanh giống như một cái hôn thực sự và nụ cười không kiềm chế của hyunjin sau lưng mình, nhưng nó quyết định không nghĩ nhiều, có lẽ là do nó chưa tỉnh ngủ.

chà, minho hyung với hyunjin dạo này đã thân thiết với nhau hơn nhiều.

jisung đoán vậy, cặp đôi ngồi trước mặt nó hiện tại mang lại cảm giác giống hệt như một cặp đôi thực sự. changbin nói không sai, có gì đó đã thay đổi.

"hyunjinie, cậu sắp ăn cả tóc của mình rồi."

hyunjin rời mắt khỏi đồ ăn vì lời nhắc nhở của jisung, em chạm vào những sợi tóc trước mặt và gạt chúng sang một bên, để rồi chỉ vài giây sau đó lại rơi xuống như cũ.

"ji, lấy hộ tớ-"

ngay cả chan cũng tỏ ra bất ngờ vì minho đột ngột kéo ghế đứng dậy. jisung không nhớ minho có thường đeo nhiều dây ở cổ tay như thế không nhưng cảnh tượng người anh nọ dịu dàng vén tóc hyunjin và buộc lại một cách nhẹ nhàng là một hình ảnh rất thú vị để xem vào những lúc như này.

ăn chưa nhiều nhưng lại thấy no là sao nhỉ?

"cảm ơn, hyung."

vẻ bình tĩnh của hyunjin mới chính là vấn đề jisung chú ý. hẳn là hyunjin đã quen với điều đó, nhưng trước đây minho chưa bao giờ làm như vậy (ít nhất là trước mặt bọn họ), và dù anh là kiểu người sẵn sàng chăm sóc người khác thì jisung vẫn không chắc anh sẽ làm điều đó với bất kì ai khác mà không phải hyunjin.

jisung liếc nhìn changbin, người anh có lẽ đã có hàng chục suy nghĩ khác nhau trong đầu khi vẫn chăm chú vào cặp đôi với vẻ nghi ngờ.

"đừng nhìn nữa, nếu em ghen tị và muốn anh làm như thế với em, hãy nói ra. anh không ngại đâu."

changbin nhướng mày đáp lại và jisung tiếp tục bữa ăn của mình mà không còn gì vướng bận.

2.

"bọn mình xem phim đi... hyunjin?"

"xin lỗi, sungie, tớ có hẹn mất rồi."

jisung giật mình khi nhìn thấy hyunjin không mặc áo, nó ho khan.

"cậu ra ngoài hả?"

"ừm, không về muộn lắm đâu nhưng cậu với các anh ăn trước đi nhé."

jisung ậm ừ, không kiêng dè quét mắt một vòng trên cơ thể mềm mại của hyunjin.

"là cái này à?"

nó nói với một nụ cười trêu chọc, nhẩm đếm xem có bao nhiêu dấu hôn từ vai trở xuống bụng của bạn mình. khá mãnh liệt, sau lưng cũng có.

ngược lại với dự đoán, hyunjin chỉ nhún vai và nói rằng em cần đi tắm, sau đó đuổi jisung ra ngoài.

so với việc tò mò về danh tính của chủ nhân những dấu hôn trên người hyunjin thì jisung lại thấy lo lắng cho em hơn. nhưng nếu hyunjin đã có những lựa chọn tốt nhất cho mình thì jisung cũng có thể hiểu.

và buồn vì không được làm việc nó thích cùng hyunjin thì lại là một việc khác. jisung thở dài, thả mình trên ghế trong khi cố gắng liên lạc với người còn lại bằng điện thoại.

"lix, minho hyung có đó không?"

felix nói minho không có ở nhà. jisung phụng phịu, nó vặn vẹo trên ghế để cả người lăn xuống đất, hỏi thêm về jeongin và nhận được câu trả lời tương tự.

"mọi người đang quay lưng với tớ." jisung lè nhè và tiếng cười lanh lảnh của felix vang lên.

"hoặc chúng ta có thể ăn cùng nhau, seungmin nói rằng cậu ấy sẽ sang bên đó."

"ừm, vậy đi."

3.

jisung ném balo của mình xuống ghế, mím môi nhìn hyunjin nằm dài trên sàn tập nhảy, minho ngồi bên cạnh em.

nó vừa kết thúc khóa học sáng tác và quay trở về phòng tập để luyện thêm một số động tác cho bài hát mới của nhóm. những người khác có lẽ đã đi ăn hoặc gì đó, phòng tập chỉ còn lại hyunjin và minho khi jisung bước vào.

"hai người luyện tập từ sáng đến giờ đó hả?"

hyunjin thở hổn hển, không thể đáp lại ngay. nhưng cách em mệt mỏi và chảy mồ hôi ướt đẫm một mảng áo trắng như vậy cũng đủ để jisung biết câu trả lời, họ hwang đưa tay lau qua môi mình khiến chúng vốn đỏ càng đỏ hơn, (jisung muốn hôn, không đùa đâu.)

"tập luyện và làm những việc vui vẻ khác nữa." minho nói, cười toe toét khi hyunjin nhíu mày và đánh nhẹ lên cánh tay anh. tay minho tìm đến tay hyunjin, đan chúng lại với nhau, jisung không thể bỏ qua khoảnh khắc đó, hyunjin liếm môi trong khi tai em đỏ lên một chút.

"nghỉ ngơi đi, hannie, lại đây ôm tập thể nào."

đó sẽ là một lời đề nghị hấp dẫn trong một hoàn cảnh khác, không phải khi hyunjin cố gắng đẩy minho ra khỏi người em và chạy ra ngoài, cũng không phải khi minho lẩm bẩm thứ gì đó như "đáng yêu" khi chống tay đứng dậy và dang hai tay ra như chờ đợi một cái ôm bằng đôi mắt mở to nhìn thẳng vào jisung. "không phải tập thể, nhưng ôm không?"

jisung đảo mắt, đẩy minho xuống ghế và ngồi vào đầu bên kia của ghế. hình ảnh hai ngày trước chợt lơ lửng trong tâm trí nó, nó nhìn minho đang trề môi bên cạnh, ngập ngừng không biết có nên nói cho anh biết hay không.

"hyung, em nghĩ hyunjin đang hẹn hò... với ai đó?"

nó mong đợi một cuộc nói chuyện nghiêm túc, hoặc một phản ứng bất kì của người lớn hơn. nhưng minho chỉ nhìn jisung và chớp mắt, sau đó bình tĩnh nói như thể đó là điều hiển nhiên và không có gì đáng để bất ngờ.

"ừ, anh là bạn trai của hyunjinie."

"vâng, em biết, anh là bạn trai của tất cả mọi người. nhưng em nghiêm túc, hyung, hyunjin thật sự đang yêu đương, em đã nhìn thấy những... thứ đó trên cổ và lưng cậu ấy..."

càng về sau, giọng jisung càng nhỏ dần. bây giờ thì minho thật sự nghiêm túc, anh im lặng suy nghĩ, rồi lo lắng nhìn jisung. "nó... thứ mà em nhìn thấy có rõ ràng lắm không?"

"có, một số còn mới."

minho gật đầu.

"anh sẽ nói chuyện với hyunjinie về chuyện này, có thể em ấy sẽ không thoải mái, nếu nó rõ ràng, anh nghĩ anh nên kiềm chế bản thân tốt hơn." anh nói, jisung gật gù theo sau.

mà,

"kiềm chế cái gì cơ?"

"hôn em ấy."

jisung tròn mắt, hoang mang đến mức đóng băng tại chỗ. minho nghiêng đầu, trông khá bối rối.

"chờ đã, em không biết chuyện anh với hyunjin hẹn hò thật à?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro