văn án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tên truyện: QUÂN ƯU 2

tên cũ: tướng mạo tư thủ, hồng trần cố mộng

tác giả: mặc dương bảo trân

thể loại: đồng nhân, cổ phong nhã vận, niên hạ, lịch kiếp,
cung đình, loạn thế, trường thiên

trước trầm mặc sau cuồng ngạo thâm tình vương gia C x tiêu sái khí phách ham vui trời sinh thái tôn B

kể về đoạn thời gian lịch kiếp của Bạch Hiền và Xán Liệt trong "Quân Ưu".


Biện Bạch Hiền
Biện Tử Mộ

x

Phác Xán Liệt
Phác Cửu Nhật

_

văn án:

"Thời điểm bắt đầu, người vẫn chỉ là một bạch y thái tử, nắm trong tay thiên mệnh luân hồi. Giữa bầu trời sắc phong nhuộm đỏ, người ngoảnh đầu lại nhìn ta, một đôi mắt đan phượng dịu dàng lại tuyệt tình nhất thế gian."

"Thời điểm bắt đầu, y mang bộ dáng thiếu niên tà mị, hồng y đẫm huyết, từng đóa hoa bỉ ngạn nở rộ phía sau gót giày.Y hướng về phía ta, vẻ mặt nhuốm đẫm bi thương, nở nụ cười đẹp tựa như ánh mặt trời."

Xưa kia, có một vị bạch y thượng thần ngự tại nơi sâu nhất cửu trùng thiên giới, thân mang chân mệnh phượng hoàng hoả diễm, địa vị tôn quý vô ngần. Người vì thương xót chúng sinh mà ra tay thu phục Thượng cổ thần khí, một lòng bảo vệ thế gian thái bình an lạc. Nào ngờ đâu số phần thê lương, là ai đành đoạn đánh vỡ tên mình trên Tam Sinh Thạch, chấp mê bất ngộ diễn tròn một hồi vất vưởng bi hoan.

Sự tích cũ ấy cũng truyền rằng, có một Huyền Dương Quân đứng đầu Minh giới, nguyên hình là bỉ ngạn hồng hoang. Bóng lưng như Phật, mi mục như yêu. Vốn nên một lòng vô ái vô niệm, y lại vô tình uống nhầm một bát canh Mạnh Bà ưu thương chất chồng, rơi xuống Tội vực lục giới bất dung.

Là ai đã lật lại số phần tiền định, lay động đến nỗi trần ai. Ngày qua tháng lại, thê lương không chỗ trút. Nghìn năm ái hận bất phân, ân đền oán trả.

Hoài niệm như cát trôi tuột khỏi kẽ tay, thiêu đốt cả ánh sáng, khắc ghi vào dĩ vãng. Dưới tán hoa bóng rợp năm xưa đó, bụi hồng rơi rớt xuống đầu vai, đọng lại nơi cõi lòng một lớp trầm tích cũ, không cách nào bóc ra. Dầu cho nghìn năm sử sách đã thành tro, bên tai vẫn vang vọng lời người ngâm nga.

"Chấp tử chi thủ, du tử giai lão."

Mỗi người chỉ có một đôi vai, gánh nỗi cô độc đeo mang từ tiền kiếp, nhưng chẳng cách nào khởi hồi lại thời gian. Lòng phàm đã đoạn, chấp niệm muốn dứt. Lạc giữa oan oan tương báo, luân hồi chuyển thế, này đoạn cảm tình nghìn năm khôn tận. Đường trần ba nghìn lối, mênh mông cõi Niết bàn. Cớ vì sao nghiệt duyên đời này lại rơi trong lòng bàn tay, không thể không lún sâu, không thể không chối bỏ.

Giai thoại cuồng loạn kia là do ai viết nên, thực hư ra sao nào biết rõ, phi phàm thoát tục vạn năm mãi lưu truyền. Nghìn lần hoa nở lại tàn, cổ thành phủ mờ sương khói. Gió mây không ngừng lưu chuyển, như chốn nhân gian uống cạn một bình trà vẩn đục hoang lạnh, quyện lại tuế nguyệt lấp lửng, không còn ngưng bước hồng trần.

Tất cả bắt nguồn từ một câu nói "Ta chỉ vì một lòng muốn bảo vệ người mà dốc cả sinh mạng bảo vệ giang sơn này." để rồi sa vào kết cục bất khả vãn hồi.

Y nhàn nhạt kể, người lẳng lặng nghe. Hai kẻ uy danh thế tục sánh vai nơi cát bụi nhuốm lửa chiến tranh, ngắm nhìn cẩm tú sơn hà dưới ánh hoàng hôn. Cùng nhau ngồi trên bảo toạ, thống lĩnh vương tộc, thề nguyện bảo vệ toà thành này.

Giữa vầng ráng chiều thiêu cháy cả sinh mệnh, từng hạt tuyết chao nghiêng trong gió, mang hồi ức thổi thành những cánh đào hoa.

Phác Xán Liệt một thân khôi giáp cùng long bào nhuộm đỏ, trầm mặc hướng tầm mắt về phía chân trời. Đạo Long ấn uy nghi trên trán người bỗng loé sáng, chẳng khác gì hào quang của sao băng nghìn năm hạ phàm.

Biện Bạch Hiền theo ngay phía sau người, từng bước đi lên dãy thang hình trôn ốc của đỉnh tháp. Tà áo phiêu diêu thành một dải hoa y sau lưng Bạch Hiền, rũ trên bậc thang cao thấp uốn lượn, như đang quét sạch tro tàn kí ức vào dĩ vãng.

Y chợt nghe thấy Phác Xán Liệt đạm nhiên nói, "Nếu tích kia có thực, trẫm cùng Tôn tử cũng không thể nào lại là như vậy."

Biện Bạch Hiền cười rộ lên, đáy mắt ẩn hiện sóng nước chập chờn được thiên quang chiếu rọi. Tất cả cuối cùng đọng lại nơi đuôi mắt in hằn một đoá bỉ ngạn tà mị bức người.

"Đã là cố sự nơi tiền kiếp, lai sinh dẫu cho tái kiến, cũng sẽ lãng quên những gì thuộc về quá vãng điêu tàn. Bệ hạ, nếu là ta... Ta thật lòng nguyện ý cùng người vĩnh bất tương phùng (*)."

Chẳng biết là ai đã đốt một nén hương trầm như chưa từng có khắc giây tàn lụi, quyện lại tuế nguyệt lấp lửng. Ngoài đại điện, dưới gốc hạnh đào, có một cánh hồ điệp lẳng lặng chết đi dưới ánh tịch dương.

Phồn thịnh hoá tàn tro, hoạ đồ thành hư ảo. Giữa thiên quân vạn mã là ai thống lĩnh cửu trùng bảo tháp, trở thành kẻ quyền khuynh thiên hạ, nắm trong tay ván cờ thời loạn này?

Kinh qua biết bao năm tháng cuồng loạn khúc chiết, khi đã thật sự thương tích đầy mình, chết cả cõi lòng mới bừng giác ngộ. Một khắc kia lần nữa quay đầu ngoảnh lại, đã trông thấy người trường bào đẫm huyết dưới tán phong năm xưa, vẻ mặt rạng ngời chưa từng thấy trước đây, phảng phất như lấn át cả vầng hoàng dương bất diệt trên cao, vẫn như sơ kiến thì thào gọi ta một tiếng "Điện hạ".

Hồng trần cố mộng, huyết hoa tẫn vong.

Tướng mạo tư thủ, bỉ ngạn tịch liêu.

Thoát ly khỏi tưởng niệm quá khứ, giống như là hồi kịch một vai, chẳng ngại xướng đến khi hết màn, cũng chẳng sợ không có kẻ để tâm. Cùng nhau uống cạn một bình rượu thơ, thắp hoa đăng thưởng ngoạn hồng trần.

Vứt bỏ giang sơn đẹp như hoạ, chỉ nguyện đổi lấy cho người một đời tĩnh lặng yên hoa.

_

(1) vĩnh bất tương phùng: mãi mãi chẳng gặp lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro