Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần đầu của tuyển tập: Người Ăn Xin

----------

[Đóa hồng tái sinh từ bụi rậm]

Nhiều năm sau, khi đối diện với những bông hồng đang nở rộ, Jeong Jihoon vẫn nhớ về buổi chiều xa xôi thời thơ ấu, cùng Choi Hyeonjoon tưới nước cho những hạt giống hoa hồng trong vườn. Vào thời điểm đó, vườn hoa hồng chỉ mới là một mảnh đất vừa được gieo hạt, thậm chí còn chưa có cỏ dại, trông như một vùng đất hoang. Ánh nắng chiếu rọi khắp nơi và có những cơn gió mát thổi qua trước khi mà hiện tượng nóng lên toàn cầu chưa nghiêm trọng. Sự tái sinh của vạn vật cần có thời gian, chẳng hạn như hoa hồng.

Jeong Jihoon sinh ra ở một khu ổ chuột tại Seoul, một nơi cách xa sự phồn hoa. Những ngôi nhà cấp bốn tạm bợ chồng chéo lên nhau, đường phố đầy ổ gà, và những đống rác không biết đã tồn tại bao lâu với ruồi muỗi bay lượn trên đó. Gió mùa hè có thể xua đi sự nóng bức nhưng không thể thổi bay được mùi hôi thối bốc lên từ sâu trong con ngõ, trên đường phố không có đèn đường, chỉ có vài ánh sáng leo lắt từ những nhà dân.

Jeong Jihoon, người đã nhiều ngày không ăn, cảm thấy mình sắp ngất vì đói. Cậu cố gắng mở cửa đi ra ngoài. Seoul sau cơn mưa khá mát mẻ, nước mưa còn đọng lại trong những ổ gà trên đường, phản chiếu ánh trăng khiến nó trông lấp lánh.

Mẹ đã mấy ngày không về nhà, đồ ăn thừa trong nhà đều đã hết. Jeong Jihoon muốn gọi cho mẹ, hôm đó đã mượn điện thoại của bác hàng xóm, nhưng số điện thoại của mẹ đã thành số rác. Bác ấy nói rằng có lẽ cậu nhớ nhầm số điện thoại của mẹ, nhưng làm sao có thể như vậy được? Jeong Jihoon không tin, lại gọi thêm vài lần nữa, kết quả vẫn vậy. Nếu hôm nay không ăn gì có lẽ cậu sẽ chết, Jeong Jihoon hít một hơi, lê bước ra khỏi nhà.

Choi Hyeonjoon nghe thấy tiếng gõ cửa, mở cửa liền nhìn thấy Jeong Jihoon đang nằm bất tỉnh dưới ánh trăng, cơ thể gầy gò như không còn sức sống.

Choi Hyeonjoon đưa Jeong Jihoon về nhà.

Seoul cũng là nơi mà chi phí đến bệnh viện không hề rẻ. Ba Choi nhìn Jeong Jihoon gầy gò, xanh xao, không ngừng lẩm bẩm "đói, đói" nên bảo Choi Hyeonjoon hòa tan đường trong nước rồi cho Jeong Jihoon uống.

Một lúc sau, Jeong Jihoon cũng tỉnh dậy, nhìn Choi Hyeonjoon đang ngủ ở bên cạnh, siết chặt tay cậu. Choi Hyeonjoon giật mình tỉnh lại, nhẹ nhàng hỏi: "Jihoon, em cảm thấy thế nào? Có khó chịu không?"

Jeong Jihoon lắc đầu, cậu không còn cảm thấy đói nữa, chỉ cảm thấy rất buồn ngủ, mí mắt khó có thể mở ra được. Choi Hyeonjoon chỉnh lại chăn cho cậu, nhẹ nhàng vỗ về: "Ngủ đi, ngủ đi, Jihoon của chúng ta, đứa trẻ đáng thương."

Giấc ngủ này của Jeong Jihoon không được yên bình. Cậu sống được bảy năm, nên những kỷ niệm trước khi chết cũng chẳng có bao nhiêu. Cuộc sống của cậu không hạnh phúc, mẹ cậu thường không ở nhà, những bà dì ở đầu ngõ thường thì thầm sau lưng gọi cậu là con hoang, không biết ba là ai, và mẹ cậu thì bị gọi là gái bán hoa, lúc nào cũng từ những chiếc xe của những người đàn ông khác nhau bước xuống. Những chiếc xe sang trọng đó không phù hợp với con hẻm đổ nát này, lúc lùi xe ra ngoài luôn làm bụi bay mù mịt.

Ba Choi và Choi Hyeonjoon là những người hiếm hoi mang lại cho cậu cảm giác ấm áp.

Jeong Jihoon thường ngồi ở cửa đợi mẹ về. Ba Choi xách đồ ăn và đi bộ về nhà vào lúc hoàng hôn. Khi nhìn thấy Jeong Jihoon một mình cô đơn, ông sẽ bảo cậu đến nhà họ ăn tối, nói hôm nay nhà họ làm bánh chẻo, không phải loại nhân bún.

Choi Hyeonjoon rất thích đứa em trai này, vì sự xuất hiện của cậu đã thực hiện được mong ước làm anh trai của mình. Anh thích chăm sóc người khác, điều này mang lại cho anh cảm giác thỏa mãn lớn, hơn nữa đây lại là một đứa em trai đáng thương, lúc nào cũng ở một mình ở nhà, không ai nói chuyện với cậu. Anh đưa Jeong Jihoon đi chơi khắp nơi, cùng trồng những hạt giống hoa hồng lấy trộm từ ba ở khoảng đất trống dưới gốc cây sung.

_____

Thứ đánh thức Choi Hyeonjoon không phải là tia nắng đầu tiên chiếu qua cửa sổ phía đông mà là cơ thể nóng rực của Jeong Jihoon. Dựa vào những kiến thức sống nông cạn của mình, Choi Hyeonjoon làm ướt chiếc khăn và đắp lên trán Jeong Jihoon. Khi ba Choi nghe thấy tiếng động, ông chưa rửa mặt, cũng chưa cạo râu, chạy vào sờ vào người Jeong Jihoon, nóng đến mức khiến ông giật mình.

"Ồ, Hyeonjoon, chúng ta đưa Jihoon đến bệnh viện đi. Làm vậy cũng không hạ nhiệt được, nóng quá."

Hai ba con thản nhiên thu dọn đồ đạc rồi vội vã ra khỏi cửa.

"Ồ, ba ơi, ba đi chậm thôi. Chạy nhanh như vậy Jihoon có thể cảm thấy khó chịu."

Choi Hyeonjoon đuổi theo ba, đột nhiên, ông dừng lại. Choi Hyeonjoon thắc mắc, hóa ra là có người chặn đường.

Người đứng đầu trang phục rất chỉnh tề, bộ đồ không có nếp nhăn, đôi giày da cũng được đánh bóng sáng loáng, Choi Hyeonjoon cảm thấy bụi bẩn ở đây sẽ làm bẩn đôi giày này.

Ba Choi bối rối nhìn đám người chặn đường, định xin họ nhường đường do vội vàng cứu người. Người đối diện đã đưa tay ôm lấy Jeong Jihoon.

Ba Choi nhìn vào đôi tay trống rỗng của mình, người đối diện mở miệng trước, "Tôi là ba của Jeong Jihoon."

"À, ra là như vậy, Jihoon, Jihoon đang sốt cao, nhanh chóng đưa thằng bé đến bệnh viện đi."

Choi Hyeonjoon nắm chặt quai balo, đứng ở phía sau ba mình. Sau đó, vì lý do nào đó, anh và ba mình đã lên những chiếc xe trông đắt tiền đó và đi đến một trang viên rộng lớn.

_____

Người đàn ông giàu có tên là Park Yeon Kang, là người nắm quyền một công ty về năng lượng. Còn Jeong Jihoon là con riêng của ông.

Mẹ của Jeong Jihoon có lẽ giống như Marguerite trong các tác phẩm của Alexandre Dumas, với khuôn mặt trái xoan thanh tú, đôi mắt sáng long lanh và có hồn khảm trên gương mặt quyến rũ.

Vẻ đẹp của bà là tài sản lớn nhất của bà. Bà giao du với nhiều người đàn ông và Park Yeon Kang là con mồi tốt nhất và người bà yêu thích nhất. Ông ta giàu có, ngoại hình nổi bật, lại cư xử lịch thiệp với bà. Bà điên cuồng yêu ông ta, thậm chí không tiếc để sinh cho ông một đứa trẻ, hy vọng có thể giữ chân được ông.

Đáng tiếc rằng tình yêu giữa Armand và Marguerite không xảy ra với họ. Marguerite phải bán xe ngựa và trang sức mới có thể sống cùng Armand trong một căn nhà ở ngoại ô. Bà chẳng phải là người vì tình yêu mà chịu sống trong một ngôi nhà tồi tàn như vậy.

Cả đời bà thật thảm hại, sau khi sinh ra Jeong Jihoon, vẫn chọn quay lại nghề cũ, đây là việc duy nhất bà biết và làm tốt.

Nếu không như vậy, sao bà lại chết khỏa thân trên giường của một người đàn ông. Nếu không như vậy, Jeong Jihoon sẽ sống cả đời trong căn lều dột nát này.

_____

Sau khi tỉnh dậy, Jeong Jihoon thấy mình đang nằm trong một căn phòng rộng lớn, trên đầu treo một chiếc đèn chùm pha lê và đắp một chiếc chăn lụa. Cậu ngồi dậy, nhìn thấy Choi Hyeonjoon đang ngồi trong góc đọc sách.

Jeong Jihoon cố gắng mở miệng nói, nhưng cổ họng khô khốc sau thời gian dài không nói chuyện, nhưng điều đó cũng không ngăn cản Choi Hyeonjoon nghe được âm thanh.

Choi Hyeonjoon ném cuốn sách xuống, vui mừng chạy tới. Anh dừng lại trước giường và hỏi Jeong Jihoon cảm thấy thế nào và có muốn uống nước không.

Jeong Jihoon gật đầu. Choi Hyeonjoon rót cho cậu một cốc nước, đưa đến miệng Jeong Jihoon. Jeong Jihoon ngoan ngoãn uống nó. Khi cổ họng cuối cùng đã thoải mái, cậu mới nói: "Đây là đâu, tại sao tôi lại ở đây, và cậu là ai?"

Bác sĩ nói rằng có thể do sốt cao gây tổn thương hệ thần kinh trung ương dẫn đến mất trí nhớ, có thể hồi phục bằng thuốc và nói về việc những chuyện đã qua. Nhưng ba của Jeong Jihoon, Park Yeon Kang lại cho rằng không cần thiết phải làm vậy. Những ký ức bẩn thỉu, không đáng nhớ lại thì quên đi còn tốt hơn. Jeong Jihoon chỉ cần nhớ rằng hiện tại cậu là con trai của Park Yeon Kang, còn mẹ cậu, người đã chết trên giường của đàn ông, thì có gì quan trọng chứ?

Jeong Jihoon không nhớ ra Choi Hyeonjoon, không nhớ vườn hồng chưa nở rộ, không nhớ những ngày họ tận hưởng sự mát mẻ dưới gốc cây sung, không nhớ ánh trăng đẹp đẽ, không nhớ những nơi tồi tàn đó.

Quên đi thì tốt, nhưng quên cũng không hẳn là tốt. 

----------

[Đóa hồng nở rộ, thơm ngát, không tàn]

Jeong Jihoon đã quên đi cuộc sống tồi tệ trong quá khứ, quên đi những kỷ niệm đau đớn, quên đi người mẹ đã qua đời. Nhưng giờ đây, cậu có thể sống trong một ngôi nhà lớn thay vì một căn nhà dột nát, cậu có thể mặc những bộ quần áo sang trọng thay vì những bộ đồ đã giặt đến nhăn nhúm và phai màu, cậu có thể ăn những món ăn ngon không còn phải xem những chiếc bánh chẻo không có nhân bún là món ăn đặc biệt.

Trong khu trang viên rộng lớn, chỉ còn lại gia đình Choi, Jeong Jihoon, quản gia và vài người giúp việc sống ở đây.

Ba của cậu thì không thường đến, có thể nói là không bao giờ xuất hiện. Theo miêu tả của quản gia, ba cậu là người có địa vị cao, hằng ngày phải xử lý vô số việc. Ông còn có một người anh trai lớn hơn cậu ba tuổi.

"Vậy tại sao con không ở cùng anh trai? Anh trai con đâu? Nếu ba không thường xuyên về nhà, chẳng phải anh trai cũng cô đơn sao? Sao chúng ta không thể chơi cùng nhau như con và Hyeonjoon?"

Quản gia chỉ mỉm cười lắc đầu, bỏ qua những câu hỏi trước đó, nói với cậu rằng cậu cũng là người nhà họ Park, có rất nhiều việc phải làm, thân phận khác nhau, không nên chỉ luôn chơi với Choi Hyeonjoon.

_____

Quả thực có sự khác biệt về địa vị. Choi Hyeonjoon và ba anh đều sống trong trang viên. Ba Choi là người làm vườn của trang viên, còn Choi Hyeonjoon là con trai của người làm vườn. Nhưng anh không chỉ là con trai của người làm vườn, anh còn là bạn học của Jeong Jihoon. Nếu không phải là bạn học, thì con trai của một người làm vườn sao có thể đi học ở một ngôi trường quý tộc được?

Việc học ở một nơi có hệ thống giai cấp nghiêm ngặt không phải là điều dễ dàng đối với Choi Hyeonjoon, người gần gũi với thân phận của người nghèo. Nhưng nhiều việc anh không có quyền lựa chọn, nhưng cũng có một số việc anh có thể lựa chọn, chẳng hạn như trong vườn có một không gian rộng rãi, ba Choi hỏi Jeong Jihoon muốn trồng hoa gì, còn Jeong Jihoon thì nghiêng đầu hỏi Choi Hyeonjoon muốn loại hoa gì.

Choi Hyeonjoon nhớ lại những hạt giống hoa hồng dưới gốc cây sung và tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với chúng.

"Trồng hoa hồng nhé, có được không?"

Hạt giống hoa hồng được gieo trồng trên mảnh đất đó, Choi Hyeonjoon dùng bình tưới để tưới nước cho chúng, Jeong Jihoon ngồi bên cạnh nhìn, cơn gió thổi qua giữa họ, Jeong Jihoon mở miệng hỏi: "Anh Hyeonjoon, hoa có nở không?"

Choi Hyeonjoon quay đầu nhìn về phía Jeong Jihoon, nhớ tới Jeong Jihoon trước đây, gầy hơn, cũng ngồi như vậy ôm đầu gối, hỏi liệu hạt giống mà họ trồng có nở hoa không. Trong lòng anh cảm thấy ngọt ngào nhưng cũng có chút chua chát, may mắn thay, Jihoon của chúng ta đang lớn lên một cách khỏe mạnh và hy vọng không còn những đêm tồi tệ như vậy nữa.

Cuộc sống của Jeong Jihoon không phải lúc nào cũng thoải mái, ngoài việc học bình thường, cậu còn phải học hội họa, piano và võ thuật. Cậu phàn nàn tại sao mình phải học những thứ này, cậu chỉ muốn cùng Choi Hyeonjoon chơi game. Nhưng người quản gia nói với cậu rằng "Nếu muốn đội vương miện, thì phải chịu được sức nặng của nó." Cậu sẽ phải học nhiều thứ hơn nữa.

Muốn đội vương miện thì phải chịu được sức nặng của nó.

Cậu bé Jeong Jihoon bây giờ không thể hiểu được điều này, nhưng trong tương lai cậu sẽ từ từ hiểu rằng mọi thứ đều có cái giá của nó.

Không phải lúc nào Choi Hyeonjoon cũng có thể bên cạnh Jeong Jihoon trong mọi tiết học, và Choi Hyeonjoon cũng không muốn đi cùng Jeong Jihoon trong những môn không liên quan gì đến mình. Anh chỉ thỉnh thoảng dừng lại trước cửa phòng piano, phần lớn thời gian anh sẽ chạy ra vườn quan sát sự phát triển của hoa hồng.

Ba Choi cười đùa nói rằng hoa hồng sẽ không nở sớm chỉ vì anh thường xuyên đến thăm, sự phát triển của mọi vật đều có quy luật của nó.

Choi Hyeonjoon muốn phản bác rằng ông dùng thành ngữ không đúng, nhưng ba anh lại nói không sai, bất cứ điều gì cũng có thể nhìn thấy tương lai của nó, và tương lai của hoa hồng chính là chúng sẽ nở khi thời điểm ấy đến, dù ngày mai Choi Hyeonjoon có đến hay không.

Vậy mọi thứ đều có quy luật của nó sao? Mọi tương lai đều có thể được nhìn thấy rõ ràng. Mọi người đều đi theo một con đường cố định, nên mọi việc đều có thể đoán trước được. Làm việc chăm chỉ và chiến đấu hết mình, và cái kết đã được viết sẵn, thật sự giống như một trò cười.

Vì vậy, chỉ cần sống như vậy thôi.

_____

Jeong Jihoon cuối cùng cũng đã gặp được anh trai mình.

Trong một ngôi nhà lớn khác, chiếc bàn ăn đầy ắp những món ăn ngon chỉ có ba người ngồi. Nguyên tắc "không nói chuyện khi ăn, không nói chuyện khi ngủ" luôn được tuân thủ trên bàn ăn nên Jeong Jihoon chỉ lặng lẽ ăn, trong đầu không ngừng hồi tưởng về từng đêm Giáng sinh cậu đã trải qua như thế nào.

Đột nhiên, cậu vô cùng nhớ Choi Hyeonjoon.

Park Yeon Kang đặt dao nĩa xuống, hai tay đặt lên bàn, mỉm cười nhìn hai đứa con trai đang ngồi đối diện nhau. Ông mở miệng nhắc nhở con trai lớn Park Jaehyuk có phải đã quên lời hứa của mình không.

Park Jaehyuk đứng phắt dậy và nói với vẻ mỉa mai: "Chà, nó chỉ là một đứa con ngoài gia thú, có tư cách gì mà vào vòng tròn của chúng tôi và chơi với chúng tôi."

Park Yeon Kang cũng đứng dậy, trừng mắt nhìn Park Jaehyuk, quay người bước lên lầu, Park Jaehyuk tức giận đi theo sau.

Jeong Jihoon là người duy nhất còn lại ở bàn ăn. Những người giúp việc đang bận rộn với công việc riêng của họ và không ai để ý đến cậu. Cậu có chút buồn, thực ra cậu không còn nhỏ nữa, cũng không hoàn toàn không hiểu, ý nghĩa của từ "con ngoài giá thú" không phải là khó hiểu.

Cậu cúi đầu xuống bàn, lúc này chỉ muốn ngay lập tức quay lại bên Choi Hyeonjoon, muốn cùng anh ăn bánh chẻo, cùng uống canh rong biển đón năm mới. Ngôi nhà lớn như vậy chỉ có thể chứa hai người, mặc dù ba người đều có huyết thống nhưng lại phải tách ra, mỗi ngôi nhà đều như đang giam giữ linh hồn của chủ nhân.

Cuối cùng, Park Yeon Kang là người đưa Jeong Jihoon về nhà.

Họ ngồi ở ghế sau, ánh đèn đường chiếu vào trong xe chập chờn lúc sáng lúc tối.

"Đừng để tâm đến lời nói của anh trai con."

Jeong Jihoon chỉ gật đầu. Thực ra cậu có rất nhiều điều muốn nói và rất nhiều câu hỏi muốn hỏi. Nếu mẹ của Park Jaehyuk không phải là mẹ của cậu, vậy mẹ của Park Jaehyuk ở đâu, mẹ của cậu ở đâu, nhưng cuối cùng vẫn giữ im lặng.

Nhiều câu hỏi không nhất thiết phải có câu trả lời.

_____

Jeong Jihoon quấn chặt áo khoác và bước vào trang viên, tuyết đầu mùa năm nay đã rơi cách đây vài ngày, Ba Choi đã cắt ngắn thân cây hoa hồng để tránh việc sương giá khiến chúng không thể vượt qua mùa đông suôn sẻ. Jeong Jihoon vô thức đi về phía đó, xuyên qua khu vườn, cậu có thể đến được ngôi nhà mà ba con Choi đang ở.

Cậu không thích ba mình, người đàn ông lạnh lùng đó, và cậu không thích anh trai mình, người vừa mở miệng đã gọi cậu là "con ngoài giá thú". Trong lòng cậu khao khát có được tình cảm gia đình, những thứ chỉ được xây dựng bằng tiền bạc chỉ mang lại sự xa cách.

Trong nhà có ánh sáng chiếu ra, giọng nói của ba Choi cũng vang lên: "Hyeonjoon, đừng ăn bánh chẻo nữa. Hôm nay con đã ăn nhiều rồi."

"Vậy ngày mai chúng ta vẫn có thể ăn được chứ?"

"Con không thấy ngán khi phải ăn nó mỗi ngày sao?"

"Oa, bánh chẻo ba nấu thật sự con có thể ăn cả đời."

Thật ấm áp, giống như ngọn lửa cuối cùng mà cô gái bán diêm thắp lên, Jeong Jihoon trong ảo ảnh cũng nhìn thấy những thứ mình khao khát nhất.

_____

Mùa xuân lại đến, hoa hồng lại sắp nở.

Jeong Jihoon và Choi Hyeonjoon cũng ngày càng cao hơn, hai cây non nhỏ sắp trở thành những cây bách vững chãi.

Khi Jeong Jihoon mười tuổi, họ tìm thấy một tập thơ của Helbos trong phòng sách.

"Đóa hồng vĩnh viễn không thể so sánh được.
Luôn là đóa hồng đẹp nhất.
Đóa hồng Platon tươi tắn.
Vượt xa tiếng hát của tôi.
Đóa hồng mù quáng và rực lửa.
Đóa hồng không thể với tới."

"Ý nghĩa của cái này là gì vậy, Hyeonjoon hyung?"

"Anh không hiểu lắm. Có lẽ là đang khen hoa hồng đẹp."

"Vậy nói thẳng ra hoa hồng đẹp là được rồi chứ gì?"

"Nói vậy thì quá thẳng thừng, nghe có vẻ, ừm... làm sao nói nhỉ, không khéo léo, nếu sau này anh gặp người mình thích, anh cũng muốn bày tỏ tình cảm như thế này."

"Vậy Hyeonjoon hyung có thể nói như thế này."

"Cái gì cơ?"

"Anh là hoa hồng đang nở rộ của em, mãi mãi không thể so sánh."

----------

[Đêm khuya trong vườn hồng tối tăm]

"Jihoon, đã muộn rồi, lần sau làm tiếp nhé." Choi Hyeonjoon vòng tay qua cổ cậu, Jeong Jihoon chỉ im lặng.

Lần sau là khi nào? Jeong Jihoon cười lạnh, kéo Choi Hyeonjoon ngồi dậy khỏi giường, "Lần sau? Lần sau ở đâu, khi nào anh sẽ từ Mỹ trở về, hay anh chẳng có ý định quay về."

Choi Hyeonjoon không nói gì, chỉ ngồi im lặng.

"Đã chuẩn bị rời đi mà còn ở đây giả vờ, định lên giường với tôi sao? Cùng tôi diễn vở kịch cuối cùng? Park Jaehyuk đã cho anh bao nhiêu lợi ích mà anh còn mặt dày, cút đi, tôi không trả nổi tiền cho anh."

Choi Hyeonjoon kéo vali đã sắp xếp từ phòng bên cạnh ra, lấy ra chìa khóa từ ba lô của mình: "Jihoon à, đây là chìa khóa ký túc xá trường học, anh đã chuẩn bị xong cho em, anh..."

Jeong Jihoon đóng sầm cửa phòng tắm, cắt ngang lời nói của Choi Hyeonjoon, anh thở dài, mở cửa rồi rời khỏi nhà.

Tiếng nước từ vòi sen chảy ầm ĩ, nước mắt của Jeong Jihoon rơi xuống hòa làm một, không thể phân biệt được.

Trong lòng cậu đầy sự căm ghét, căm ghét mẹ, căm ghét ba, căm ghét anh trai, căm ghét Choi Hyeonjoon, căm ghét chính mình. Cậu hận bản thân vì còn sống, hận Choi Hyeonjoon đã bỏ rơi cậu, hận anh trai đã kéo cậu từ trên mây xuống, hận ba mình không yêu cậu mà sau khi chết vẫn khiến cậu đau khổ, hận mẹ mình vì đã sinh ra cậu.

_____

Năm đầu tiên vào đại học, Jeong Jihoon đã gặp vấn đề tâm lý nghiêm trọng, thường xuyên mất ngủ cả đêm. Park Yeon Kang nghĩ rằng đó là do điều kiện phòng ký túc xá kém, nên đã mua một căn hộ ngoài trường cho cậu.

Sau đó, cậu và Choi Hyeonjoon cùng chuyển vào căn hộ đó, nhưng thật tiếc là cậu vẫn không ngủ được, đôi khi quá đau khổ, cậu đã uống rượu để say, cậu không hiểu nổi, trong tâm trí có vô số tiếng nói đối lập đang tranh luận, không ngừng xé toạc bản thân.

Choi Hyeonjoon là liều thuốc tốt của cậu, là đóa hồng không bao giờ tàn của cậu, là mặt trăng lấp lánh của cậu.

Jeong Jihoon không giỏi nói những lời ngọt ngào, nhưng mỗi khi nhắc đến hoa hồng, cậu luôn nghĩ đến Choi Hyeonjoon, giống như những đóa hồng trong vườn, Choi Hyeonjoon mỗi năm đều ở bên cạnh cậu

Thời gian ngủ là rất ít.

Khi ở bên cạnh Choi Hyeonjoon.

_____

Lần đầu tiên nếm thử vị rượu là vào ngày sinh nhật thứ mười bảy của Jeong Jihoon.

Sinh nhật vẫn do Choi Hyeonjoon tổ chức cho cậu, với những món ăn giống như mọi năm, bánh kem giống như mọi năm, những người giống như mọi năm, thật không biết đây là may mắn hay xui xẻo.

Park Yeon Kang đến rất muộn, Jeong Jihoon đã ước nguyện và thổi nến xong, Choi Hyeonjoon đứng bên cạnh cổ vũ cậu, chúc cậu thêm một tuổi.

Park Yeon Kang ngồi xuống, Jeong Jihoon gọi ông là ba mà không hề có ý định cắt bánh cho ông. Choi Hyeonjoon sợ không khí trở nên lúng túng, liền qua cắt một miếng bánh đưa cho Park Yeon Kang, Jeong Jihoon vừa định nói không cần, thì Park Yeon Kang đã vui vẻ nhận lấy, còn khen Choi Hyeonjoon, bảo rằng anh học giỏi, có kế hoạch du học không, ông ấy có thể hỗ trợ.

Choi Hyeonjoon chưa kịp nói gì thì Jeong Jihoon đã cắt ngang: "Tôi cứ tưởng ông đến đây để chúc mừng sinh nhật tôi."

Park Yeon Kang là như thế này, có lẽ những người như họ đã định sẵn là không có điểm yếu. Trước đây, Jeong Jihoon rất thích một món ăn và đã ăn nó trong một tháng, sau đó món đó không còn xuất hiện trên bàn ăn nữa, và đầu bếp làm món đó cũng biến mất. Choi Hyeonjoon ở bên cậu đã lâu, Park Yeon Kang cũng muốn đem anh đi, đây là điều tuyệt đối cậu sẽ không cho phép, cậu còn có thể mất gì nữa, thực ra là không còn gì cả.

Cậu lấy trộm rượu vang đỏ trong tủ rượu và tìm thấy Choi Hyeonjoon trong vườn.

Choi Hyeonjoon vẫn thích ngồi trong vườn ngắm hoa hồng như thuở nhỏ. Mùa xuân đang đến và hoa hồng lại sắp nở.

Jeong Jihoon bật nút chai ra và uống một ngụm rượu vang đỏ, cậu uống nhanh đến mức bị ho sặc sụa. Choi Hyeonjoon cầm chai rượu, cũng uống một ngụm, "Lẽ ra Jihoon không nên uống rượu, em vẫn chưa đủ tuổi."

"Vậy anh cũng không thể uống rượu, Hyeonjoon cũng chưa đủ tuổi."

"Gọi là anh, Jihoon thật không lễ phép gì cả."

"Anh ơi, anh có nghe ba em nói gì không? Ông ấy muốn đưa anh đi du học."

"Ồ, ông Park tốt bụng quá. Ông ấy cho ba anh công việc và sẵn sàng tài trợ cho việc du học của anh."

"Không, ông ấy chỉ muốn em rời xa anh. Anh có biết em đã ước điều gì không?"

"Nếu em nói điều ước của mình, nó sẽ không thành sự thật."

"Nó sẽ thành sự thực. Chỉ có anh mới có thể khiến tâm nguyện của em thành sự thực. Đừng rời bỏ em có được không? Cứ như thế này, luôn ở bên cạnh em, Choi Hyeonjoon."

Choi Hyeonjoon đến gần Jeong Jihoon và hôn lên môi cậu.

Ánh trăng đêm nay thật đẹp, xin hãy tha thứ cho Choi Hyeonjoon vì đã buông thả lần này.

Jeong Jihoon ôm Choi Hyeonjoon ngồi lên đùi mình, hai tay ôm lấy mặt anh, hôn lên môi anh lần nữa. Nếu như ngày tận thế mà người Maya tiên đoán thật sự đến, thì hãy dừng lại ở khoảnh khắc này đi.

_____

Dưới sự cám dỗ của con rắn, Adam và Eva đã cùng nhau nếm trái cấm nên xin hãy cùng trừng phạt họ.

Choi Hyeonjoon đã không ở bên Jeong Jihoon để trải qua sinh nhật tuổi hai mươi, Park Yeon Kang đã qua đời vào mùa đông trước khi sinh nhật đến.

Sinh, lão, bệnh, tử là điều tất yếu trong cuộc đời, dù có giàu có đến đâu cũng vậy. Park Yeon Kang, một người cả đời sống có phẩm giá, giờ đây nằm trên giường bệnh với vẻ mặt già nua, toàn thân phủ đầy những ống dẫn, giờ đây chỉ có thể sống như thế này. Cả đời oanh liệt cuối cùng cũng rơi vào tình cảnh như thế này, tất nhiên, đây là kế hoạch của Park Jaehyuk.

Đó là một buổi chiều đầy nắng khác, Jeong Jihoon quyết định đến thăm người đàn ông tội nghiệp này lần cuối. Khi đến trước phòng bệnh, cậu nghe thấy giọng nói của Park Jaehyuk.

"Sống như thế này rất đau đớn phải không? Thật đáng tiếc, không bằng một phần mười những gì tôi đã trải qua. Lúc đó tôi bao nhiêu tuổi, chỉ mới mười tuổi? Ông nhất quyết đòi đưa đứa con ngoài giá thú chết tiệt đó về nhà, không màng đến bệnh tình của mẹ tôi mà cãi nhau với bà. Nếu không phải mẹ yêu ông, nhưng ông chẳng yêu thương gì mẹ, thì mẹ đã không nuốt một lọ thuốc ngủ, và tôi cũng không phải về nhà sau giờ học mà không có mẹ. Nhưng kết quả thì sao? Ông vẫn mang đứa con riêng đó về nhà, cho nó cuộc sống tốt đẹp. Không sao, sau khi ông chết tôi sẽ khiến nó mất hết mọi thứ, còn người bên cạnh nó, Choi Hyeojoon, tôi cũng sẽ làm cho cậu ta biến mất, coi như là tôi thực hiện di nguyện của ông. Còn ông, hãy tiếp tục sống đau đớn thêm một thời gian nữa đi, dù sao thì sống lâu trăm tuổi cũng là nguyện vọng của ông, tôi sẽ giúp ông toại nguyện."

Jeong Jihoon vội vàng rời khỏi bệnh viện như thể đang chạy trốn. Cậu không biết tương lai của mình sẽ ra sao, nhưng có một điều chắc chắn, cậu sẽ mất đi Choi Hyeonjoon.

_____

Khi Park Yeon Kang qua đời, Seoul vẫn còn gió lạnh, lòng Jeong Jihoon còn lạnh lẽo hơn. Park Jaehyuk đã khóa thẻ ngân hàng của cậu, buộc cậu phải giao lại tất cả tài sản thuộc về nhà họ Park. Những khoản nợ trước đó thì không cần trả, coi như làm từ thiện, và cũng trong thời gian đó, cậu biết Choi Hyeonjoon thật sự sẽ rời đi, sẽ sang Mỹ. Cậu không dám hỏi Choi Hyeonjoon có trở lại không, vì tương lai của họ chắc chắn sẽ đi theo những con đường khác nhau.

Tất cả những gì Jeong Jihoon có được đều bị chôn vùi cùng với đám tang của Park Yeon Kang. Cậu cần phải thừa nhận, dù có ghét Park Yeon Kang hay không cũng không quan trọng, cuộc sống xa hoa của cậu, tương lai tươi sáng, thậm chí là những khoảng thời gian ở cùng với Choi Hyeonjoon, tất cả đều nhờ tiền bạc của Park Yeon Kang.

Cuối cùng Jeong Jihoon cũng không dám đến xem những hoa hồng đó. Mùa xuân vẫn chưa đến, hy vọng năm nay chúng cũng sẽ nở rộ.

TBC...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro