🍎75🍎 Tình yêu xế bóng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

𝑾𝒊𝒍𝒅 𝒓𝒐𝒔𝒆.

- Chương 75: Tình yêu xế bóng.




🍎🍎🍎🍎




Kim Jisoo cố ý xụ mặt đẩy anh ra: "Anh đủ rồi nha!".

Kim Taehyung xoa nhẹ đầu cô, cười nói: "Này, bây giờ em là bạn gái của anh rồi, còn kiêu ngạo với anh thế hả!".

Cô đỏ mặt nói: "Cả người toàn mồ hôi bẩn quá à."

Kim Taehyung: "Chuyện này trách được ai?. Anh chạy một mạch tới suýt chút nữa là phá vỡ giới hạn con người, may mà không đột tử, nếu không thì em không có bạn trai rồi."

Kim Jisoo: "Dù sao cả người cũng toàn mồ hôi bẩn."

"Hừ, còn ghét bỏ anh nữa hả?".

Kim Taehyung bỗng dưng ôm chặt lấy cô, cọ mặt cô vào cổ mình.

"Cái này gọi là vị nam nhân đó biết không?".

"Đi ra!".

Mùi mồ hôi hòa lẫn với hormone nam tính quẩn quanh Kim Jisoo, cô càng giãy dụa, anh càng ôm chặt.

Cũng may bản thân Kim thiếu gia cũng cảm thấy cả người mình ướt sũng mà ôm người ta thì cảm giác không được tốt lắm, cơn nghiện qua đi, anh miễn cưỡng buông cô ra, nói.

"Chúng ta mặc lại lễ phục chụp ảnh kỉ niệm ở đây đi."

Kim Jisoo lau mặt bị anh cọ đầy mồ hôi, nguýt anh, sửa sang lại tóc tai bị vò loạn, cầm quần áo trên bàn mặc vào.

Hai người đang chỉnh trang mũ áo lại cho nhau, cửa phòng thí nghiệm đột nhiên bị đẩy ra.

Nhìn cảnh tượng trong phòng, thầy Trần hơi sửng sốt, ngượng ngùng nói: "Có phải tôi quấy rầy các em rồi không?".

Hai má cô đỏ ửng, mồ hôi trên người Kim Taehyung còn chưa khô, dáng vẻ của hai người lúc này rất mờ ám, cộng thêm tay anh còn đang đặt trên vạt áo của cô.

Nói thật là rất dễ khiến người ta liên tưởng đến cảnh không thích hợp với trẻ em.

Kim Taehyung thu tay lại, ho nhẹ một tiếng: "Thầy Trần tới thật đúng lúc, thầy giúp em và Jisoo chụp một tấm với ạ, bọn em muốn lưu lại làm kỉ niệm."

"Được được!". Thầy Trần cười nhẹ nhàng, bước tới nhận điện thoại của anh.

Kim Taehyung kéo Kim Jisoo đứng giữa vị trí đã từng ngồi, tay thân mật nắm bờ vai cô.

Thầy Trần nhìn động tác của anh, ngập ngừng nói: "Các em đây là...?".

Anh rất thẳng thắn đáp: "Bọn em đang yêu nhau ạ."

Biểu cảm thầy Trần có hơi cổ quái.

Anh lại nói: "Sao vậy ạ?. Thầy Trần cảm thấy bọn em không hợp sao?".

Thầy Trần cười ha hả: "Không phải không phải, các em là cộng sự trong công việc, trong sinh hoạt là tình nhân, quả thật không có gì thích hợp bằng."

Kim Taehyung nhíu mày, có chút hài lòng với đáp án này, lại thoáng ôm chặt Kim Jisoo  hơn một chút, vui vẻ cong khóe miệng.

Một gương mặt anh tuấn và nụ cười dịu dàng của cô gái bên cạnh ngừng lại trên màn ảnh.

"Cảm ơn thầy Trần ạ."

Kim Taehyung nhận lại điện thoại, rất hài lòng với tấm ảnh đầu tiên của hai người sau khi quen nhau này.

Thầy Trần hỏi: "Các em có muốn ở lại đây thêm một chút không?".

Cô cười nói: "Không cần đâu ạ, bọn em đi ngay, thầy kiểm tra lại rồi khóa cửa đi ạ."

Thầy Trần vội vàng khoát tay.

"Không cần kiểm tra, không cần kiểm tra, sau này có dịp về trường, thầy rất hoan nghênh các em đến thăm phòng thí nghiệm."

Kim Taehyung gật đầu: "Cảm ơn thầy Trần."

Anh vẫy tay với ông, nắm tay Kim Jisoo đi ra ngoài.

Vào đến thang máy, Kim thiếu gia lười nhác nghiêng người dựa trên vách thang máy, bĩu môi nói: "Không ngờ người đầu tiên biết chúng ta yêu nhau lại là người này."

Cô cười: "Anh còn ghi hận người ta à?".

Taehyung lơ đễnh nói: "Cũng không đến mức đấy, chỉ là không nhìn nổi bản mặt lúc trước đuổi chúng ta như đuổi tà, bây giờ mới bao lâu đã lật mặt như thế."

Anh dừng một chút, bổ sung thêm.

"Bản chất con người đúng là thú vị thật."

Nói xong anh cười khẽ mỉa mai.

Jisoo buồn cười nói: "Đúng vậy, nhưng mà bây giờ anh thật sự trưởng thành rồi. Nếu là trước kia, chỉ sợ là anh đã tỏ thái độ với người ta."

Kim Taehyung lơ đễnh cười, nói: "Lúc trước đối mặt với đủ loại bỏ đá xuống giếng[1], anh cũng nghĩ rằng sau này anh đứng lên rồi nhất định phải vả mặt bọn họ. Nhưng bây giờ anh cảm thấy không đáng, bởi vì không cần phải suy nghĩ về những người không liên quan, anh thành công hơn bọn họ, có cuộc sống tốt hơn, thế là đủ rồi."

[1]vui vẻ khi thấy người khác gặp họa.

Kim Jisoo cười gật đầu: "Có lý."

Kim Taehyung liếc nhìn cô, nâng bàn tay của cô đang bị mình nắm lên hôn một cái, cười nói: "Người anh để ý ở bên anh là được rồi."

Kim Jisoo nghiêm mặt nói.

"Đang mùa hè mà anh không nóng à?. Trong tay toàn là mồ hôi."

Kim Taehyung: "Anh không chê."

Kim Jisoo: "Nhưng mà em ghét bỏ đấy được không?".

Kim Taehyung mắt điếc tai ngơ.

Ra khỏi phòng thí nghiệm, cuối cùng anh vẫn buông tay, mồ hôi thế này đúng là không thể để người ta dễ chịu được.

"Đi thôi, chúng ta đi tìm Jimin, thông báo cho cậu ấy chúng ta đang ở bên nhau, nhét cho cậu ấy một họng cẩu lương."

Kim Jisoo suy nghĩ một chút, nói: "Em thấy tạm thời chúng ta đừng nên công khai."

"Vì sao chứ?".

Kim Taehyung khó hiểu nói.

"Hai chúng ta trai chưa cưới gái chưa gả nói chuyện yêu đương, có gì mà không thể công khai?".

Kim Jisoo nói: "Không phải, em thấy trước hết nên cho Jimin và Jeon ca chuẩn bị tâm lí, em sợ bọn họ không tiếp nhận được. Anh nghĩ đi, bốn người chúng ta trước giờ là một hình vuông, bỗng nhiên hai đầu bên này đổi hướng giao nhau, còn lại hai đầu kia biết phải làm sao?".

Kim Taehyung gật đầu: "Cũng đúng, vậy trước hết chúng ta yêu đương bí mật, từ từ để bọn họ chuẩn bị tâm lí."

Nói xong, anh cười xấu xa nhìn cô.

"Hơn nữa yêu đương bí mật cũng rất kích thích đấy."

Cô cười lạnh hừ hai tiếng.

Kim Taehyung hứ một tiếng, đưa tay véo mặt cô.

"Thái độ với bạn trai mà thế này sao?. Xem anh xử lí em thế nào!".

Kim Jisoo nện anh, tay lại bị anh nắm lấy, dùng chiêu trò bắt chéo sau lưng.

"Anh buông ra coi!". Cô cả giận nói.

Quả nhiên không nên chuyển gia hỏa này thành chính thức.

"Gọi một tiếng anh yêu thì thả."

"Xéo đi!".

Taehyung không chỉ không thả, tay còn cố ý dùng sức: "Có gọi không?".

"Lão Kim – Jisoo – ".

Đang lúc giằng co, Park Jimin mặc lễ phục chạy tới như từ trên trời giáng xuống, vọt đến trước mặt hai người, nhướng mày nói: "Lão Kim, cậu làm gì đây?. Sao lại bắt nạt Jisoo nữa vậy hả?".

Dứt lời còn tiến lên, rất có tinh thần trượng nghĩa đánh Kim Taehyung, Kim Jisoo thuận thế quay người đập người nào đó một quyền.

Kim Taehyung bị đánh đến nở hoa, hỏi Jimin: "Sao cậu lại tới đây?".

"Không phải ba mẹ tôi tới dự lễ tốt nghiệp sao?. Nói là sự nghiệp học hành hơn hai mươi năm của tôi rốt cuộc cũng tốt nghiệp nên kiểu gì cũng muốn đến dự, tôi khó khăn lắm mới tiễn được người về, liền chạy đi tìm hai cậu chụp ảnh nè. Chụp nhanh lên rồi chúng ta còn về, hôm nay trời nóng quá."

Còn không phải à?.

Thời tiết ba lăm ba sáu độ, vừa rồi còn nháo một trận, người cô đã ra không ít mồ hôi.

Theo lý thuyết thì thật ra Park Jimin không bị coi là một người đàn ông quá trì độn, ít ra là nhạy cảm hơn Jeon thiên tài nhiều.

Nhưng đứng chụp ảnh cả buổi, Kim Taehyung làm mấy cử chỉ thân mật mờ ám với Kim Jisoo vô tình bị cậu phát hiện, vậy mà trong lòng cậu chẳng có chút nghi ngờ nào.

Xem ra chuyện yêu đương bí mật này dễ dàng hơn bọn họ nghĩ nhiều.

Chụp tới hơn mười hai giờ, mọi người đều đói nên đến căn tin trường ăn cơm rồi mới dẹp đường hồi phủ.

Ra đến bãi đỗ xe, lên xe rồi Kim Taehyung mới nghĩ tới điều gì đó, nghiêm chỉnh nói với Park Jimin ngồi bên ghế phụ: "Đúng rồi, tôi nhớ ra tôi với Jisoo còn chút việc, Jimin, cậu ở đây chờ bọn tôi một lúc."

"Chuyện gì thế?. Có muốn tôi đi cùng không?".

"Không cần đâu, cậu ở trong xe đợi bọn tôi là được."

Park Jimin: "Cũng được, bên ngoài nóng lắm, các cậu đi nhanh về nhanh. Mệt chết tôi rồi, về nhà tôi phải ngủ một giấc mới được."

Kim Taehyung làm dấu tay OK, quay người bảo cô rời đi.

"Chuyện gì vậy?". Jisoo khó hiểu đi theo anh, hỏi.

Taehyung nhìn cô: "Đi theo anh thì biết."

Kim Jisoo bĩu môi, để coi rốt cuộc anh làm trò quỷ gì.

Ra khỏi bãi đỗ xe, Kim Taehyung kéo tay cô đi một đoạn, bỗng nhiên kéo cô đến phía sau gốc hòe to bằng hai người ôm bên đường.

"Gì vậy?". Jisoo không hiểu chuyện gì.

Kim Taehyung quan sát xung quanh, xác định không có người, khóe môi cong lên nụ cười xấu xa, đẩy cô dựa lên thân cây, đột nhiên hôn lên môi cô.

Đây là cái hôn thứ hai của hai người.

Không gió táp mưa sa như ở phòng thí nghiệm, lần này, người nào đó chuyển sang phong cách nhẹ nhàng, tinh tế, trêu chọc mút lấy môi cô.

Ban đầu cô còn có tâm tư oán thầm, quả thật Kim thiếu gia không phải là hư danh.

Nhưng chẳng mấy chốc cả người cô đã rơi vào sương mù, trời đất quay cuồng, gần như chìm đắm trong nụ hôn sâu này.

Kim Taehyung vốn không cảm thấy hôn là điều thú vị, nhưng khi đối mặt với Kim Jisoo lại không nhịn được muốn hôn cô, đến khi có thể hôn rồi lại hận không thể hôn mãi.

Tốt nhất là có thể cắn nuốt cô vào bụng.

Anh đã từng nghe đâu đó nói, khi người ta đối diện với thứ mình yêu thích, là đồ vật, thú cưng hay người, kiểu gì cũng sẽ không khống chế được muốn hôn muốn cắn.

Bây giờ anh đang có cảm xúc này.

Hôn người thôi không đủ, còn muốn cắn nữa.

Mà quả thực anh đã làm vậy.

Sau khi cái hôn sâu kết thúc, anh không quên cắn nhẹ trên môi Kim Jisoo một cái, lại dời lên trên cắn mũi cô, sau đó lại dời sang mặt, sang vành tai nóng bừng của cô.

Nếu không phải sợ lát nữa cô xấu hổ không thể gặp người, đoán chừng gương mặt này đã bị anh lưu lại mấy dấu răng.

Kim Jisoo vốn đang đắm chìm trong nụ hôn kia, bây giờ lại bị anh cắn đến tỉnh táo, đỏ mặt sẵng giọng quát: "Anh là chó hả?".

Kim Taehyung: "Chó gì chứ?. Anh là ma cà rồng, cắn một cái là để lại dấu ấn trên người em cả đời, từ nay về sau em là người của anh."

"Anh cũng giống ma cà rồng đấy, còn có thể hoạt động dưới ánh mặt trời nữa."

Kim Jisoo nói, vô thức sờ lên tai mình, thật ra anh cắn không đau, chỉ là hành động quá thân mật, đến nỗi tai cô không nhịn được nóng lên.

Cô nhìn thần sắc đắc ý của anh: "Anh nói có việc chính là việc này hả?".

Kim Taehyung nhíu mày, nói.

"Đúng vậy, là để vẽ lên một kết cục hoàn mỹ cho tình yêu xế bóng học đường của chúng ta."

Khóe môi Jisoo giật giật: "Em cũng phục anh rồi đó."

Kim Taehyung cười to, tự cho rằng đây là lời khích lệ.

Hai người trở lại, Jimin suýt nữa thì ngủ gục, thấy hai người lên xe, mơ màng dụi mắt, ánh mắt nhìn về cô ở ghế sau, ồ lên một tiếng: "Jisoo, môi cậu làm sao vậy?. Bị va phải cái gì à?".

Kim Jisoo cầm điện thoại mở camera ra nhìn.

Màu môi nhàn nhạt của cô ửng hồng sau khi hôn, dấu vết bị Kim Taehyung cắn lưu lại rõ ràng.

Cô cười lạnh nói: "Hồi nãy có con chó không xích nhào tới tôi, tôi né không kịp nên bị nó cắn."

Kim Taehyung hắng giọng một cái.

Jimin căm phẫn nói: "Ai dắt chó vào trường mà không biết xích lại gì cả?. Đúng là không biết điều mà."

Lại nói với Kim Taehyung.

"Lão Kim cậu cũng thật là, cũng không biết cản giúp Jisoo nữa."

Taehyung gật gật đầu: "Ừ, là lỗi của tôi."




Hết chương 75




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro