𝙛𝙚𝙖𝙧 ; cũng chỉ là hạt bụi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngải Cảnh Sơ x Tăng Lý/

vừa nhìn thấy vết máu trên đường, sắc mặt anh bỗng trắng bệch, không nói một lời liền bế Tăng Lý vào trong xe.

Giữa trưa, nắng chang chang như đổ lửa, Tăng Lý xoa kem chống nắng rồi mà vẫn phải mặc thêm áo chống nắng.

Ra khỏi chung cư, qua chỗ đèn giao thông là có một đoạn đường dốc, Tăng Lý phanh xe chạy chậm lại. Vậy mà không biết từ đâu lao ra một đứa trẻ, Tăng Lý hoảng hốt phanh gấp, nhưng vì lực ma sát quá lớn nên xe đổ, cô ngã văng ra khỏi xe, cằm va đập mạnh xuống đường.

Đứa trẻ nhìn thấy Tăng Lý ngã, sợ hãi bỏ chạy.

Tăng Lý bị choáng váng, muốn đứng dậy mà không có sức lực. Hồi còn đi học cô cũng bị ngã xe nhiều lần nên cô cũng chỉ nghĩ là bị trầy xước ra một chút, không có vấn đề gì. bây giờ lại nằm sấp thế này thật sự là mất mặt.

Đúng lúc này, có một người phụ nữ chạy tới lớn tiếng nói: "Cô gái, không sao chứ? Có thấy rõ người đâm xe không?"

Bác gái này vừa nói vừa nâng Tăng Lý dậy, vừa nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của cô, bác gái này liền hoảng hốt: "Trời ơi, tôi giúp cô gọi 120 nhé."

Tăng Lý nghi hoặc đưa tay lên sờ cằm, cảm thấy dính dáp, toàn là máu. Vừa nhìn thấy máu cô liền cuống cả lên.

Bác gái kia là nhân viên thu phí bãi trông xe, sau khi cùng mấy người ở đó đỡ Tăng Lý vào lối đi bộ ven đường, bà liền lấy di động ra gọi cứu thương.

Tăng Lý nhìn vệt máu trên đường, lại nhìn chiếc xe nằm bên cạnh, rồi cuối cùng nhìn tới chân mình. Cô chưa bao giờ bị chảy nhiều máu như thế, lúc này cô hoàn toàn mơ hồ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, có lẽ là cằm hoặc hàm răng bị làm sao nhưng cô lại hoàn toàn không cảm thấy đau, chỉ thấy đầu bị choáng váng, miệng lưỡi đều cứng nhắc không thể nói được câu nào.

Bác gái kia thấy bộ dạng ngơ ngác của Tăng Lý lại càng lo lắng, mãi không thấy xe cứu thương tới thì lầm bầm: "Hay là tôi trở cô tới bệnh viện luôn nhớ?"

Tăng Lý vội xua tay với bác gái.

Mười hai giờ trưa, nhiệt độ cao, máu trong cơ thể tuần hoàn nhanh.

Tăng Lý đưa tay lên nâng cằm, cố gắng giữ cho máu không chảy ra.

Bác gái kia sốt ruột nói: "Cô có di động không? Đưa đây tôi gọi cho người thân của cô tới đón , một mình cô tới bệnh viện làm sao được."

Tăng Lý dùng tay còn lại móc di động ra đưa cho bác gái. Chiếc điện thoại màu trắng dính một vệt máu từ ngón tay cô.

Bác gái kia khó khăn lục lọi mãi mới thấy hai chữ danh bạ.

"Kéo xuống thế nào đấy?" Bác gái quay sang hỏi hai người đồng nghiệp bên cạnh.

"Sao tôi biết được. Chị cứ gọi bừa một cú là được." Người nọ đáp.

Thế là bác gái bất đắc dĩ ấn nút gọi ngay số đầu tiên trong danh bạ.

"Alo, anh quen chủ nhân số điện thoại này chứ? Anh có thể giúp cô gái này gọi điện cho người nhà cô ấy được không, cô gái này bị ngã xe, đang chờ xe cứu thương."

Sau đó, hai người hỏi đáp vài câu gì đó, cuối cùng bác gái cho người kia địa chỉ.

Đương nhiên, đối phương không ai khác chính là Ngải Cảnh Sơ.

Chẳng mấy chốc, xe cứu thương còn chưa kịp tới thì Ngải Cảnh Sơ đã tới trước.

Vừa nhìn thấy vết máu trên đường, sắc mặt anh bỗng trắng bệch, không nói một lời liền bế Tăng Lý vào trong xe.

Anh chạy xe rất nhanh. Đèn giao thông phía trước đã chuyển từ xanh sang vàng nhưng anh vẫn nhấn ga vượt lên.

Không biết bác gái kia làm thế nào mà lại gọi cho Ngải Cảnh Sơ, Tăng Lý lúc này cũng tỉnh táo hơn, vừa nhìn thấy anh vượt đèn đỏ, muốn nhắc nhở anh.

"Anh..." Cô mấp máy môi, mãi không nói được một chữ hoàn chỉnh.

"Tôi biết phải làm thế nào, cô đừng lo." Anh nói, "Cô nhắm mắt lại nghỉ đi, đừng nói nhiều, cũng đừng nhìn gương bên cạnh."

Tăng Lý nghe lời nhắm mắt lại.

Lúc này, một chiếc xe cứu thương chạy tới. Ngải Cảnh Sơ nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, rồi phớt lờ chiếc xe.

Hai người còn chưa kịp thắt dây an toàn nên hệ thống chuông báo nguy hiểm trong xe vẫn cứ tích tắc kêu không ngừng.

Ngải Cảnh Sơ gọi điện cho Cát Y: "Cô có ở bệnh viện không?"

"Có."

"Cô gọi người chuẩn bị phòng phẫu thuật giúp tôi."

"Chuyện gì thế?"

"Có bệnh nhân bị rách hàm dưới, cần phải khâu lại."

"Có bị thương đến khớp xương không?"

"Không biết."

Mãi tới khi Ngải Cảnh Sơ cúp máy, Cát Y vẫn còn ngây người nhìn di động. Cô quen biết Ngải Cảnh Sơ nhiều năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe thấy hai chữ "không biết" thốt ra từ miệng anh. Những vấn đề liên quan tới công việc, làm gì có chuyện anh không biết?

Da cằm bị rách vốn dĩ không nghiêm trọng, trước đây học đại học, Cát Y từng thấy gặp một bệnh nhân ngã từ cầu thang xuống, toàn bộ phần xương cằm đều vỡ nát, phải chỉnh hình lại toàn bộ nửa dưới khuôn mặt. Lúc ấy Ngải Cảnh Sơ còn nói một câu: "Không vấn đề gì."

Nói chuyện với Cát Y xong, Ngải Cảnh Sơ lại quay sang nhìn Tăng Lý.

Cằm của cô bị va đập tại vị trí nhọn nhất nên bị nứt một vết chừng hai xen-ti-met. Chỗ này và vùng thái dương là hai vị trí dễ bị nứt nhất trên khuôn mặt, hơn nữa, vết thương của Tăng Lý rất sâu, thậm chí đã nhìn thấy khớp xương, chính vì thế nên anh mới bảo cô đừng nhìn vào gương.

Dù rằng máu trên vết thương đã khô lại, nhưng Tăng Lý vẫn để một tay trên cổ, ngực và áo cô đều dính máu. Cô rất ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngồi yên, gắng chịu đau đớn, an phận đến mức quá đáng.

Ngải Cảnh Sơ đột nhiên hoảng hốt, biết rõ là không có nguy hiểm nhưng lại không kìm được bất an mà thốt lên: "Tăng Lý?"

"Uhm?" Cô ừ hứ một tiếng đáp lại.

Nghe thấy giọng cô, sự lo lắng trong lòng anh mới thuyên giảm.

Đi qua một con phố, anh lại gọi một lần nữa: "Tăng Lý?"

Lần này cô không đáp, mà mở mắt khó hiểu nhìn anh, không biết anh đang muốn nói gì.

"Cô nhắm mắt nghỉ, nhưng không được ngủ. Lúc nào tôi gọi thì cô đáp một tiếng là được." Anh nói.

"Ừm."

Tới bệnh viện, Tăng Lý được Cát Y kiểm tra vết thương. Cát Y bảo cô làm mấy động tác há miệng, nhai, cắn.

"Vết thương sâu, những chỗ khác không có vấn đề gì, hẳn là không bị thương tới khớp xương." Cát Y quay sang nói với Ngải Cảnh Sơ đang đứng bên cạnh.

"Tốt nhất là lát nữa chụp CT xem." Ngải Cảnh Sơ nói.

"Anh khâu hay em khâu?" Cát Y hỏi.

Ngải Cảnh Sơ ngẩng đầu nhìn Tăng Lý, không đáp.

"Anh khâu giỏi hơn em, sẽ không để lại sẹo trên mặt cô ấy." Cát Y lai nói.

Ngải Cảnh Sơ gật đầu.

Tăng Lý bị Cát Y đẩy vài cái, dù đau nhưng cái cảm giác tê tê này xem ra còn đỡ hơn nhiều. Cô thử mở miệng hỏi: "Phải làm phẫu thuật sao?" Cô không dám dùng sức nhiều quá, sợ làm ảnh hưởng tới vết thương ở cằm, cho nên lời nói có chút không rõ ràng.

Cát Y trấn an cô: "Không phải tới phòng phẫu thuật, chỉ khâu vết thương lại thôi. Có thể tiến hành ở ngay phòng điều trị này."

Tăng Lý chưa phải trải qua mấy chuyện tương tự thế này bao giờ, ngay cả nằm viện còn chưa từng, khi thấy cô y tá bưng tới dụng cụ kim thuốc thì vô cùng sợ hãi. Hiện tại, cô vô cùng biết ơn bác gái lúc nãy giúp cô gọi điện thoại, vô cùng biết ơn lòng nhiệt tình của bác, biết ơn bác đã lo lắng mà gọi người đưa cô tới bệnh viện.

Ngải Cảnh Sơ nhận thấy nỗi sợ hãi trong mắt cô, liền lên tiếng: "Chỉ hơi đau một chút lúc tiêm thuốc tê thôi."

"Uhm."

"Chị yên tâm, có sư huynh ở đây rồi, anh ấy nhất định không để lại sẹo trên mặt chị đâu." Cát Y tươi cười nói, bác sĩ thông thường đều lo tới việc có bị tổn thương chức năng hay không, còn phụ nữ thì đều lo diện mạo mình còn đẹp hay không. Nói xong, Cát Y ra cửa gọi người đi lấy thuốc tê và kim khâu.

Tăng Lý nhìn về phía Ngải Cảnh Sơ.

Ngày ở Đông Sơn, Cát Y cũng từng nói anh khâu vết thương rất giỏi. Lúc ấy, anh đang bị sốt, còn thằng bé con chủ nhiệm Lý lại không ngừng khóc, không ngừng giãy giụa nhưng anh vẫn rất bình tĩnh, dứt khoát không hề do dự. Sau lần đó, cu Đôn béo được bố dẫn tới thư viện chơi, thằng bé còn làm như khoe huân chương, há miệng thật lớn khoe cho mọi người xem. Không biết là da thằng bé mau liền hay là do bác sĩ khâu tốt, thật sự không nhìn ra được vết khâu.

Tăng Lý bất giác đưa tay lên sờ vết thương của mình.

"Đừng động vào!" Ngải Cảnh Sơ vội vàng tóm lại tay cô.

Bấy giờ anh mới chú ý tới mu bàn tay và khuỷu tay cô đã bị trầy xước rất nhiều. Anh sững người một lúc rồi đi ra phòng y tá lấy băng gạc lại rửa vết thương cho cô.

Lúc anh dùng miếng bông lau bụi đất bám ngoài vết thương, Tăng Lý rất đau, tay khẽ co rụt lại, hàng lông mày nhíu chặt, từ cổ họng phát ra những âm thanh run rẩy.

Tay anh chợt run lên.

Lúc này Cát Y quay lại: "Chuẩn bị xong xuôi rồi, để cô ấy sang phòng bên cạnh đi, sư huynh, anh đi khử trùng đi đã."

Y tá tiến đến, nhận lấy mấy thứ trong tay Ngải Cảnh Sơ, tiếp tục rửa vết thương cho Tăng Lý.

Ngải Cảnh Sơ đứng dậy, nhưng bàn chân lại không nhấc lên. Ánh mắt anh vẫn rơi xuống dưới nhìn chằm chằm vào động tác của cô y tá. Một lúc sau, anh lên tiếng gọi Cát Y đang định rời đi.

Cát Y quay đầu lại.

Anh nói: "Em khâu thay anh đi!"

Cát Y mở miệng đầy ngạc nhiên, nhìn Ngải Cảnh Sơ rất lâu, mãi tới khi tiếng kêu khẽ của Tăng Lý vang lên vì quá đau, cô mới rời ánh mắt sang Tăng Lý, lên tiếng: "Đi thôi!"

Nằm trên giường điều trị trong căn phòng bên cạnh, Tăng Lý được người ta che môt tấm vải trên mặt.

Cô không nhìn thấy gì, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của Cát Y: "Vết thương khá sâu, chúng tôi phải khâu hai lớp, chỉ rất nhỏ, chị sẽ cảm nhận được miệng vết thương bị lôi kéo, cứ thả lỏng người là được."

Kim tiêm thuốc mê vừa mảnh vừa dài, không giống kim tiêm thường.

Tăng Lý không dám né, càng không dám kêu đau, chỉ có thể mở to mắt nhìn vào mảnh vải ngay trên mặt. Lông mày nhíu lại, cô theo thói quen mím môi, nhưng môi đã bị thuốc tê khống chế, không còn nghe theo sự sai khiến của cô nữa. Hai tay cô cứng nhắc nắm chặt trước ngực.

Ngay khi mười đầu ngón tay cô bện xoắn vào nhau, chợt một bàn tay ở đâu bao phủ lên, nhẹ nhàng tách hai tay cô ra.

Bàn tay ấy, cô quen...

Lần đầu tiên, anh cởi găng tay, thò tay vào miệng cô kiểm tra niềng răng.

Lần thứ hai, cô bất lực đuổi theo anh ở một thị trấn nhỏ, kéo tay anh lại, miệng còn gọi to tên họ của anh.

Lần thứ ba, anh bất chợt gọi tên cô giữa đường núi đen kịt khiến cô sợ đến phát khóc, lúc ấy anh đã cầm lấy tay cô đặt lên mặt anh rồi nói: "Còn sống!"

Lần thứ tư, anh đặt tay lên tay cô trên cái cần gạt số, giúp cô tăng tốc đụng vào chiếc ô tô đằng trước, dạy cô làm thế nào để "trả thù".

...

Rất nhiều lần rồi.

Mỗi lần đều là chuyện dĩ nhiên, cho nên cô không để ý, cũng không dám để ý.

Khâu vết thương xong, anh đưa cô đi chụp CT, rồi tiêm phòng uốn ván.

Tiêm kiểu này cần phải thử da. Y tá đâm mũi kim vào da cổ tay cô, sau đó ngồi chờ bên cạnh hơn mười phút. Ở đây khá đông bệnh nhân, dãy ghế ngoài cửa phòng tiêm đều đã hết chỗ. Tăng Lý và Ngải Cảnh Sơ đành đi ra sảnh đăng kí ngồi chờ.

chương 11
dịch bởi: Sahara

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#fav