11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"  Chị mới được chuyển về trụ sở này làm đúng chứ "

" Ừ tôi mới được điều động đến khu vực này làm cách đây 2 năm 6 tháng rồi cậu ạ "

" Khu vực này nhiều kẻ giết người, chị đến đây làm sẽ nguy hiểm lắm đấy "

" Tôi đang thẩm vấn cậu!!! ". Vì ba cô ngày trước là cảnh sát nên cô cũng đã học được không ít kiến thức chuyên sâu về ngành này.

Giọng nói đanh thép của cô không thể hiện chút tình cảm và sự ấm áp nào, nhưng hắn lại thấy giọng nói đó nhẹ nhàng, đáng yêu hơn những giọng nói ngọt khác.

" Ờ vậy chị hỏi đi ạ "

Hắn cố ý cười một cách đáng ghét_ " Với chị, em sẽ nói hết không giấu diếm, nói hết cả tấm chân tình "

" Cậu muốn nhận tội gì? "

Hắn nghĩ một lúc, rồi hỏi_ " Thế chị muốn em nhận tội gì? "

Cô đi ra, một lúc lâu sau quay lại với tập hồ sơ đặt lên bàn.

" Gì nhiều quá vậy? "

" Toàn là của cậu cả đấy "

" Không phải chứ? "_ Hắn tò mò cầm lên xem, trong bức ảnh là một thi thể không đầu, hắn ngay lặp tức đóng lại, không muốn nhìn lần thứ hai.

" Nam, quốc tịch Hàn Quốc, tuổi 23, chiều cao 1,80m, cân nặng 75kg "

Hắn ngắt lời rồi hỏi cô_ " Chị đã từng qua đêm với đàn ông chưa? "

Đây là lòng tự tôn hư vô đáng ghét của hắn, cho dù hắn có sống nhơ nhuốc thế nào đi nữa, nhưng luôn hy vọng người phụ nữ mà mình yêu phải trong trắng, thuần khiết như nữ thần.

Cô tròn xoe mắt nhìn hắn, thở sâu, bỏ micro trên cổ xuống, ấn nút tắt rồi vứt lên trên bàn. Hắn nhìn cô, lần đầu tiên thấy một cô gái mặc bộ đồ pháp y lại quyến rũ như thế, hắn chỉ muốn xông đến, đè cô lên bàn, cởi bỏ bộ đồ của cô, giữ chặt bàn tay cô để xem rốt cuộc cô đã từng lên giường với người đàn ông khác hay chưa...

" Lee Jeno, cậu mà cứ nhìn tôi chằm chằm như thế, chính tôi sẽ tố cáo cậu vì tội quấy rối tình dục! "

Hắn lưu luyến không muốn rời khỏi khuôn ngực đang phập phồng của cô

" Chị có chứng cứ chưa? "

" Những ngôn từ ám chỉ khiêu khích phụ nữ của cậu là đủ để tố cáo cậu rồi "

" Quấy rối tình dục thì phải ngồi tù bao lâu? "

" Còn phụ thuộc vào mức độ nặng nhé "

" Em cần nặng... "

Nhìn ngón tay mềm mại đang cầm bút viết của cô, hắn không nhịn cười được, nói_ " Chị đừng nghĩ phức tạp thế, em chỉ muốn tìm hiểu một chút về pháp luật thôi  "

" Từ ba đến sáu năm "

" Ồ! "_Rồi hắn lại đưa mắt nhìn xuống ngực cô, nếu để hắn xé chiếc áo kia ra, vừa hôn lên đôi môi gợi cảm của cô vừa...thì hắn nghĩ_ " Thời gian đó đủ để chúng ta thành một đôi rồi "

" Nếu với pháp y thì không cần phải bàn đến, nhiều hơn cậu tưởng tượng đấy "

Hắn mỉm cười_ " Ở bên cạnh chị lâu như vậy em cũng cam chịu "

" Vô vị! "

Hắn thấy tính cách cô rất điềm đạm, chọc giận như vậy mà cô vẫn giữ được bình tĩnh, mặt cô đỏ bừng chứng tỏ cô đang hết sức kiềm chế cơn giận dữ trong lòng

" Có phải cậu đến đây để đầu thú không? Nếu không thì mời cậu đi ra cho "

" Đương nhiên!! "

Hắn lật dở từng hồ sơ ra xem, chợt thấy toàn vụ án giết người hàng loạt do chính hắn gây ra nhưng vẫn chưa tìm được hung thủ, những bức ảnh chụp lại nạn nhân thật thê thảm. Nếu không nhìn tận mắt những bức ảnh đó thì hắn cũng không nhớ là mình đã giết nhiều người như vậy đâu. Thực tình, hắn thấy mình không bị lôi ra ngoài xử bắn thì thật có lỗi với đời.

" Toàn giết người không vậy? "_ Hắn hỏi. "  Có tội danh nào nhẹ hơn không? Ví dụ như khiễm nhã hay cưỡng bức chẳng hạn "

Cô đột nhiên nhìn hắn chăm chú_ " Cậu làm điều đó rồi à, những vụ án trên đều là cậu gây ra? "

" Không "

Cô giật lại hồ sơ_" Cậu có thể đi được rồi đấy "

"Chị đừng nôn nóng, để em xem tiếp cái khác "

Hắn giở một tập hồ sơ khác, phát hiện vụ án giết người cách đây không lâu là do mình gây ra nhưng hắn lại giả vờ ngây thơ ngước lên nhìn cô rồi đáp_ " Em sẽ giúp chị tìm ra hung thủ "

" Cậu thì biết cái gì để giúp chúng tôi "

" Trong giới xã hội đen, không có người nào là em không biết, em sẽ nhờ người giúp "

" Vậy ai là hung thủ "

Lựa thời cơ thích hợp, hắn đã chuẩn bị cho mình một kịch bản phù hợp để che dấu tội ác tày trời của mình bằng một cái tên lạ khác.

" Là Minjeong, cậu ấm nhà họ Kang. Trong giới giang hồ, chỉ cần nghe qua cái tên đó thôi là ai cũng muốn chém, muốn giết. Kể cả em... "

" Cậu có bản lĩnh? "

" Yêu chị rồi, bản lĩnh của em tăng gấp vạn lần "

" Thế cậu có bằng chứng "

" Bằng chứng? Bọn chị thật rắc rối, sự việc sờ sờ ngay trước mắt, chằng cần nói cũng tin lại còn bằng chứng gì chứ "

" Cậu ấm mà lại ở nhà trọ? Nghe ai tin cho nổi "

" Nó bỏ nhà ra đi lâu rồi, vì ăn cắp tiền của ba mẹ "

" Nực cười, nếu những lời cậu nói là đúng sự thật thì chúng tôi đã bắt được hung thủ từ lâu rồi. Không phải tôi tin, mà là quan tòa tin, nếu không cậu nghĩ cậu còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao? "

Hắn giơ ngón cái, nói nhỏ với cô_ " Hãy để em giúp chị điều tra tên súc sinh đó nhé, thế nào? "

Cô nghi ngờ nhìn hắn_ " Cậu ta thật nguy hiểm, cần phải đề phòng và tránh xa ", cô đứng dậy, ôm tập hồ sơ trên tay rồi quay người đi về phía cửa.

" Không cần cậu giúp, nhìn mặt cậu xong tôi mất thiện cảm với xã hội "

Cô rời đi, để lại hắn ngồi bơ vơ trong phòng thẩm vấn. Lúc đó HanGyu cũng bước vào nói với giọng điệu không mấy hiền lành.

" Xin mời cậu rời khỏi đây "

" Ơ...nếu thế cô giúp tôi đưa mảnh giấy này cho chị ấy nhé "

HanGyu cầm lấy mảnh giấy hắn ta vừa đưa_ " Được rồi "

" Cảm ơn "_ Hắn rời đi

Hắn đứng ở ngoài cửa, nhìn vào nơi làm việc đầy uy nghiêm đó. Lần đầu tiên hắn phát hiện ra rằng môi trường làm việc ở đây rất sạch sẽ, gọn gàng, và là nơi hẹn hò khá lý tưởng cho hắn và cô.

Trên đường về nhà, hắn có ghé qua quán Bar, trong lúc chờ đèn đỏ, hắn lại nhớ cảnh cô tức giận đến đỏ mặt nhưng cô vẫn kiềm chế, hắn bật cười.

Càng nghĩ đến dáng vẻ thanh tao toát ra từ bộ đồ Pháp y mà cô mặc trên người, hắn càng muốn ôm cô, chiếm hữu cô, hoàn toàn không phải cảm giác thương yêu ban đầu, mà là khao khát chinh phục, chiếm hữu đang dâng trào trong người hắn.

Hắn liền lấy điện thoại ra và gọi cho phía cảnh sát. Giờ mới biết được gan của hắn lớn đến cỡ này đấy.

" Xin chào! "_ Một giọng nói lịch sự của cô vang lên từ đầu dây bên kia

Hắn bất ngờ_" Chào chị! Là em "

Đầu dây bên kia im lặng một phút. Lúc đấy hắn tưởng đường dây điện thoại gặp sự cố, định gọi lại thì cô lên tiếng.

" Sao vậy, cậu vừa mới rời khỏi đây chưa đầy 20', mà cậu cũng gan thật đấy, dám gọi vào số điện thoại này của trụ sở cảnh sát "

" Em gọi để báo án mà "_ Hắn trêu đùa, rồi thản nhiên cười như việc đó mình làm là đúng

" Thật vô vị "_ Cô định cúp máy

" Khoan đã chị...em đã đồng ý với chị là có tin tức gì thì sẽ thông báo cho chị "

" Tin tức của cậu nhanh nhỉ? "

" Đương nhiên rồi, cái khác em không dám nói, từ xưa đến nay em là một công dân tốt "

Hắn đang nghĩ điện thoại lại có vấn đề thì cô nói tiếp_ " Có tin gì, cậu nói đi "

" Tối nay tám giờ, gặp nhau ở nhà hàng Bread Baker Smith "

Để tránh bị leo cây, hắn còn nói thêm_ " Trí nhớ của em không được tốt lắm, nếu chị không đến hoặc đến muộn thì em không đảm bảo nhớ được địa điểm và thời gian mà nó hành động đâu. "

Vừa đúng lúc đèn xanh, hắn cười, tắt điện thoại và tiếp tục lái xe. Vừa lái xe hắn vừa tưởng tượng về ' buổi hẹn hò đầu tiên ' của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro