11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Nước trên mái hiên chảy xuống đầu Thái Hanh, Chính Quốc hít sâu, làm bộ không nhìn thấy, dời tầm mắt đạp nhanh về phía trước. Sau một phút thắng gấp, quay đầu nhìn Thái Hanh: “Lên xe.”

Thái Hanh lên xe nắm eo Chính Quốc, quần áo đã ướt đẫm, cách lớp vải có thể cảm nhận được nhiệt độ của đối phương. Chính Quốc đạp xe như bay về nhà, đèn sáng, tản ra ánh sáng mờ nhạt. Chính Quốc khóa xe cầm cặp lên lầu, Thái Hanh theo sau lưng, tiếng mưa bên ngoài rơi lộp độp, trong hành lang cũng chỉ có tiếng bước chân của hai người.

Lên tới lầu ba, cửa phòng đột nhiên mở ra, Từ Viện kéo rèm trúc thì nhìn thấy Chính Quốc: “Tan học rồi à?”

“Vâng, hôm nay mưa to, tan học sớm.” Chính Quốc quay đầu nhìn Thái Hanh đứng cách đó không xa, nói: “Đến đây.”

Tóc Thái Hanh ướt hết, lúc này còn hơi ngổn ngang. Cậu trời sinh đã đẹp, mi thanh mục tú, vóc người gầy gò ánh mắt ngoan ngoãn hoàn toàn khác với đám hồ bằng cẩu hữu của Chính Quốc.

“Bạn học của con à?”

“Dạ.” Chính Quốc hàm hồ đáp một tiếng, nói: “Cậu ấy đi ngang đây, mưa lớn quá không về được.”

“Mau vào thay đồ đi.” Từ Viện cuốn rèm trúc lên, nói: “Mưa này chắc còn lâu lắm.”


Chính Quốc vào phòng trước, Thái Hanh chào hỏi Từ Viện xong cũng vào phòng Chính Quốc. Căn phòng quen thuộc, Thái Hanh vào cửa nghe thấy tiếng nói trầm thấp của Chính Quốc: “Đóng cửa lại.”

Thái Hanh đóng cửa lại, quay đầu nhìn thấy Chính Quốc đã cởi áo, chỉ mặc một cái quần dài ướt mem. Vóc người của anh rất đẹp, da thịt màu vàng nhạt, cơ bụng đầy múi rất khỏe mạnh. Thái Hanh sững sờ vài giây, quay đầu lại thì bị ném tới một bộ quần áo. Trên đó còn có mùi hương của Chính Quốc, Thái Hanh chụp lấy bộ đồ.

Trong tầm mắt là vóc người cao to của Chính Quốc, Thái Hanh siết chặt bộ đồ trong tay. Nhân ngư tuyến kéo dài đến quần cộc màu đen, Thái Hanh đột nhiên quay đầu, Chính Quốc phải thay quần áo, quần lót cũng phải thay.

“Đều là đàn ông thẹn thùng cái gì?” Chính Quốc tựa như cười mà không phải cười, nói rất thấp.

“Cái gì?” Thái Hanh nắm quần áo đến xem bàn học, căn phòng nhỏ hẹp tràn ngập mùi hương hormone nam tính của Chính Quốc. Thân thể của anh, hô hấp của anh, tất cả của anh. Thái Hanh chỉ cảm thấy nóng rực, không khí chật chội, cậu cảm thấy thở không nổi.

“Quần áo ướt mặc thoải mái lắm à?”


Thái Hanh không nghe rõ, lại quay đầu thấy Chính Quốc đã mặc quần lên rồi, ngón tay thon dài đang đeo dây nịt. Trong mắt ẩn chứa cảm xúc không nói được, thâm trầm mà cũng đầy ý tứ:
“Đưa đồ là để cậu thay, chứ không phải để làm khăn mặt.”

“Thay ở đây sao?”

“Chứ cậu muốn thay ở đâu?” Chính Quốc thắt dây nịt xong, duỗi dài cánh tay lấy áo thun mặc vào, cuối cùng cũng che được cơ bụng, “Hả?”

Thái Hanh đỏ mặt, “Ừm.”

Chính Quốc mặc quần áo tử tế cũng không đi ngay, anh lấy khăn mặt lau cái đầu đinh ướt đẫm. Dựa vào trên bàn lấy ra một điếu thuốc ngậm lấy, giương mắt nhìn Thái Hanh, “Tìm tôi làm gì?”



Để chịch à!?



Thái Hanh siết góc áo, “Cậu nói gì cơ?”

“Giả bộ không nghe phải không?” Ngọn lửa bén lên điếu thuốc lá, bốc cháy, ánh cam lập lòe, “Thái Hanh.”

Thái Hanh im lặng, Chính Quốc cũng không ép, nói sang chuyện khác, “Dính mưa bao lâu rồi?”

“Không lâu lắm.”

“Không lâu lắm là bao lâu? Hả?”

Chính Quốc mười bảy tuổi vốn non nớt, nhưng Thái Hanh lại thấy được từ trong mắt anh nguồn sáng quen thuộc, Thái Hanh trượt hầu kết, chốc lát sau mới phát ra âm thanh, “Trước khi trời mưa.”

“Thay đồ đi.” Chính Quốc kẹp thuốc lá trên ngón tay, miễn cưỡng ra lệnh. “Mặc đồ ướt khó coi lắm.”




Thái Hanh cúi đầu, đôi mắt sáng liền ảm đạm, cởi áo thun lộ ra thân thể trắng nõn, cậu bắt đầu thay quần áo. Ánh mắt Chính Quốc chìm xuống, trực tiếp đi tới đè tay Thái Hanh lại, đẩy cậu lên ghế.

Thái Hanh đột nhiên ngẩng đầu, trợn to mắt.

Tàn thuốc lá trên tay Chính Quốc rơi xuống sàn nhà. Đầu gối Chính Quốc kẹt giữa hai chân Thái Hanh, ngón tay cái của anh đặt trên cổ Thái Hanh, một hành vi xâm lược rất rõ ràng.

Ngoài cửa, Điền Hướng Phong vừa vào nhà: “Mưa to thật, Quốc còn chưa về sao?”

“Về rồi, còn dẫn theo bạn học, mắc mưa đang thay quần áo.”

“Đúng lúc thật, anh vừa mới mua vịt quay.”

Chính Quốc lập tức tỉnh táo, tay lướt qua Thái Hanh, lấy một cái quần thể thao trên bàn đưa cho Thái Hanh: “Thay đi.”

Anh ngồi dậy, một tay đút túi ngậm thuốc lá đi ra ngoài.

Cửa phòng đóng lại, Thái Hanh nhắm mắt dựa vào ghế, đầu ngón tay khẽ run. Cậu khẽ hô hấp, chỉ lo mình đã làm cái gì, im lặng một lúc lâu, Thái Hanh giơ tay che mặt.

Chính Quốc ra khỏi cửa liền dập tắt thuốc, ba mẹ ở trong nhà đang làm cơm, anh mở cửa sổ phòng khách ném tàn thuốc vào trong mưa. Đóng cửa sổ lại, Điền Hướng Phong bưng đồ ăn vào: “Bạn học con đâu?”

“Đang thay quần áo.” Chính Quốc đi tới bàn trà khom lưng rót một chén trà lạnh uống một hơi cạn sạch, đè xuống ngọn lửa trong lòng.

Điền Hướng Phong đi ngang qua Chính Quốc, nhìn anh một chút: “Hút thuốc à?”

Chính Quốc mạnh miệng: “Không có.”


Điền Hướng Phong mở ví tiền lấy hai trăm tệ đưa cho Chính Quốc: “Đừng mua thuốc lá nữa.”

“Không cần, con đủ tiền tiêu rồi.” Chính Quốc không nhận, đi ra ngoài: “Đủ cơm không?”

“Yên tâm, không để con đói đâu.”

“Bạn con tối nay ở đây ăn cơm.” Chính Quốc quyết định thay Thái Hanh, Thái Hanh đi về cũng ăn ở ngoài: “Nhà cậu ấy không có ai cả.”

“Đủ mà.” Từ Viện nói: “Mẹ còn hầm canh cá trong nồi.”

Chính Quốc đi tới giúp Từ Viện thái thức ăn, trong lòng lo lắng. Thái Hanh tới tìm anh làm gì? Chịch thật à? Hay là có chuyện khác? Đợi trong mưa bao lâu rồi?

Đứa ngốc kia cũng không sợ bị cảm sao, cũng chẳng phải tường đồng vách sắt.

Dao cắt phải tay, máu chảy ra, Chính Quốc yên lặng thả dao xuống. Sợ mẹ chuyện bé xé ra to, nói: “Con thái không đẹp, mẹ thái đi.”

Trời hoàn toàn đen kịt, trong hành lang chỉ có một chiếc đèn mờ nhạt. Từ Viện cũng không thấy rõ tay Chính Quốc, cho là Chính Quốc không muốn thái, nói: “Con về phòng chờ đi, lát nữa ra ăn cơm.”


Chính Quốc bước nhanh trở lại, đẩy cửa phòng ra thiếu chút nữa va vào Thái Hanh, Chính Quốc né qua đi tới bàn học: “Tối nay cậu ở đây ăn cơm, cơm nước xong thì hẵng về.”

Chính Quốc mở ngăn kéo băng gạc ra, anh thường đánh nhau bị thương, trong phòng giấu không ít thuốc mua sẵn.

“Cậu bị sao thế?”

Chính Quốc không muốn nói chuyện mất mặt kia, cắn mở chai bột cầm máu đổ lên ngón tay. Thái Hanh đã nhanh chân chạy tới nâng tay anh lên, ngón tay Thái Hanh hình như đang run, Chính Quốc ngẩng đầu nhìn cậu.

Gần trong gang tấc, hàng lông mi dày của Thái Hanh hơi run, sắc mặt tái nhợt.

“Cậu sợ máu?”



“… Ừm.” Thái Hanh hàm hồ đáp một tiếng, lấy băng gạc quấn lên ngón tay Chính Quốc, “Có cần đi bệnh viện không?”

“Không cần.” Chính Quốc vẫn còn nhìn Thái Hanh, quá gần rồi, hô hấp cũng nghe được.

Thái Hanh nhíu mày băng bó cẩn thận tay Chính Quốc, lúc này mới phát hiện hai người dựa vào hơi gần quá, cậu lập tức lui về phía sau, “Cậu cẩn thận một chút.”

Ánh mắt Chính Quốc chìm xuống, không nói tiếng nào.

Thái Hanh cũng cảm thấy đường đột, đứng ngây ra một lát rồi ngẩng đầu, “Vậy tôi đi về trước.”

Cậu lập tức đi lấy cặp, Chính Quốc cau mày, “Ăn cơm xong rồi đi.”

Thái Hanh siết quai đeo, Chính Quốc buồn bực, muốn hút thuốc. Nhưng anh chưa bao giờ hút trước mặt mẹ, vì vậy phải nhịn xuống: “Cơm đã làm xong rồi.”

Thái Hanh cuối cùng vẫn ở lại dùng cơm, Từ Viện nhiệt tình, Điền Hướng Phong không nhiều lời, nhưng đối xử rất tốt. Thái Hanh ăn hai bát cơm một bát canh, rồi bị ép ăn hết ba miếng dưa bở Tân Cương, Từ Viện cực kỳ nhiệt tình. Thái Hanh rất đẹp trai, còn có tri thức và hiểu lễ nghĩa, chẳng giống như đám hồ bằng cẩu hữu của Chính Quốc.

“Quốc nhà cô chỉ có học tập không tốt thôi, còn những cái khác đều rất ưu tú.” Từ Viện cắt gọn miếng dưa bở đặt trước mặt Thái Hanh: “Ngọt lắm, con nếm thử đi.”

Đây đúng là mẹ ruột, Thái Hanh quay đầu nhìn Chính Quốc, anh còn đang dùng cơm, gò má lạnh lẽo cứng rắn, nhìn rất dữ dằn.

“Cảm ơn cô.”



“Quốc cũng không có bạn bè gì, cám ơn con đã chăm sóc nó.”



Chính Quốc: “…”


Thái Hanh nói rất nhỏ: “Cô khách sáo quá ạ.”


Chính Quốc để đũa xuống, đứng dậy lấy áo khoác cùng và chìa khóa xe đạp: “Thái Hanh, tôi đưa cậu về.”


Từ Viện vội vàng đứng lên, nói: “Tối đường trơn, để ba con lái xe chở bạn về.”


Chính Quốc không dám nghĩ tiểu thiếu gia ngồi trên xe chở hàng sẽ là hình ảnh gì, Chính Quốc ôm gáy Thái Hanh: “Đi.”

Thái Hanh bị đẩy ra cửa.

Mưa đã tạnh, sau cơn mưa không khí tràn ngập mùi bùn đất và cỏ xanh tươi mới. Ở xa xa có tiếng ếch kêu ộp ộp, Thái Hanh mặc áo thun của Chính Quốc, quần áo vừa dài vừa rộng, làm cậu càng gầy hơn.

Chính Quốc đứng ở cổng đốt một điếu thuốc, tàn thuốc ánh lên màu đỏ tươi trong gió.

Gió lạnh thổi qua, Thái Hanh hắt hơi một tiếng. Chính Quốc nhìn sang, tóc Thái Hanh khô rồi, đứng dưới ánh đèn, có thể nhìn thấy mặt cậu tái nhợt, Chính Quốc lau yên xe: “Mắc mưa hai tiếng, chỉ để gặp tôi à?”

“Tôi nói trùng hợp đi ngang qua, cậu có tin không?”

Tin bà nội cậu! Chính Quốc dập tắt tàn thuốc, quay người đi vào bên trong: “Cậu bắt xe về đi.”

“Tôi chỉ là không muốn cậu bị oan uổng nên mới đi tìm thầy.”


“Chỉ vì chút chuyện này?”



“Ngày mai cậu có đến trường không?” Thái Hanh truy hỏi.


Đôi mắt đen láy của Thái Hanh nhìn anh, Chính Quốc im không nói gì, trong tay anh nắm tàn thuốc: “Buổi chiều tôi có việc mới không đi học, không liên quan gì đến cậu.”

Thái Hanh từ khi nào lại ngốc như thế này? Chính Quốc không nói ra được cảm xúc của mình, lại tàn nhẫn hút một hơi thuốc, thiếu kiên nhẫn xua tay: “Đi thôi.”

“Anh Quốc.” Chính Quốc ngẩng đầu lên nhìn khu nhà cũ nát, hít một hơi thật dài. Nhấc tay Thái Hanh lên, nhanh chân đi ra ngoài. Anh đi rất nhanh, chân dài giẫm từng bước lớn, Thái Hanh ngẩng đầu lên nhìn anh.

Một sáng một tối dưới ánh đèn, đôi mắt đen kiên định. Thái Hanh là cố ý đi tới đây, cố ý để Chính Quốc nhìn thấy, cố ý đến nhà Chính Quốc cọ cơm.

Đi ra khỏi ngõ, Chính Quốc vẫy tay bắt một chiếc xe taxi mở cửa xe nhét Thái Hanh vào, đưa cho tài xế một tờ hai mươi tệ: “Chở cậu ấy đến khu Thiên Thịnh.”

Thái Hanh chỉ nhìn Chính Quốc, lúc Chính Quốc định đóng cửa xe, đột nhiên nhớ ra: “Có bút không?”

Thái Hanh vội vã lấy bút từ trong cặp ra, Chính Quốc lập tức cầm lấy tay cậu, Chính Quốc cúi đầu mở nắp bút, ngòi bút sắc bén rong chơi trong lòng bàn tay Thái Hanh. Bút đâm đâm hơi ngứa, Chính Quốc viết xuống một dãy số.

“Số máy nhắn tin của tôi, có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi, không cần phải chạy qua đây.” Anh ném lại bút cho Thái Hanh, đóng cửa xe: “Đi đi.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro