9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Joshua ngay lập tức lên tiếng hỏi Soonyoung ngay khi họ vừa đến bãi đậu xe của căn hộ.

"Soonyoung-ah, em có thể cho anh biết chuyện gì đang xảy ra không?"

Soonyoung nhăn nhó như thể cậu ấy biết trước Joshua sẽ đặt câu hỏi nhưng cũng sợ hãi không biết trả lời nó như thế nào. "Về điều đó..."

"Con sói sẽ ổn chứ? Họ sẽ đối xử tốt với cậu ấy đúng không?"

"Em không biết nữa, hyung," Soonyoung trả lời, leo xuống xe và cởi mũ bảo hiểm. "Mỗi loài đều có những quy tắc riêng trong việc xử lý các vấn đề. Ma cà rồng bọn em có luật lệ riêng, người sói cũng có luật lệ của riêng họ và những người khác trong các giống loài khác cũng vậy. Vì vậy, đây là một vấn đề nhạy cảm. Sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu để họ tự giải quyết vấn đề của họ."

Joshua mím môi, bất lực nhìn chằm chằm xuống đất.

"Anh cũng đừng lo lắng quá, đó là công việc của Jeonghan-hyung mà. Vì vậy anh ấy đã quen với những việc như thế này rồi. Anh ấy sẽ ổn thôi!" cậu ma cà rồng trẻ trấn an, mặc dù chính cậu cũng không hiểu được chính xác tại sao Joshua lại mâu thuẫn như vậy.

"Anh... có lẽ anh đã làm sai điều gì đó," Joshua cố nuốt xuống cục nghẹn trong cổ họng.

Cậu đã làm rối beng mọi thứ. Đáng lẽ cậu nên bỏ chạy ngay khi Coco can thiệp và cậu cũng không nên ngoan cố đưa chiếc áo khoác cho chú sói kia. Dù cậu cảm thấy đó là điều đúng đắn, nhưng Joshua cũng cảm thấy có lỗi với Jeonghan. Hắn đã gạt mọi thứ sang một bên để cố gắng bảo vệ cậu. Dù Joshua đã tận mắt chứng kiến cảnh một con sói cận kề cái chết biến thành kẻ săn mồi, nhắm đến và uy hiếp mạng sống của cậu nhưng cậu lại không khỏi cảm thương cho nó.

Tâm trí cậu cứ quay mòng mòng, bị giằng xé giữa hai bên, lạc vào một cuộc xung đột chưa từng có trong cậu.

Cậu cảm thấy bất lực.

Soonyoung gãi đầu, không biết nên làm cách nào để Joshua cảm thấy khá hơn. "Jeonghan hyung lúc đó có thể hơi tức giận, nhưng tin em đi, anh ấy chỉ lo lắng cho anh thôi, Shua hyung. Em nghĩ Jeonghan hyung tức giận vì nếu anh ấy đến muộn chỉ vài giây, anh có thể sẽ bị—," Soonyoung hắng giọng, có gắng sửa lại câu từ của mình, "—anh có thể sẽ bị thương, ừm, đúng rồi, anh có thể bị thương! Nên đừng cảm thấy tệ vì điều đó nữa. Em cũng mừng vì anh không sao."

"Còn con sói thì sao?" Joshua nhẹ giọng hỏi.

"Sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra với cậu ta đâu. Tin em đi, Jeonghan hyung có thể trông như thể anh ấy sẽ giết tên sói đó nhưng đừng lo, anh ấy biết là mọi chuyện sẽ phức tạp hơn nếu anh ấy làm vậy mà."

Joshua cau mày khi Soonyoung đề cập đến việc giết người quá dễ dàng. Cậu biết họ có một mặt tối khác biệt rất lớn về mặt đạo đức so với con người, cậu không sốc hay ngạc nhiên về điều đó nhưng nó vẫn có cảm giác kỳ lạ và lạc lõng."

"Anh hiểu..." Joshua ấp úng, dù vậy nhưng cậu cũng đã vui lên khi sự tò mò len lỏi trong tâm trí cậu. "Em có biết tại sao người sói đó lại bị thương không? Từ những gì anh thấy thì đó là một vết thương do dao. Không đời nào đó là một tai nạn bình thường cả. Có ai tấn công cậu ấy sao?"

Soonyoung chớp mắt, sửng sốt trước sự nhạy cảm của Joshua. "Ồ, wow, anh thật sự có đôi mắt tinh tường đấy, hyung. Có phải bởi vì anh là một bác sĩ không? Đúng như anh nói, có lẽ cậu ta đã đánh nhau và dù bọn em chưa biết đó là ai. Nhưng em nghĩ... có lẽ không phải là một con sói khác, vì vết thương đó không phải do móng vuốt hay răng nanh gây nhên. Đó là lý do tại sao trường hợp này sẽ hơi phức tạp một chút."

"Phức tạp vì kẻ tấn công không phải là sói? Vậy nên có thể nói là, một trường hợp khác loài sao?"

Một lần nữa, Soonyoung tỏ ra ngạc nhiên trước tốc độ nắm bắt tình hình của Joshua.

"Đúng rồi hyung, bởi vì có liên quan đến hai loài khác nhau và mỗi loài có những quy tắc khác nhau, như em đã nói lúc trước. Đó là lý do tại sao nói nó phức tạp. Mà Jeonghan hyung có nói với anh về chuyện này không?"

"Ừm, anh ấy có nói với anh rằng đó là một trong những trách nhiệm chính của anh ấy, ngoài việc tuần tra và xử lý những vấn đề nhỏ nhặt. Anh ấy nói rằng những người đại diện gần như được xem như một người hòa giải và tùy thuộc vào tình huống," Joshua nói với những gì cậu biết.

Soonyoung nhắm mắt, gật gù đồng ý và nhướng mày, biểu cảm vừa trầm ngâm vừa hài hước.

"Gần đây bọn em còn đặc biệt bận rộn. Bọn chuyên gây rối đã đánh nhau thường xuyên hơn với bất kỳ ai mỗi đêm. Đó là lý do khiến em không thể gặp Hoonie thường xuyên và Jeonghan-hyung cũng không thể gặp anh," Soonyoung xoa cằm và ậm ừ. "Em nghĩ có gì đó uẩn khúc đằng sau chuyện này. Thật kỳ lạ khi những cuộc đánh nhau liên tục xảy ra. Bây giờ nó thậm chí còn nguy hiểm hơn vì các nạn nhân bị mắc kẹt và bị thương. Nếu một người như anh bị chúng bắt gặp thì bản năng của chúng sẽ trỗi dậy và trở nên hung dữ. Chuyện này khá phức tạp đấy..."

Joshua có cảm giác Soonyoung đã ba hoa quá mức cần thiết.

"Anh hiểu rồi... Anh hy vọng em sẽ sớm tìm hiểu ra mọi chuyện," Joshua nở một nụ cười thông cảm.

"Ừm, em cũng mong thế. Em không thể bỏ lỡ những đêm hẹn hò với Jihoon được nữa."

Joshua bật cười và Soonyoung cười toe toét đáp lại anh.

"Ồ, phải rồi," Soonyoung nói thêm vào. "Jeonghan hyung kêu anh rời đi không phải vì anh ngáng đường hay gì đâu. Nếu Seungcheol hyung nhìn thấy anh thì có thể anh ta sẽ muốn thẩm vấn và điều đó sẽ kéo anh vào mớ rắc rối này nhiều hơn."

"Seungcheol? Có phải anh ta là đại diện của người sói không?" Joshua đoán từ những manh mối được đưa ra.

Soonyoung gật đầu. "Đúng vậy. Anh ấy là đại diện của người sói phụ trách khu vực này giống như Jeonghan hyung, vậy nên họ chạm trán nhau khá nhiều. Dù sao thì Jeonghan hyung cũng chỉ đang cố bảo vệ anh thôi. Không phải Seungcheol hyung sẽ làm hại anh hay gì đâu, nhưng tốt hơn hết là anh đừng nên dính vào chuyện này."

"Ừm, anh hiểu mà. Cảm ơn vì đã nói với anh, Soonyoung," Joshua âu yếm xoa đầu Soonyoung. "Cảm ơn vì đã đưa anh về nhà nhé. Anh hy vọng việc này sẽ sớm được giải quyết và em có thể nhanh chóng hẹn hò với Hoonie".

"Ừm, anh cũng vậy, hyung! Nhớ giữ an toàn đấy!" Soonyoung hăng hái nói.

Joshua nhìn Soonyoung đội mũ bảo hiểm và leo lên xe. Cậu chàng vẫy tay lần cuối và cười toe toét với Joshua. Cậu đợi cho đến khi tiếng xe máy biến mất, hít một hơi thật sâu để cảm nhận bầu không khí se lạnh và bước vào trong tòa nhà.

Bước vào căn hộ tối tăm và trống rỗng của mình, Joshua cảm thấy lạc lõng. Nơi quen thuộc này lẽ ra phải mang lại cho cậu sự thoải mái. Nơi cậu trở về sau một ngày làm việc mệt mỏi, nơi để cậu nghỉ ngơi và thư giãn. Vậy mà giờ đây, Joshua nín lặng với hàng ngàn suy nghĩ chạy trong đầu, cậu không thể thư thái kể cả đang trong không gian của riêng mình.

Ngay cả khi đang tắm với dòng nước ấm chảy khắp cơ thể, những suy nghĩ đó vẫn không tan biến trong đầu cậu.

Joshua kéo rèm ra và nhìn chằm chằm vào ban công trống rỗng, tối om với mái tóc vẫn còn ẩm ướt. Cậu đã quen với việc có bạn đồng hành nhưng giờ đây nơi ban công ấy đã không còn chú dơi nào. Không có bất kỳ sự hiện diện nào khiến Joshua cảm thấy lạc lõng hơn.

Sự việc ngày hôm nay đã nhắc nhở cậu về sự khác biệt giữa cậu so với những sinh vật siêu nhiên.

Joshua đã phải đối mặt với một mối nguy hiểm thực sự ngày hôm nay, và mặc dù cậu đã thoát ra khỏi nó mà không bị tổn hại gì, nhưng đó lại chính là một lời nhắc nhở nghiêm khắc mà cậu không được phép quên. Cậu đã quyết định ở bên Jeonghan mặc dù biết những rủi ro mình sẽ gặp phải và cậu không thể nhân nhượng chỉ vì chưa có gì xảy ra. Rõ ràng là Jeonghan đã liều lĩnh bảo vệ cậu như thế nào, vậy mà cậu lại hành động như thể cậu đang xem nhẹ điều này vậy.

Đúng vậy, Joshua đã nghĩ lời cảnh báo của Jeonghan xuất phát từ sự bảo vệ vô lý của hắn và không có gì to tát cả. Cậu đã nghĩ ở xã hội hiện đại như bây giờ thì những sinh vật siêu nhiên đã văn minh hơn nhiều, rằng những cuộc chiến được miêu tả trong phim chỉ là phóng đại.

Hóa ra, cậu mới thật ngu ngốc và ngây thơ như thế nào.

Hôm nay cậu thật may mắn được hắn tới cứu. Nhưng ngày mai thì sao? Còn tương lai phía trước của họ thì sao?

Cậu không sợ hãi, nhưng khi thực tế ập đến, cậu chỉ đơn giản là cảm thấy mình thật... vô trách nhiệm.

Có phải cậu đã đưa ra quyết định chỉ vì một phút bốc đồng không? Joshua có ngu ngốc không khi cậu nghĩ rằng cậu có thể xử lý việc này? Có phải cậu đã quá liều lĩnh với năng lực của bản thân trong khi Jeonghan không muốn gì khác ngoài điều tốt nhất cho cậu?

Jeonghan đã hứa sẽ bảo vệ cậu—nhưng liệu Joshua có thể tự bảo vệ mình không? Những rủi ro mà cậu sẽ phải đối mặt trong tương lai sẽ lớn đến mức nào đây?

Ở lại bên Jeonghan... cậu sẽ cân bằng được chính cuộc đời mình không?

Cậu không thể đặt ra một thước đo cụ thể nào cho cuộc sống của chính mình, cảm xúc của chính cậu và cả Jeonghan.

Joshua thở dài, nằm dài trên ghế sofe giữa ngổn ngang suy nghĩ.

Nếu Jeonghan ở đây lúc này... có lẽ họ sẽ có thể nói chuyện. Hắn và cậu có thể sẽ sắp xếp lại mọi thứ. Nhưng bây giờ hắn không có ở đây và Joshua đã bị lạc trong chính tâm tư của mình. Cậu tự hỏi Jeonghan đang nghĩ gì, hắn sẽ cư xử thế nào với cậu sau tất cả sự việc đã xảy ra hôm nay.

Nhắm mắt lại, Joshua cảm thấy xung quanh đều đã mình chìm trong bóng tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro