baerietta, mon petit chéri.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"ngày mười bốn tháng hai năm thứ tám.
cũng là bức thơ thứ một nghìn sáu trăm bốn mươi dành cho em, em có thể xem đây là những dòng thú tội cuối cùng trong quãng xuân thì duy ngã của tôi.

vienna hôm nay là một ngày bình thường như bao ngày không có hình dáng em khác với bình minh đến muộn trên chiếc tủ đầu giường gỉ nát mà kể từ dạo nào đấy, tôi không còn ngó đến lần nào, ánh nắng mặt trời chói lọi hơn mọi thứ gì khác - song vĩnh hằng bất biến không tài nào sánh được một làn sóng mắt huyền tơ, hoàng hôn trên mi em trong vụn dại thầm thào, ánh trăng và những bản sonate chưa lúc nào thôi thê thiết và, tôi nghe đâu đây vang vẳng tiếng chuông nhà thờ điểm giọt thời gian cùng những tháp canh lắm lúc rợn ngợp còi súng và tiếng khóc ủ ê của những gã say trăng, rằng trong một không gian đặc biệt: đồi Alice nhỏ, tôi vẫn thích cách gọi nên thơ và mến yêu da diết ấy mặc dầu "Baerietta của đồi sương mai" bao giờ cũng cau có cười nói trong khi những đầu vân ngón phiếm lạnh siết vào vạt áo phong phanh - cái tên thật là sến sẫm, hệt như tôi. Tôi vẫn cứ hoài đứng đấy, và nghe rõ mồn một một khắc chuông đêm gióng lên từ ngọn tháp cao nhà thờ, tiếng đàn phong hạc từ một thủa tàn dư còn lắt lay hoang hoải trong vòm trời bất diệt của kí ức, dầu cho mặt trời của những năm tháng ấy sau biết mấy giai thoại tôi vẽ nên đã tắt lụi từ nao nao.

mon petit chéri.
(my little dearie.)

liệu em có còn giữ thói quen đọc sách mỗi chín giờ đồng hồ vừa lệch khắc, trên chiếc bàn gỗ gụ tôi một tay đóng sẽ tản mác hương trầm của những đoá diệp hà sơn và, nồng ấm một cốc cà phê nếu em thích, em thì bao giờ sống thiếu cà phê? Những thói quen đến đau đớn ấy thật là quái gở biết bao. Tôi vẫn nhớ rất rõ rằng mình đã hứa sẽ mang "Les Misérables" bản gốc về cho em. Nhưng thật tiếc quá, bé con ạ, tôi nghĩ những thiên thần có đôi cánh đen đúa với vòng miện không phát sáng và những cái ranh nanh sẽ chẳng bao giờ giúp tôi thực hiện yêu cầu xa xỉ, bất khả này cho em.

thật không giấu gì em, Baerietta - một gã đàn ông kém em chưa đầy bảy tháng tuổi với cái sốc nổi đã vơi hụt như nước triều rút cạn những bãi bờ bạc trắng - vốn luôn chẳng biết phải viết gì thật mộc mạc và chân tình cho em; bởi lẽ, những điều phù phiếm tột bậc tôi mang vào câu chữ (vì chịu ảnh hưởng của những xứ mù sương đẫm ái tình, biết đâu em còn chẳng biết đến những chốn thiên thai ấy, mặt trời thương yêu), chẳng bao giờ sánh nổi với chân dung chàng thơ cũng cùng mang một thứ đam mê cháy bỏng từ tận sâu gốc rễ nơi bản ngã - là em, là em. Và chúng ta biết, ta luôn biết thế, những tâm hồn già cỗi và đồng điệu đều đớn đau như thế trước một người tình hoài mong, mà cả ngay một lời từ tạ cũng trở thành vạn niềm xót xa. Xin em đừng nhăn đôi mày đen ấy khi đọc được những kiêu căng rất đỗi trần tục và đồng thời quá độ ích kỉ này của tôi. Dầu cho tôi biết em bao giờ cũng vị tha cho tất cả, trừ chính em.

và cũng thật trớ trêu khi nghe thấy tin em từ bỏ một mối tình nhập nhằng chóng tàn khác, tôi lại cảm thấy xót thương, nhưng em ơi, em biết tôi chẳng bao giờ dám thương hại một ai. Chỉ có em, là thương hại tôi.

trong mớ bòng bong ngẫu hợp phức tạp ấy, hàng cây dương và cây du tóc rối đang ngả nghiêng trước cuộc dạo quanh của gió và mây giông xám nghoét vần vũ bên trên sân thượng của những tầng mây quang đãng.

ánh mắt màu nâu gỗ trầm và giọng nói như những nốt ngân vĩ âm réo rắt của em luôn có ma lực gợi lên một niềm thương trìu mến và rung cảm lạ lùng đối với đáy hồn tôi mục ruỗng giá rét mãi hoài vọng khát thứ ái tình chung thân.

những đám mây bục vỡ trong đáy mắt em sâu, phiêu bồng và phi thực.

đôi cánh tay mảnh dẻ từng bao lấy tất thảy thung lung kí ức lấp lánh sắc trời của gã thiếu niên cằn cỗi, lỗi thời.

và trong khung ảnh nhoè nhoẹt của một quán cà phê vỉa hè mùa hạ năm ấy, em bao giờ cũng thơ thẩn như một đoá hoa trà.

tóc loá nắng, môi anh đào và những trang sách mở, bằng cơ chế của khoảng chân không mộng mị là chốn xoay vần của mỗi tâm thần khát vọng vượt thoát.

như mới ngày hôm qua vừa chớp mắt hiển hiện kia đấy, em đến thăm tôi trong chiếc quần jean bạc màu thân yêu, ngào ngạt mùi cây cỏ, vụng về và chiếc áo sơ mi mấy khuy dưới không cài.

rồi tôi vào phòng ăn, và từ đó, qua cánh cửa hé mở, ngắm nhìn khoảng lưng gầy gộc và mỏng manh sương của Baek Hyun.

đâu, đâu rồi nhỉ, tôi lục tung khắp cùng chân ngăn kí ức, tìm kiếm đến man dại một bức tranh màu có bầu trời mùa hè, có những trái mận, và có màu rượu vang của những đêm đom đóm lập loè trong rừng cây thưa in thẫm bóng. Con lộ đá nhỏ. Tiếng một loài chim kêu trăng. Những tỏa những làn khói mỏng mơ hồ như sương cen lẫn trong màu giác mạc. Thoang thoảng mùi những triền đồi cỏ cháy.

một đoá mân côi mảnh dẻ, rám nắng, loạng choạng, và đờ đẫn. Em ngồi xuống bên mép thiên đường xuân thì bất diệt, với cung cách cổ điển mà cũng tân thời, em tôi, em tôi ơi, serenade ban chiều của tôi.

tất thảy vẫn dai dẳng lưu tồn trong tập hồi ức của tôi như những tấm bia mộ, nghẹn ứ nơi xúc cảm lòng đầy, không bị xén cắt dầu chỉ một phân, mà lẽ ra nên giấu đi cho nhã, hoặc nên thương tình bỏ qua.

tên của em lại quyện chặt vào thớ cảm xúc sâu kín tận hồn tôi bất diệt, đến độ không cho phép bất cứ đấng quyền năng đáng sùng kính nào thay đổi.

tôi chỉ là một kẻ độc hành cựu trào giữa hai miền thế giới bất định, với những nỗ lực bất thành, và trong cái bóng dài lê thể của câu chuyện thảm thương cùng cực này.

những kẻ phàm tục kiên cường, được những ước lệ hiện thực luyện cho quen thói chấp nhận không chút đắn đo về số phận và định mệnh vô chừng.

tôi chỉ có thể mãi mô tả về em bằng phương cách tuyệt vọng nhường thế, rằng nếu vào mùa hè định mệnh năm ấy, kẻ đánh cắp đôi cánh này có thể nhận ra ánh nhìn của em đã không còn như trước.

song nó không thể xá được cho tôi hay bất cứ ai thứ tội lỗi khốn đốn đến cùng cực này.

vì ta không thể phủ định quá khứ của mình một cách hoàn toàn, như một kẻ bội giáo, để bằng cách đó, xoá sạch tất cả trước khi bị phơi bày trong bức chân dung của thực tại.

mặt trời của những năm tháng ấy đã lặn, và rằng tất cả những dư tàn lãng đãng ấy như vây lấy kẻ lãng du giữa rừng hoang, trong nhập nhoạng chiều hè, song, hơi ấm lạ lùng từ cái chạm tay dè dặt khi em tiễn tôi lần cuối vẫn là những gì tôi cúc cung trân quý hoài niệm.

ôi sinh linh khả ái, với đôi vai trần mảnh khảnh và đường rẽ ngôi của mái tóc màu mật ngọt, giữa một vầng hào quang nắng hoà dần vào vẻ đẹp vô thực nay đã vĩnh viễn không tài nào cho tôi được nhìn thấy nữa của em.

người yêu dấu, như một bóng dáng nhỏ bé trong vùng trời bất diệt của hồi ức và chiêm bao. Như Vee của Poe, như Hephaestion của Alexander, như Patroclus của Achilles. Em như một thiên thần mắc đoạ trong tranh của Bosch, với những thương tích chẳng thể định danh.

cũng chỉ vì, chúng tôi đều cảm thấy xiết đau.

điên cuồng, vụng về, khốn đốn, và vô vọng. Sở dĩ nỗi khát khao cuồng khấu muốn thời gian trao trả lại chúng tôi tuổi trẻ không bao giờ có thể vơi đi phân nào.

những tưởng tượng hồi cố rẽ đôi và liên tục rẽ ngang dọc không ngừng trong cái mê cung nhằng nhịt là kí ức của tôi.

họ nghĩ chúng tôi bốc đồng và sốc nổi, với trí óc thực dụng, xu thời và khó bề hiểu nổi.

tôi thấy ngoằn ngoèo các ô kính cửa sổ sáng đèn, ngay bên cạnh chiếc khăn người tình bất diệt, giờ đây, nhuốm lên thứ mực màu của kí ức hoen ố, tôi càng thấy chúng giống như những chiếc đèn kéo quân.

em sẽ lại chứ, ôm lấy thái dương tôi bằng những phiến ngón xanh xao lúc nào cũng run rẩy, đôi mắt màu cà phê phin đẫm sương trời và những vì tinh tú.

có thể, một ngày nào đó, một nơi nào đó, vào một thời điểm đỡ thê thảm hơn, chúng ta sẽ gặp lại nhau.

cho đến ngày cùng tháng tận của kiếp đời. dầu ta sẽ ra sao hay ở đâu, xin hãy thứ lỗi cho tôi về mọi sự, em thương yêu nhất của tôi.

một vị trí trong đời em, hy vọng, vẫn còn chỗ cho tôi.

vẫn nhớ em khôn xiết, từ một cõi vô danh.

________________________

Baerietta: ghép từ tên của Baekhyun. "Bae" nghĩa là yêu dấu, đi cùng với vĩ âm "riette" tạo thành "Baeriette", khi phát âm nhanh nghe gần với từ "beret" (mũ nồi). Thêm âm tiết "a" như là cách gọi dành cho một người mà mình yêu quý, cũng gần với tên một loại súng mà tôi thích (Beretta 92 - dòng súng ngắn nổi danh của Ý) và bản "Sinfornietta" của Leoš Janáček (một nhà soạn nhạc người Tiệp).

cánh đồng cỏ địa đàng, có tên khác là Elysian, Elysium, hay Elysion.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro