[Chap 2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian cứ trôi nhanh như là 1 cơn gió vậy mới đây thôi mà cô đã làm việc được hơn 1 năm rồi. Bây giờ cô có thể tự mua nhà và gửi tiền về cho ba mẹ mình và cái cảm giác ngày xưa của cô đã ko còn nữa, mọi ngày vẫn như mọi ngày nhưng lòng cảm mến thì bắt đầu lớn dần, mỗi ngày cô đều dậy thật sớm để được ngắm nhìn 1 người mà cô ngưỡng mộ biết bao, người đã rất thân vs cô từ lúc nào ko biết, người đã đánh tan đi cái khái niệm vô nghĩa của cô - trong cuộc đời này chẳng bao giờ có cái gì gọi là cảm nắng hay tình yêu sét đáng cả. Nhưng danh phận chỉ là 1 người bạn cùng giới nói ra chỉ sợ là người mình thương sẽ cảm thấy mình thật đáng sợ và kinh tởm. Nói z chứ khó mà làm được lắm chỉ cần hằng ngày đều gặp mặt đều làm việc chung đều đi ăn chung hay đơn giản chỉ là nói chuyện thôi cũng khiến cô chỉ muốn người ấy là của riêng mình. Nhưng sợ và sợ lắm....
...........................................................

Đang ngồi thẫn thờ trên sân thượng thì cô lại bị người ấy trêu
- Hùuuuu, làm gì mà ngồi 1 mình z cưng
- Em nghỉ mệt thôi tập thể dục nãy giờ cũng lâu qá trời rồi
- Ohh, v xong chưa??
- Chắc là tập v ổn rồi ạ mà chi v chị?
- Thì xong rồi chị dẫn em đi ăn, muốn đi kh????
- Thôi dạo này chị mời em hoài phải để em đãi nữa chứ!!
- Okkkki, em đãi chị là tháng này là ko còn lương luôn đó, chị ăn cũng ít lắm.😁😁
Cô phóng như bay từ sân thượng xuống lầu 20 vs 1 tốc độ bàn thờ để mình được ngắm người ta cười tít mắt chạy đến mình ríu rít xin lỗi vì đi muộn. Và cũng đúng là như thế Seulgi luôn là 1 người nhanh chóng trong mọi việc nhưng việc chọn đồ đạc thì cô như con rùa bò v đấy. Nhưng v thì mới dễ thương, ngày nào vào nhà hàng cô cũng hỏi Irene là bộ này cô phối có được ko hay cái áo này có hợp vs cái quần kia ko. Mà mỗi lần hỏi đến là lại làm cho Irene có thêm 1 lí do, 1 niềm hi vọng nhỏ nhoi để nuôi dưỡng tình yêu vs crush của mình.
...........................................................

Seulgi vừa chạy vừa la to khiến mọi người tưởng đây là 1 vụ cướp kh. Nhìn thấy Irene bơ phờ ko nói gì cô tưởng Irene đã giận rồi nhưng cô đâu nào biết Irene đang rất lo cho cô vì lần đầu tiên kể từ khi cô gặp Seulgi chưa bao giờ mà cô lỡ hẹn lâu đến vậy
- Nè nè nè Irene à chị bị kẹt xe đó, bây giờ là giờ cao điểm nên chị mới trễ đi vậy, xin lỗi em nhìu nhìu mà, tha lỗi cho chị nha nha..... Nha❤
- Cả nửa tiếng luôn ấy, sao mà chị ăn mặc lạ thế???
- Đâu cái này đang là mốt đó nha, thấy chị bận đẹp ko ngầu ko!! Từ hôm qua tới h là chị lật tung cả cái tủ quần áo của chị lên để kiếm đồ mặt thôi đấy~

- 😂😂😂 Nhìn lạ mắt nhỉ!
- Còn em sao mà đơn giản thế?

- Z mà đơn giản hả chị???
- Phải có 1 cái phụ kiện sang choảnh như chị ây.
- Cái túi này ạ???
- Ukkkkkk, nó đẹp xuất sắc, đẹp khỏi chê luôn😁
- .......Oh v thì mình đi hen cũng khá trễ rồi.
- Òoooo
Hai người nhẹ nhàng đi bên nhau dưới sự ồn ào náo nhiệt của đường phố, sống ở TP là thế, khung cảnh này là 1 phần đã tạo nên tuổi thơ đầy điều thú vị của Irene. Dù cô là con gái của 1 doanh nhân giàu có, lại có 1 cuộc sống vô cùng đầy đủ, hạnh phúc bên gia đình nhưng đối vs cô được sống 1 cách tự lập, được đi đây đi đó mới là điều cô thích nhất. Vì thế mà từ ngày nhỏ cô đã xin ba mẹ được thử trải nghiệm điều đó và thực sự cô làm rất tốt nên ba mẹ đã tin tưởng cô đã nhờ 1 người bạn của Irene giúp đỡ và canh chừng cô giúp họ. Cũng vì vậy mà càng ngày người bạn đó càng thân và yêu thương cô rất nhiều. Người bạn ấy đối vs cô là 1 vị cứu tinh sáng giá bởi vì cô ấy luôn đem đến cho Irene những ngày vui vẻ nhất, luôn bên cô nàng và điều mà Irene biết ơn người bạn đó nhất là cô ấy đã mang đến 1 người vô cùng đặc biệt đối vs cô, đó cũng là cả nguồn sống của cô trong hiện tại, người mà cô chỉ muốn giữ riêng cho mình, và chỉ riêng mình thôi.....Đi được 1 đoạn thì Irene thấy 1 tiệm gấu bông cực cực dễ thương nên cô len lén chạy tới và áp sát mặt vào cửa kính của cửa hàng rồi khen lấy khen để, có vẻ như muốn người kia thấy mình như thế rồi mua tặng mình 1 con vậy.
- Nè, em thích mấy con gấu này lắm hả???
- Dạaaaaaa!!!!! Tụi nó dễ thương chết đi được, em chắc chắn phải mua được nó, em không thể để cho ai lấy nó đi đâu.
- Ohhh v thì em vào mua đi, chị đứng đây đợi, nhanh nhanh nha, chị đói lắm dòi óo.
Irene như bị đứng hình, cô không ngờ chị ấy lại phũ mình đến thế, cô buồn bã đi vào cửa hàng, còn con người phũ phàng kia thì đứng cười mỉm, cô có bao giờ dám đối xử vs tệ vs Irene bao giờ âu chỉ muốn thử lòng chút thôi mà ai ngờ lại ỉu xìu đến v. Irene vừa bước vào thì cô bỗng chốc cứ ngỡ mình vừa đi vào ngưỡng cửa của thiên đường thôi. Lúc này mắt cô sáng rực rồi chộp lấy vài chú gấu bông ôm chặt cứng, cô dường như quên hết chuyện vừa xảy ra ở ngoài cửa hàng bây giờ điều quan trọng nhất vs cô là chọn cho mình chú gấu ưng ý nhất thoi. Vừa đi vừa khen nức nở cái cửa hàng này rồi bất chợt lướt qua 1 con gấu bông không có gì đặc biệt lắm nhưng cô lại quyết định chọn mua nó vì cô nghĩ nó có thứ gì đó mà cô cảm thấy nó rất giống người đang chờ mình ngoài cửa. Bước tới chỗ thanh toán có 1 người liền kéo cô đi vs vẻ mặt đói gần sắp chết rồi than vãn
- Nà em chọn gì mà lâu qá zạ, chị đợi muốn chết luôn
- Trời ơi chị kéo em đi đâu thế em chưa tính tiền mà, người ta hiểu lầm chết.
- Chị trả hết rồi, tại chị muốn em được chọn lựa thoải mái thứ mình thích nên bảo em vào 1 mình nhưng tiền thì chị sẽ trả giúp.
- Z......là...chị trả tiền....rồi hảa?? Haizz~ làm em lo muốn chết.
- Đi đi ăn lẹ hen!!!
- Zạaaa!
Hai người chạy đua vs nhau tới quán ăn mà 2 người thường tới nhưng hôm nay nó rất khác vs hằng ngày. Hôm nay nó đẹp đến lạ trang trí lộng lẫy hơn rất nhiều và lạ nhỉ trên tấm kính lại có tên của cô vs lời chúc mừng....sinh nhật.
BÙMMMMM,~Happy Birthday to you, Happy Birthday to you~..............🔥🔥🔥🔥
Chúc mừng sinh nhật Irene-iss
🎂💚💜💙💛❤✨✨🍉💫💭
Đèn bỗng mở sáng rực, pháo nổ tưng bừng, từng lời hát và câu chúc bắt đầu vang lên, cô dường như muốn bật khóc nhưng lại cố kìm nén cảm xúc ngạc nhiên và vô cùng bất ngờ của mình.
- Seulgi đã tổ chức sinh nhật cho em đó Irene à!!!
- Sinh nhật vui vẻ nha thỏ yêu Chôi i tặng cậu cái này!!
Một món qà to đùng đang nằm trên tay của Joy khiến Irene bất ngờ cười đến tít mắt. Rồi lần lượt mọi người đều tặng qà cho Irene, cô thực sự rất vui và biết ơn khi mọi người đều nhớ sinh nhật của mình và đã tổ chức cho mình 1 niềm vui to lớn này. Bỗng đèn lại tắt, nhưng lấp ló giữa bóng tối đó là những ngọn nến lập lòe mờ ảo đang từ từ tiến tới và nằm gọn gàng trên đôi bàn tay gầy của không ai khác đó là Seulgi. Mọi người bắt đầu đợi chờ những mong ước của Irene. Đối vs cô không có gì hạnh phúc bằng việc được có riêng 1 thứ mà mình mong ước bấy lâu, tình cảm mà cô muốn người ấy đáp lại vs mình, ước mơ cũng chỉ là ước mơ thôi, ước cũng chỉ được 1 phần nhỏ trong những gì mình đã nghĩ. Xa vời lắm, muốn quan tâm người ta nhưng lại cứ nghĩ đến điều mà mình lo sợ và cứ thế mà niềm hi vọng đó cứ lơ lửng mãi thế. Đôi lúc cô cũng buồn lắm vì nghĩ mình đã hết cơ hội rồi, nhưng đôi khi lại tự tin và tin tưởng rằng mình sẽ tìm kiếm những cơ hội để bày tỏ điều mà mình đã cảm nhận lâu nay. Nhưng ít lắm hi vọng của con người luôn là nhỏ nhoi như thế đấy, còn tuyệt vọng dường như là hằng ngày.
Bữa tiệc diễn ra tới tối và kết thúc trong niềm hạnh phúc vô bờ của mọi người. Đám đông từ từ ít dần và ít dần, rồi 2 người cũng cùng nhau trở về nhà. Trên đường về 2 người đều ngại ngùng không biết nói gì nên Seulgi đành phải bắt chuyện trước
- Vui không hử?? Hôm nay chị đã cho mọi người nghỉ hết để ăn sinh nhật em thôi đấy!
- Vui cực luôn ấy ạ!!! Em cảm ơn chị nhiều lắm😘😘😘
- Ơn nghĩa gì chớ em đã giúp cho nhà hàng nhiều lắm nên chị trả ơn cho em đấy thôi.
Luyên thuyên mãi cũng đến nhà Seulgi, nhà 2 người cũng gần nhau lắm vì ở cùng chung cư mà. Seulgi lầu 19 còn Irene lầu 20 thoi. Seulgi vừa vào nhà thì Irene đã chạy tức tốc về nhà vs nụ cười tít mắt, cô thực sự rất vui vì Seulgi đã làm cho cô rất nhiều điều và rất thương cô nữa nhưng cô lại muốn biết kĩ hơn thương ở đây là thương như thế nào.....

END CHAP 2
____________________________________

[2018]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro