chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


cánh cửa phòng từ từ được mở ra, taesan nhìn thấy woonhak trực tiếp ngã mình xuống giường mà không nói một lời nào cả. những gì taesan có thể nhìn thấy chỉ là phía sau đầu của woonhak, nó tròn và làm taesan cảm giác như có thể nảy lên hai cái tai gấu bất cứ lúc nào.

mặc dù rất muốn hỏi xem woonhak đã xảy ra chuyện gì, nhưng taesan đã kịp kiềm chế sự tò mò của mình và quay người đi về phía giường mình nằm xuống lướt điện thoại. taesan nhìn thời gian trên điện thoại rồi lại hướng mắt về phía woonhak nhưng em vẫn không có bất kỳ phản ứng nào cả. kể từ lúc trở về ký túc xá, woonhak đã nằm yên như vậy suốt 15' rồi. thấy em như vậy, taesan quyết định lên tiếng hỏi

"woonhak ơi, mọi chuyện vẫn ổn chứ em ?"

woonhak từ từ quay mặt qua hướng taesan, nửa khuôn mặt còn lại em giấu vào gối.

"không ạ.....nhưng em nghĩ anh sẽ không muốn nghe câu chuyện này đâu" em lẩm bẩm nói với taesan.

taesan chỉ có thể "ừm" một tiếng trước câu trả lời của woonhak và giữ im lặng nhìn em. taesan nhớ lại lần gần nhất mà woonhak chia sẻ với mình về những rắc rối của em với anh jaehyun. lúc ấy taesan chỉ cảm thấy những câu chuyện đó quá nhỏ nhặt, không đáng để bận tâm nên đã nói với woonhak bằng giong có phần khó chịu.

"woonhak à, anh thấy những chuyện này chẳng có gì nghiêm trọng cả nên em không cần phải lo lắng." nghĩ lại, taesan cảm thấy mình có phần hơi quá đáng với woonhak.

"em nói nhanh đi trước khi anh đi ngủ"

khi nghe được câu nói mà mình mong đợi, woonhak nhann chóng ngồi dậy, làm cho taesan cũng phải bỏ điện thoại xuống và nghiêm túc chờ em tâm sự.

"lúc nãy trên đường đi về, anh jaehyun đột nhiên kêu em đoán xem anh ấy yêu em nhiều đến mức nào. em không biết phải trả lời như nào cả."

một khoảng lặng kéo dài sau câu nói của woonhak, em bất lực khi nhìn thấy taesan mở khoá điện thoại mà anh đã đặt xuống, thậm chí em còn thấy taesan cố gắng đứng dậy để lấy cái tai nghe nằm trên tủ nhỏ bên cạnh giường. woonhak liền lập tức đứng dậy và đi tới nắm chặt cánh tay của taesan

"ahh, anh taesan à. anh phải giúp em. em đã bị anh jaehyun phớt lờ chỉ vì em đã trả lời là em không biết"

bởi vì quá lo lắng quá mức nên giọng của woonhak có hơi uỷ khuất khi cầu xin taesan giúp đỡ. khi em bất ngờ lao về phía taesan suýt chút nữa taesan đã mém ngã xuống giường.

lúc quay lại nhìn, taesan thấy đôi môi của đứa nhỏ đang chu môi, lông mày nhíu lại, vẻ mặt tỏ rõ sự ấm ức.

"em chỉ cần giữ đúng nét mặt của em như bây giờ rồi tìm anh jaehyun, nhìn anh ấy thì anh nghĩ nó sẽ có tác dụng đó. anh ấy sẽ tha thứ cho em thôi" taesan nói với giọng hơi bất lực vì dường như anh đã quá quen với tình huống như này.

taesan chỉ thích gợi ý những hành động trực tiếp hơn là cố gắng lắng nghe câu chuyện của hai người này, gợi ý mà taesan đưa ra dường như đã giúp woonhak bình tĩnh lại. em lập tức buông tay taesan và quay người đi sang phòng bên cạnh.

cửa phòng của jaehyun không hề khoá nên woonhak có thể dễ dàng mở cửa, em nhẹ nhàng đẩy cửa phòng. cả hai tan ca cùng nhau và đều nhanh chóng thay đồ ngủ ngay khi vừa về ký túc xá. khi cánh cửa được mở ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt em là jaehyun đang nằm dài trên bàn lướt điện thoại với vẻ mặt của nghiêm túc.

ánh sáng duy nhất trong phòng đến từ chiếc đèn nhỏ đặt trên bàn của jaehyun, nó toả ra một luồng ánh sáng vàng ấm ấp. woonhak chậm rãi bước đến để ánh sáng của đèn có thể chiếu rõ mặt em. jaehyun ngay lập tức phản ứng khi nhìn thấy em, nét mặt anh hiện vài phần lo lắng khi nhìn thấy woonhak mang vẻ mặt tủi thân đến gặp anh. jaehyun đặt điện thoại xuống và vội vàng nắm lấy tay em, dùng những đầu ngón tay của mình nhẹ nhàng xoa xoa tay em.

" woonhak à ? sao em thế em ?" jaehyun hỏi em một cách nhẹ nhàng

không nhận được câu trả lời từ người trước mặt, jaehyun chỉ lặng lẽ nắm tay em dẫn đến giường của anh và cả hai cùng ngồi xuống. woonhak chăm chú nhìn anh ngay khi ngồi xuống và lập tức hỏi anh "anh ơi, anh không giận em đúng không ?"

"tại sao anh lại giận em ?"

"vì....vì em đã không trả lời đúng câu hỏi mà anh đã hỏi em"

jaehyun chưa hiểu rõ ý em, mãi một lúc sau anh mới hiểu được người trước mặt đang nói về vấn đề gì.

"vậy câu trả lời đúng là gì ? đây đâu phải một câu hỏi về toán học đâu đúng không woonhak ? kêu em đoán coi anh yêu em nhiều đến thế nào khó lắm hả ?"

woonhak đáp lại anh với giọng đầy hoài nghi "tại sao anh lại hỏi em câu hỏi như thế? nếu đổi lại là anh thì anh có trả lời được anh yêu em nhiều đến mức nào không ?

"anh có thể đó, anh chắc chắn trả lời được câu này đó" jaehyun nói với giọng điệu rất tin, thậm chí còn lặp lại một lần nữa như để khẳng định

woonhak có chút hoài nghi với câu trả lời đầy tự tin của anh, vì với em, tình cảm là thứ không thể diễn tả chính xác bằng lời nói. thay vào đó, em sẽ thường im lặng và thể hiện tình cảm thông qua hành động hơn là nói ra.

"anh yêu woonhak nhiều hơn 1% so với em yêu anh"

"... tại sao lại nhiều hơn 1%"

"vì anh luôn là người chủ động nói "anh yêu em", nên anh muốn thêm một phần trăm nữa"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro