2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hermione chạy về phía thang máy và nhấn nút liên tục. Khi cánh cửa vừa mở ra, cô nhanh chóng chui vào bên trong và dùng sức đâm vào biểu tượng đóng cửa.

Cô đi đến một góc và dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, "Mình thật ngu ngốc....rất ngu ngốc..." cô nói đi nói lại với chính mình.

Thang máy đột ngột dừng lại. Cô bình tĩnh lại trước khi vội vã đi đến sảnh, không để ý đến xung quanh.

"Hermione!"

Hermione dừng bước, mắt cô lại bắt đầu rưng rưng.

"Đồ khốn," cô chửi thề khi nhận ra giọng nói đó; Ronald Weasley.

"Chị Mione!"

Nhưng cô chợt nhanh chóng lau mặt và nở một nụ cười trước khi quay lại, "Ginny."

Ginny lao vào người chị thân yêu của mình và ôm cô thật chặt, "Mấy tháng rồi! Em nhớ chị!" cô xúc động thốt lên. Cô ấy kéo Hermione ra với một nụ cười rạng rỡ, nhưng Ginny rất nhanh đã nhận ra có điều gì đó không ổn, "Làm sao chị lại khóc?" Nụ cười của cô thay thế bằng một cái cau mày.

Hermione lắc đầu, "Không, chị chỉ cảm thấy không được khỏe. Chị cũng nhớ em," cô trả lời với một nụ cười mệt mỏi.

Ginny nhìn biểu hiện của người chị thân nhất của mình; "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Hermione cắn môi dưới để kiểm soát sự chao đảo;
"Chị không sao đâu Gin, chỉ cảm thấy hơi khó chịu thôi, đừng bận tâm," cô dối lòng.

"Em biết có chuyện đã xảy ra," Ginny nhấn mạnh, giọng chứa đầy sự quan tâm.

Hermione đang định trả lời, nhưng khi cô nhận thấy một người đàn ông với mái tóc màu gừng quen thuộc bước ra khỏi thang máy. Tim cô bắt đầu đập thình thịch trong lồng ngực và những gì cô nghe thấy cách đây vài phút hiện lại lên trong tâm trí Hermione. Cô cảm thấy phổi mình bỏng rát bởi sự thiếu oxy, tầm nhìn cũng vì vậy mà bắt đầu mờ đi. Cô hốt hoảng nắm lấy cánh tay Ginny và cúi đầu xuống, nghĩ rằng điều đó sẽ xóa đi những vệt tối đang che mờ mắt bản thân.

"Gin--" Đôi mắt của Hermione đảo ngược ra sau khi cô ấy nằm bất tỉnh trên mặt đất.

"Hermione!" Ginny hét lên kinh hoàng.

oOo

Bệnh viện Thánh Mungo.

"Cái quái gì đã xảy ra vậy?"

Ginny quay đầu về phía giọng nói; "Harry!"

Harry đi về phía người con gái tóc đỏ và đứng cạnh giường. Cậu quan sát khuôn mặt nhợt nhạt của người bạn thân nhất và quay về phía Ginny; "Gin, chuyện gì xảy ra?"

"Em thực sự không biết. Chúng em đã nói chuyện trong vài phút và chị ấy ngất đi," Ginny giải thích một cách lo lắng.

Harry thở dài và ngồi xuống cuối giường. "Anh có biết chị ấy có vấn đề gì không? Bởi vì khi em nhìn thấy Hermione chiều nay, mặt chị ấy đầy vết thâm và mắt sưng lên," Ginny hỏi.

"Anh cũng không biết. Tụi anh vừa mới ăn trưa và mọi thứ có vẻ ổn," Harry trả lời. Sau đó cậu quan sát xung quanh và cau mày; "Anh trai em đâu? Lẽ ra cậu ta phải ở đây," Harry nói.

Ginny đảo mắt và khoanh hai tay trước ngực, "Em không biết tên khốn đó ở đâu! Em đã gửi cho anh ta một con cú vài giờ trước và anh ta vẫn không có ở đây!"

Harry đứng dậy và bắt đầu đi đi lại lại. Sau đó, cậu quan sát Hermione đang hôn mê trước khi nhìn chằm chằm vào Ginny, "Chúng ta có thể bước ra ngoài một phút được không? Anh cần nói với em một điều," cậu nói.

Ginny cau mày, "Chắc chắn rồi, chuyện này là sao?" cô hỏi.

Harry đi về phía cánh cửa và kéo nó ra, "Đi theo anh".

Ginny bước ra ngoài và đợi. Sau đó cánh cửa bệnh thất đóng lại, "Em có muốn lấy một ít cà phê không?" Harry hỏi.

Ginny gật đầu, "Đi thôi," cô đáp.

Cả hai đến căng tin. Sau đó, Harry tiến đến quầy và gọi hai cốc cappuccino. Ginny đi về phía chiếc bàn trống gần cửa sổ rồi ngồi xuống.

Harry đi phía sau, tay cầm theo hai tách cà phê. Khi đến bàn, cậu đặt chiếc cốc đầu tiên ngay trước mặt cô trước khi ngồi xuống.

"Cảm ơn," Ginny nói khi cô kéo chiếc cốc lại gần hơn. "Vậy, chuyện này là thế nào?"

"Anh nghĩ Ron đang ngoại tình," Harry nói thẳng thừng.

Ginny cau mày, "Ý anh là Ron ngoại tình?" cô hỏi.

Harry dựa lưng vào ghế và thở dài, "Điều đó vẫn chưa được xác nhận, nhưng anh sẽ tự xác thực."

Ginny cụp mắt xuống bàn, sự tức giận làm lu mờ nét mặt của cô. "Sao anh ta có thể làm điều này với Hermione một lần nữa? Họ đính hôn vì lợi ích của Merlin!" cô sôi sục.

"Anh biết. Anh đã nói chuyện với cậu ta chiều nay và anh đã nói về việc ngoại tình thì cậu ta nên dừng lại ngay bây giờ trước khi anh biết được những gì Ronald đang làm. Vì Merlin, dù là bạn thân hay không, anh sẽ chặt đầu tên khốn đó!"

"Không, nếu em gặp anh ta trước," Ginny nói một cách u ám.

Harry nở một nụ cười, "Vẫn nóng tính như hồi đó vậy."

Ginny cười, "Có một số thứ sẽ không thay đổi, em đoán thế. Nhân tiện, Astoria và Torry thế nào rồi?" cô hỏi.

"Astoria đưa Torry đến chỗ Daphne vì thằng bé sẽ không ngừng làm phiền chúng ta," Harry trả lời.

"Torry hơi quá tinh nghịch, em đoán thằng bé sẽ nhận được điều gì đó từ phía Daphne," Ginny cười khúc khích nói.

Harry nhếch mép, "Nào, đừng để Daphne nghe thấy em," cậu nói. Sau đó, Harry nghiêng người về phía trước và nhấp một ngụm đồ uống khác, "Blaise thế nào?"

Đôi mắt của Ginny sáng lên, "Anh ấy đang ở nước ngoài vào lúc này, về một số cuộc họp," cô trả lời.

Harry gật đầu, "Hai người rất hợp nhau, cả hai đều là chuyên gia máy bay phản lực. Tụi anh hầu như không gặp được bọn em thường xuyên", cậu phàn nàn.

"Chúng em thích khám phá các quốc gia khác nên có lẽ sẽ bận rộn, ồ và Harry, anh nên thử với Torry," cô gợi ý.

Harry suy nghĩ trong vài giây và mỉm cười, "Đó thực sự là một ý tưởng tuyệt vời, anh sẽ lên kế hoạch cho ngày kỷ niệm tiếp theo của mình," cậu trầm ngâm nói.

Ginny mỉm cười, "Em thực sự vui vì anh hạnh phúc, Harry," cô chân thành nói.

"Anh rất vui vì em cũng vậy."

oOo

Hermione cựa mình trên giường, đôi mắt cô từ từ mở ra. Cô nuốt nước bọt khi cố gắng quan sát xung quanh.

"Cô tỉnh rồi à?."

Hermione quay mặt sang một bên và nhận thấy một bóng người quen thuộc đang thấp thoáng phía đầu giường, "Làm ơn nói cho tôi biết là tôi không gục ngã ở giữa sảnh đi?" Hermione mệt mỏi hỏi.

Draco khoanh tay trước ngực, với nụ cười nhếch mép đặc trưng của hắn nở trên môi, "Tôi không biết điều đó lại ảnh hưởng đến cô, Granger. Nếu tôi biết cô sẽ ngất đi như vậy, tôi đã nên tránh cô," hắn trêu chọc.

Hermione ngồi dậy và nhích về phía đầu giường, "Có mà mơ," cô đáp lại với một tiếng cười khúc khích yếu ớt.

Draco tiến lại gần hơn và lấy ra chiếc đèn bút từ trong túi, "Tôi biết cô đã ngất đi khi nhìn thấy tôi, nhưng hãy kiềm chế bản thân vì tôi cần chạm vào cô," Draco nói đùa.

Hermione đảo mắt, "Trong số tất cả những bác sĩ chữa bệnh ở St. Mungos', anh là lựa chọn cuối cùng của tôi," cô thì thầm.

Draco giả vờ bị sốc và đặt tay lên ngực một cách kịch tính, "Điều đó thật sự làm tổn thương cảm xúc của tôi, Granger, tôi chỉ là tình cờ làm nhiệm vụ," anh trả lời.

Sau đó, hắn lắc lư chiếc đèn bút, "Bây giờ hãy là một cô gái ngoan và tiến lại gần hơn để tôi có thể kiểm tra kỹ lưỡng cho cô," hắn nói.

Hermione thở dài và tiến về phía hắn. Cô tung chăn ra khỏi người, ngồi nghiêng trên giường, "Sao rồi?" cô hỏi.

"Mhm," Draco đáp. Sau đó, hắn đặt một ngón tay dưới cằm cô và nhẹ nhàng nâng mặt Hermione lên. Draco bật đèn bút và bắt đầu kiểm tra đồng tử, " Cô còn cảm thấy choáng không?" Draco hỏi.

Hermione lắc đầu, "Không," cô đáp. Hắn thả tay xuống và chộp lấy bảng ghi chú từ bảng kê chân, "Các dấu hiệu của cô đều tốt và huyết áp cũng đã trở lại bình thường. Gần đây cô có bị căng thẳng không?" Draco hỏi khi hắn viết nguệch ngoạc.

Hermione nuốt khan, "K-không," cô nói dối.

Draco đóng hồ sơ lại và đặt nó trở lại tấm ván để chân, "Được rồi, nếu vậy thì cô có thể rời đi ngay khi cảm thấy đủ," hắn nói.

"Chà, nhìn khá ổn ." Draco quan sát khuôn mặt cô một lúc trước khi quay gót. Hắn gần như đã ra đến cửa trước khi dừng lại để nhìn cô lần nữa, "Granger?"

Hermione quay đầu về phía hắn, "Vâng?" cô hỏi.

Draco nắm lấy tay nắm cửa, nhưng hắn vẫn dán mắt vào cô, "Bất kể vấn đề của cô là gì, tôi biết cô sẽ vượt qua nó. Cô không phải là phù thủy thông minh nhất trong thời đại của chúng ta mà không có lý do. Hãy ngẩng cao đầu," hắn nói . Sau đó Draco kéo cửa bước ra ngoài, để lại cô chết lặng.

Hermione cảm thấy nước mắt làm mờ đi tầm nhìn của mình, "Anh nói đúng Malfoy, tôi sẽ ngẩng cao đầu, nhưng tôi cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này," cô dừng lại để lau má một cách giận dữ.

"Ron Weasley sẽ phải hối hận."

oOo

Tại Trạm y tế

"Làm ơn đổi lọ thuốc của ông Robinson sang lọ mới tôi vừa pha và đừng quên mang đến cho ông ấy đúng giờ, được không?" Draco hướng dẫn cô y tá đứng ngay trước mặt mình.

"Malfoy?"

Draco quay lại khi nhận ra giọng nói "Ồ quý bà Zabini, tôi không biết cô ở đây," hắn nói với một nụ cười toe toét. Và Draco nhanh chóng quay lại nhìn y tá, "Đó là tất cả những gì tôi muốn nói Katie, cảm ơn."

Ginny cười, "Tôi không phải là bà Zabini," cô dừng lại và lắc lắc bàn tay trái của mình. "Thấy chứ? Chưa có nhẫn."

"Tôi chắc rằng cậu ấy sẽ biến cô thành vị hôn thẻ sớm thôi, chỉ cần cho việc đó một thời gian," Draco đảm bảo.

"Nếu anh ấy không làm vậy, thì tôi buộc phải đeo nhẫn cho anh ấy," Ginny nháy mắt.

Draco ngả người ra sau và phá ra một tràng cười sảng khoái

"Err - Malfoy, cậu có phải là bác sĩ của Hermione không?" Harry hỏi.

Draco hắng giọng để lấy lại bình tĩnh, "Potter, tôi không thấy cậu ở đó, đúng rồi," hắn trả lời.

"Cô ấy thế nào? Cô ấy có sao không? Cô ấy có thể về nhà không?"

"Mọi thứ đã trở lại bình thường, nên vâng, cô ấy không sao và tôi sẽ đưa cô ấy ra ngoài sau vài phút nữa," Draco trả lời.

"Anh có biết vì sao chị ấy ngất đi không?" Ginny hỏi.

Draco lắc đầu, "Tôi đã kiểm tra toàn bộ và tất cả các kết quả đều bình thường. Tuy nhiên, tôi không thể không nhận thấy rằng cô ấy có vẻ hơi căng thẳng, vì vậy tôi đoán đó là lý do khiến cô ấy ngã quỵ."

Harry cựa mình, rõ ràng là không thoải mái với chủ đề này. "Ừ, tôi nghĩ đó là lý do. Bây giờ chúng ta có thể vào phòng cô ấy được không? Cô ấy tỉnh rồi à?"

"Cô ấy đã tỉnh rồi, cậu có thể đưa cô ấy về nhà nếu muốn," Draco đề nghị.

Cảm ơn," Harry đáp. Sau đó anh quay sang Ginny, "Chúng ta đi gặp cô ấy nhé?"

Ginny mỉm cười với Draco, "Thật vui khi được gặp anh, Malfoy, tôi sẽ nói với Blaise rằng anh đã hỏi thăm," cô nói.

"Chúng tôi phải đi rồi, cảm ơn " Ginny gật đầu và bắt đầu kéo Harry về phía hành lang, "Đi thôi."

Draco nhìn họ biến mất khỏi hành lang trước khi đi sang hướng khác.

oOo

"Tôi đã ở đây rồi, chúng ta hãy giải quyết chuyện này đi. Tôi vẫn cần phải đến bệnh viện thánh Mungo," Ron cáu kỉnh nói.

Millicent lườm Ron khi ả lau nước mắt một cách giận dữ, "Ra là vậy sao? Anh muốn kết thúc chuyện này bởi vì cô ta đã biết? Anh nghĩ tôi là gì? Một kẻ xỉa xói sẵn sàng mở rộng chân cho bất kỳ người đàn ông nào?"

Ron đảo mắt, "Nào Millie, cả hai chúng ta đều biết ngay từ đầu rằng điều này sẽ không kéo dài vì tôi sắp kết hôn" gã giận dữ.

Millicent vùi mặt vào lòng bàn tay khi một tiếng nức nở lớn thoát ra khỏi môi cô. Ron thở dài thất bại khi nhìn ả khóc. Sau vài giây, Ron tiến về phía người tình và quỳ xuống ngay trước mặt.

"Làm ơn đừng làm chuyện này khó khăn hơn nữa," anh ta thì thầm.

Millicent càng khóc to hơn, "Làm sao - làm sao anh có thể nói như vậy? Tôi có quá ít ý nghĩa với anh sao?"
"Millie cô đối với tôi rất đặc biệt, chỉ là tôi yêu Hermione nhiều hơn và tôi không thể rời xa cô ấy," Ron giải thích.

Millicent quắc mắt nhìn, "Yêu à? Anh đùa tôi à?" Ả hét lên. Sau đó, nhắm một cú đá vào ống chân của anh ta nhưng trượt, "Làm sao anh có thể khẳng định rằng anh yêu cô ta khi anh cứ tiếp tục làm tình với tôi mọi khi anh có cơ hội? Tỉnh dậy đi Ronald Weasley, anh không yêu cô ta! Bởi vì nếu anh làm thế thì chúng ta sẽ không ở trong tình huống này! Anh không biết nghĩa của từ đó nên đừng lấy đó làm cái cớ, đồ khốn!"

Ron đứng dậy, mặt đỏ bừng vì tức giận. "Đừng làm trò đó nữa và hãy chấp nhận sự thật rằng chúng ta đã kết thúc!" Gã hét lên.

Lúc này, Millicent bật dậy khỏi ghế và xô mạnh anh ta, "Ra khỏi nhà tôi!" cô ả hét lên trong giận dữ.

"Rất hân hạnh," Ron rít lên trước khi xông thẳng vào cánh cửa và đóng sầm nó lại với một tiếng nổ lớn. Millicent chộp lấy chiếc bình trên bàn cà phê và ném nó về phía cửa, "Mày sẽ phải trả giá cho việc này, đồ chồn ngu ngốc! Ngay cả khi đó là điều cuối cùng tao sẽ làm."

oOo

Harry gõ cửa trước khi lặng lẽ mở ra, "Hermione?" Cậu gọi khi đôi mắt đang quét phòng. Ginny đi qua đi về phía phòng tắm, "Mione? Chị có trong đó không?"

Harry đóng cửa lại sau lưng, "Cô ấy có ở trong đó không?" Ginny bước ra khỏi phòng tắm với vẻ mặt cau có, "chị ấy không có ở đó, chị ấy đã đi rồi."

Harry hai tay chống nạnh, "Vậy Hermione đã đi đâu?" Ginny bước về phía chiếc ghế dài và ngồi phịch xuống, "Em không biết," cô trả lời.

"Ronald ở chỗ quái quỷ nào vậy? Lẽ ra anh ta phải ở đây, anh sẽ giết anh ta!" Harry hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, "Chúng ta sẽ tìm thấy cô ấy. Nào, chúng ta hãy đi kiểm tra nhà cô ấy."

Ginny đứng dậy, "Em hy vọng chị ấy ở đó" cô thở dài.

oOo

Hermione đang ngồi trong công viên gần nhà. Cô đã ngồi đó hơn một tiếng đồng hồ, chỉ nhìn những người yêu nhau đi dạo vào buổi chiều. Cô biết mình đang tự hành hạ bản thân, nhưng vì lý do nào đó, cô không thể bắt mình quay đi hay di chuyển. Hermione lau nước mắt lần thứ tư trước khi di chuyển tay về phía băng ghế, nắm chặt lấy nó như dây cứu sinh. Sau đó, mắt cô lạc hướng về phía viên kim cương bị xúc phạm trên ngón tay, tâm trí cô trôi về đêm vị hôn phu lừa dối cầu hôn cô.

Hồi tưởng

"Ron, chúng ta đang làm gì ở đây? Nửa đêm rồi và tớ lạnh," Hermione phàn nàn. Ron cười khúc khích khi ngồi trên băng ghế gỗ, "Không có gì đâu, mình chỉ cần một chút không khí thôi," anh ta trả lời một cách bác bỏ. Hermione trừng mắt, "Bạn muốn có không khí? Chúng ta có rất nhiều không khí bên ngoài ngôi nhà của mình," cô giận dữ trong khi xoa tay qua lại.

Ron đảo mắt và phớt lờ lời phàn nàn của cô, "Đây không phải là một đêm tuyệt vời sao?" anh ta hỏi.

Hermione đẩy sự khó chịu của bản thân sang một bên trong tâm trí, "Mình đoán vậy," cô trả lời khi nhìn xung quanh họ. Ron vẫn dán mắt vào cô khi lôi trong túi ra một chiếc hộp nhung nhỏ. Sau đó, anh ta khuỵu xuống và mở chiếc hộp ra. Hermione mở to mắt kinh ngạc, "Ron? Chuyện gì v- ôi Merlin!" Cô thở hổn hển.

Ron khẩn trương hắng giọng một cái, "Hermione, anh không giỏi diễn đạt, anh yêu em, cưới anh chứ?" Gã hỏi một cách cụt ngủn. Hermione cảm thấy hơi thất vọng với lời cầu hôn của anh ta nhưng quyết định để đưa tay ra. Cô cười thật tươi và vòng tay ôm lấy gã, "Vâng! Em sẽ cưới anh, Ronald!"

Kết thúc hồi tưởng

"Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc! Ngay cả lời cầu hôn của anh ta cũng tệ!" Hermione càu nhàu khi giật chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay. Cô nắm chặt nó bằng tay khi đứng dậy, nỗi buồn của cô ngay lập tức được thay thế bằng sự tức giận. "Làm sao tên đó có thể làm điều này với mình? Mình không có gì ngoài việc trung thành với hắn, đồ khốn! Anh sẽ thấy! Anh không được gây rối với Hermione Granger và thoát tội yên ổn!" cô rít lên khi bắt đầu đi đi lại lại như một con thú bị nhốt trong lồng. Vài phút sau, cô lại ngồi phịch xuống chiếc ghế gỗ, đầu óc quay cuồng với những ý tưởng khác nhau khiến môi cô nhếch lên một nụ cười đầy thù hận.

oOo

Ron xông vào bên trong bệnh viện thánh Mungo's với vẻ mặt điên cuồng. Anh ta đi thẳng về phía quầy lễ tân và chống tay lên quầy. "Vị hôn thê của tôi đâu? Hermione Granger đâu?"

Phù thủy ở quầy lễ tân sửng sốt với khuôn mặt hoảng loạn của anh ta. Cô ấy bắt đầu lục tung những tờ giấy da, "Granger ở phòng 301-B, nhưng---" Ron không để cô phù thủy đó nói hết mà chạy về phía cầu thang, không kịp nói câu cuối cùng.

Ron lên đến tầng ba và bắt đầu tìm cho đúng phòng. Anh ta vòng qua góc tiếp theo và bất ngờ đâm phải một ai đó.

"Chết tiệt chết tiệt chết tiệt! Có mắt không!" Ron định thần lại và ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm khi nhận ra người mà mình đã đụng phải. "Ginny! Hermione đâu?" anh ta cuống cuồng hỏi.

Nhưng Ginny cảm thấy máu cô sôi lên vì giận dữ khi nhìn thấy anh trai mình, "ANH ĐÃ Ở ĐÂU? EM ĐÃ CỨU ANH MỘT GIỜ TRƯỚC VÌ VÌ VỢ SẮP CƯỚI CỦA ANH BẤT NGỜ NGÃ QUỴ NGAY TRƯỚC MẮT EM! VÀ ĐỪNG NÓI VỚI EM ANH ĐANG Ở PHÒNG LÀM VIỆC VÌ EM ĐÃ KIỂM TRA VĂN PHÒNG CỦA ANH SAU KHI ĐƯA HERMIONE ĐẾN ĐÂY!" cô ấy hét lên.

Mặt Ron đỏ bừng vì xấu hổ khi thấy những ánh mắt tò mò đang ném về phía hai người, "BẰNG BÌNH TĨNH GINEVRA!" gã ta quát.

Ginny đẩy anh ta, "ĐỪNG BẢO TÔI BÌNH TĨNH CÒN ANH THÌ NHỞN NHƠ VỚI TRÁCH NHIỆM!"

Ron lùi lại một bước để trấn tĩnh lại, "ANH đang ở ngoài làm nhiệm vụ. Anh đã nhận được một số lời phàn nàn về một cửa hàng nào đó ở hẻm Knockturn nên anh đã đi kiểm tra. Bây giờ, xin vui lòng cho anh biết vị hôn thê của mình đang ở đâu."

Ginny ném cho anh ta một cái nhìn hằn học, "Em không biết công việc của anh quan trọng hơn vợ sắp cưới của anh đấy!" cô rít lên.

Ron rên rỉ bực bội. Ginny quắc mắt vì anh ta không trả lời và bỏ mặc anh ta mà không trả lời câu hỏi của anh ta. Ron nắm chặt tay khi nhìn em gái biến mất khỏi tầm nhìn của mình.

"Cô ấy không ở đây."

Ron quay đầu về phía giọng nói, cơ thể anh cứng đờ vì sự hiện diện của người đàn ông kia. "Harry, cô ấy ở đâu?" Harry đi về phía anh ta, "Chúng tôi không biết, vì vậy tôi khuyên anh nên đi tìm cô ấy," cậu lạnh lùng trả lời.

Ron có vẻ bối rối, "Nhưng tại sao cô ấy lại bỏ đi?"

"Nếu có bao giờ phát hiện ra rằng sự bất cẩn của anh có liên quan gì đó đến những cơn ngất xỉu của cô ấy..." Harry dịch lại gần hơn và ghim chặt Ron bằng một cái nhìn đen tối.

"thì ngay cả Molly hay Arthur cũng không thể ngăn cản tôi," cậu nói một cách đe dọa trước khi quay gót và đi theo Ginny.

Ron cảm thấy đầu gối mình khuỵu xuống, vì vậy gã ngồi phịch xuống chiếc ghế dài gần nhất. Anh ta vùi mặt vào lòng bàn tay và rên lên một tiếng, "Chết tiệt."

oOo

Hermione xuất hiện trong một con hẻm tối và bắt đầu quan sát khu phố cổ kính. Cô cười ranh mãnh khi nhận thấy thứ mình cần tìm. Rồi Hermione bước ra khỏi chỗ nấp và thản nhiên đi về phía chiếc xe đang đỗ của vị hôn phu cũ. Hermione rút cây đũa phép ra khỏi túi khi dừng lại ở băng ghế phụ. Cô để những ngón tay thon dài của mình lướt dọc theo bề mặt mịn màng, "Mẹ xin lỗi con yêu, nhưng chủ nhân của con là một tên đê tiện. Mẹ biết con vẫn có thể sửa chữa được, nhưng trái tim mẹ thì không thể," và Hermione kéo cánh cửa xe ra. Nhanh chóng trượt vào chiếc ghế bọc da, mắt cô đột ngột dán vào mảnh giấy kẹp trong ngăn đựng găng tay. Cô chộp lấy nó dù biết rằng điều đó sẽ khiến trái tim thêm thắt lại. "The Savoy?! Anh ta đã đăng ký vào tuần trước? Tên chết tiệt đó!" cô rít lên khi vò nát tờ giấy. Rồi Hermione đút tay vào túi để lấy chiếc nhẫn của mình. Với sự tức giận làm mờ tầm nhìn, cô chĩa đũa phép vào nó, "Ferrum Vectis!"

Sau đó, cô nhảy ra khỏi xe như bị bỏng và đóng sầm cửa lại, khiến chiếc xe lắc lư theo lực. Hermione không buồn kiểm tra xem có người xem không và vội vàng niệm bùa Silencio. Cô kéo chiếc xà beng được chiếc nhẫn đã biến thành và bắt đầu đập nó một cách thô bạo vào kính chắn gió, tạo ra một vết nứt lớn ở giữa. Hermione tiếp tục đập cho đến khi tấm kính chịu thua, vỡ thành từng mảnh nhỏ. Những mảnh thủy tinh bay tứ phía, giống như những giọt nước mắt không ngừng trào ra từ mắt cô. Để kết thúc cho màn trả thù, Hermione đi về phía mui xe và bắt đầu khắc tên viết tắt của mình lên tấm bảng sáng bóng, dồn hết mọi hận thù vào đó. Sau khi hoàn thành, cô biến chiếc nhẫn trở lại và ném tấm bùa dính mạnh nhất lên chiếc ghế bị hỏng rồi dán tờ giấy cùng chiếc nhẫn vào. Cô nhìn nó trong vài giây, lồng ngực phập phồng với những tiếng nức nở thoát ra khỏi môi. Xong việc, Hermione ném một cái nhìn đen tối vào những món đồ cũ kĩ trước khi biến mất với một tiếng nứt lớn.

oOo

Đâu đó, Theodore bước ra khỏi hiên trước và quan sát chiếc ô tô đổ nát nằm trên đường lái xe vào nhà, "Tôi không nghĩ rằng cô còn có thể làm được điều này," anh nói với vẻ thích thú. Sau khi Hermione rời, anh ta rút điện thoại trong túi ra và chụp một bức ảnh, "Không có cơn thịnh nộ nào giống như một người phụ nữ bị khinh miệt," Theo lẩm bẩm một mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro