bạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhân duyên trăm năm, sai trong một phút, quay đầu tìm lại, tình đã thành không. Nhân sinh như mộng, yêu từ từ, hận cùng từ từ, kết quả đều về với cát bụi.

Thiên triều Tịch đô, hai trăm năm vàng son bóng rợp. Đất trời một màu trắng xóa, thánh khiết cùng thanh trong.

Tháng mười nhập đông, sương giăng lối nơi bờ sông Cố Thụy, gió cuốn mưa tuyết phủ mờ kinh đô. Tân hoàng đế lên ngôi, giang sơn cẩm tú bốn bể thịnh trị bình an. Thái tử Biên - trưởng tử của tân đế nổi tiếng là kẻ anh tài kì quái, tuấn mỹ thuần khiết, lại kiêu hãnh lạnh lùng. Y từ nhỏ sớm đã mất mẹ, lại có niềm vui thú đối với cửa thiền phảng phất hương trầm, thường xuyên tìm đến Phật pháp để tâm tĩnh siêu độ chúng sinh.

Y lật dở một trang sử kí nơi tàng thư các, mục đề "Tịnh Hư quốc tập", ánh mắt mơ hồ rơi xuống trang giấy Tuyên Thành nhàu nát in hằn vết mực đen rồng bay phượng múa, bốn chữ "Tiền triều đế vương".

Thế sự truyền tai, năm xưa chiến loạn, hoàng đế tiền triều khoác lên trường bào tử sắc diễm lệ, giữa trăm binh vạn mã ngập tràn khói lửa, tựa như chiến thần càn quét sạch bóng ngoại xâm. Biến cố liên miên, quan hoạn mượn gió bẻ măng, quần thần gian manh xảo trá, đế vương bị bức thoái vị nhường ngôi. Lòng dân oán hận ngút trời, cựu triều hoàng đế buông rời thiên hạ, tìm đến cửa Phật nửa đời ẩn trọn thanh danh. Đề bút cuối trang sử cũ, Phượng Vu đế, trầm luân vinh nhục, đại ái từ bi.

Giờ đây tiền triều hóa hư ảo, phồn hoa hóa tàn tro, người trong nhân gian vẫn mãi nhọc lòng tưởng nhớ vị cựu triều đế vương.

Thiên Môn Pháp Ấn - Cổng trời của Tịnh Hư, bốn bề mây bay, chờn vờn hương khói, êm ả hòa cùng lời thiền tụng không phút nào buông ngơi.

"Tự quy y Phật, xin nguyện chúng sanh, thể theo đạo cả, phát lòng vô thượng.

Tự quy y Pháp, xin nguyện chúng sanh, thấu rõ Kinh Tạng, trí tuệ như biển.

Tự quy y Tăng, xin nguyện chúng sanh, thống lý đại chúng, hết thảy không ngại. " (*)

(*) Bài Tự quy trong Kinh cầu siêu.

Trong sân, bồ đề xanh tốt phủ rợp trời cao. Bụi tuyết lất phất vương đọng lên tóc.

- Vô Huyền đại sư.

Chợt có giọng nói trong trẻo phá vỡ không gian thiền tịnh. Tăng nhân khoác hoàng kim cà sa mỏng manh ngồi trên thư án không một tiếng động đặt bút xuống, để lại trên mảnh ngọc phỉ thúy vết mực vừa khô. Lặng lẽ chắp tay thành kính, đạm mạc đáp lời vị bạch y công tử khoác áo lông tuyết hồ dừng bước trước thềm.

- Thái tử Điện hạ, đã vất vả đường xa.


...


Mười năm cùng tận đằng đẳng, người nào có còn mang dáng vẻ uy dũng quán tuyệt năm xưa, duy chỉ sáng mãi một đôi mắt bích đào trong sạch, không chút vẩn đục bụi hồng thế gian. Và chấp nhất của Biện Bạch Hiền dành cho người, cũng mãi hoài chất chồng dây dưa. Phượng Vu cựu đế, hay là, Vô Huyền đại sư, hay là, Phác Xán Liệt. Bất luận ra sao vẫn là không tài nào cản ngăn được một Biện Bạch Hiền ai lương luyến tiếc, một Biện Bạch Hiền ái hận bất phân.

Một lòng hướng Phật, tu thành chính quả.

Ái tình luyến si, chẳng qua cũng chỉ là cửa ải của Phật.

Nhân sinh trên đời như thân ở bụi gai, tâm bất động, thân bất động thì không bị tổn thương. Nếu y không yêu người, thì sẽ không có ái niệm. Trên đời việc gì cũng đều có lý do, không thể cưỡng cầu. Giữa trăm vàn buông bỏ cùng được mất, y vẫn chọn Xán Liệt làm chấp niệm vạn kiếp nhân sinh. Bởi thế gian biến đổi không ngừng, là yêu thì yêu, cùng ở một chỗ, làm nhau vui vẻ, đừng hỏi là kiếp hay duyên.

Biện Bạch Hiền đã hỏi Vô Huyền đại sư Phác Xán Liệt duyên là gì. Người vẫn nắm trên tay chuỗi phật châu trong suốt bạch ngọc, tư thái từ bi quảng đại không ai sánh bằng.

- Duyên là hai phiến lá cùng nhau rụng xuống, là trăm hoa đồng loạt úa tàn. Duyên giống như băng, đem ấp trong lòng, thấy lạnh lẽo mới biết hóa ra là vô duyên. Duyên giống như gai, chạm tay vào rồi, máu chảy lệ rơi mới hay hóa ra là chẳng cùng mệnh. Thái tử điện hạ, bậc đế vương cũng nên thấu đạt lời Phật dạy.

Một hôm, Thái tử Biên lại đến. Y cầm đèn đi vòng quanh trong sân thiền, cuối cùng vẫn nhìn thấy Vô Huyền ngồi trên gốc cây bồ đề nghìn tuổi hướng ra cổng trời, lại niệm một khúc "Niết bàn kinh".

Y lặng yên nhìn bóng lưng người được vầng hào quang chói lọi hoàng kim của bình minh ôm trọn lấy, đáy mắt long lanh như xúc động nghẹn ngào, từ xa xa nói vọng đến.

- Ta lại đến rồi, Vô Huyền đại sư.

- A di đà Phật, Thái tử Điện hạ, lại hoài công lặn lội rồi.

Biện Bạch Hiền ngập ngừng xoay bàn tay vào noãn lô trong nghiễm tụ, âm điệu mang theo run rẩy khó lòng nhận ra.

- Ta từng nghe lời Phật dạy "Tu trăm kiếp mới chung thuyền, tu ngàn kiếp mới chung chăn gối, kiếp trước ngoái đầu năm trăm lần đổi lại kiếp này một lần gặp gỡ.".

Vô Huyền, có phải kiếp trước ta đã quay đầu mà luyến tiếc nhìn người biết bao lần, rằng vì vậy mới có thể giữ được nhân duyên kiếp này cùng người không bị đứt đoạn hay chăng?

Vô Huyền phong thái tựa như thần tiên đã tu thành chính quả, vẫn từ bi đáp y rằng.

- Chấp nhất vì yêu, trầm mặc vì hận thì chỉ như vòng tròn luẩn quẩn. Cho dù tu ba kiếp chung thuyền, chuyển ba tấc kinh luân chung chăn gối thì chung quy lại vẫn không thoát khỏi hợp tan của nhân duyên.

Y bao nhiêu nhọc lòng mỗi ngày tìm đến, là bấy nhiêu lần Vô Huyền không lảng tránh cũng chẳng bận tâm.

Y cũng từng hỏi, người có yêu ta không.

Trăm biến vạn hóa, lời người thốt ra vẫn khiến y nát tan cõi lòng biết mấy.

- Mệnh do mình tạo, tâm đổi thì vạn vật đổi, tâm không đổi thì vạn vật không đổi. Yêu hay không, trong lòng nhau đã rõ.

Thế rồi hôn sự an bài, y không thể chối từ.

Lần cuối cùng y nhìn thấy người, Vô Huyền chỉ nở nụ cười vô hỉ vô bi đối diện y mà nói.

- Chúc Điện hạ cung hỉ trăm năm.

Từ đó, Thái tử Biên không còn lui đến Thiên Môn Pháp Ấn nữa.

...

Lại một năm nào ấy, trông thấy nhân dân trong thành rường cột trước nhà treo lên một dải khăn lụa trắng. Kinh đô não nề, bốn bề tang tóc. Là kẻ nào buông mình để lại hối tiếc, là kẻ nào đi vào luân hồi để siêu độ kiếp người?

Thái tử Biên rời bỏ trần thế, Tịnh Hư trọng tang một năm.

Cổng trời Thiên Môn vẫn bồng lai tiên cảnh chẳng ai tìm đến, khói hương bay đi cay mờ khóe mi.

Giữa thiền điện mênh mông vắng lặng, Vô Huyền ôm trong mình một lọ tro cốt bạch ngọc trong suốt, khẽ vuốt ve, ngày qua ngày giữ chặt không rời một giây.

Niệm lên một đoạn cầu siêu phổ độ.

Lại xướng một lời chuyển kiếp hậu lai.

Năm xa nọ, tịch dương phủ bóng, sắc trời tựa huyết, Vô Huyền dưới bồ đề linh thiêng cũng nhắm mắt nhẹ nhàng ra đi về cõi Niết Bàn, trong tay vẫn siết ôm lọ tro cốt mãi hoài sáng trong ấy.

Phù sinh nhân quả, chẳng thể chôn vùi ái tình khắc cốt ghi tâm. Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Cảm tình rơi xuống cửu trần lạnh lẽo. Một đời yêu hận bất minh. Canh thâu dặm trường trầm muộn.

Như vậy, là đã tốt quá rồi. Như vậy, là đã đủ quá rồi...

Phác Xán Liệt, cả đời này ta yêu người nhường vậy... Chân thành và sâu sắc, vĩnh viễn trường tồn cùng tháng năm. Cũng chưa từng hối tiếc vì đã cuồng loạn nửa đời thanh tâm quả dục hẹn cùng Như Lai của người.

Phồn hoa khuynh tẫn, hồng trần nhiễu nhương.

Thượng cùng Bích Lạc, hạ Hoàng Tuyền, không dám mong được vượt qua tam thế, chỉ cầu kiếp sau, có thể cùng người tương ngộ nhân duyên.

Tướng mạo tư thủ, trọn đời bên nhau.

_


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro