Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người gần như nghẹt thở, ai nấy sắc mặt trắng xanh, duy chỉ có Kyungsoo ánh mắt thâm trầm liếc nhìn Triệu Lâm. Hắn liền hiểu ý Kyungsoo. Nơi này quả nhiên đã bị phát hiện ra rồi!

Ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu hắn, bên ngoài gian liền xuất hiện hơn mười hắc y nhân lưỡi kiếm đã nhuộm máu đỏ tươi.

Chiêu tần cũng quả thực độc ác, thị vệ cùng nô tì Oh phủ đã bị đám người của nàng ta giết sạch! Đám thích khách này thực không đơn giản.

Triệu Lâm nhanh chóng giật lấy áo khoác ngoài của Kyungsoo đem cho một tử sĩ trung thành khác có vóc dáng tựa giống cậu. Người kia cơ thể nhỏ nhắn nhanh nhẹn, nước da có phần tối màu hơn một chút, nếu bịt kín liền rất khó nhận ra. Hắn găm dao ở hai bên đùi, tráo đổi y phục xong liền dẫn theo ba bốn người theo lối hậu viện, trong chốc lát liền không thấy bóng dáng.

Triệu Lâm kéo Kyungsoo men theo mật đạo, lối đi dẫn ra ngoại thành heo hút.

Hiện tại không thể dẫn theo nhiều người, ngoài Kyungsoo cùng Triệu Lâm ra thì phía sau cũng chỉ có một vài tử sĩ khác lẩn lút trong ngóc ngách. Hai người đi vào một ngõ sâu khuất bên những căn nhà nhỏ hẹp, hắn dẫn cậu đến một căn nhà cũ đã bám đều rêu, trên mái cũng phủ không ít rơm rạ, thoáng qua vô cùng tồi tàn lẫn tạm bợ.

Triệu Lâm gõ cửa ba lần liền không thấy ai, hắn liền cảm thấy có gì đó không đúng. Làm sao đám người kia có thể để bọn hắn dễ dàng đến nơi này như vậy?

Kyungsoo bị hắn kéo sát vào tường, giao cho một người khác bảo vệ rồi dứt khoát dùng đao mở tung cửa. Phiến gỗ mục nát bị chém một nhát đứt đôi, bên trong, một đám người áo đen xông ra bên ngoài, tiếng gươm đao sắc nhọn quét trong không khí phát ra âm thanh lạnh lẽo. Đám người Triệu Lâm bị bao vây ở giữa, năm bảy người đằng đằng sát khi lao vào không trung, ra tay vô cùng hiểm độc, quả nhiên là muốn lấy đi tính mạng của bọn họ.

Chưa bao giờ Kyungsoo nhìn thấy cảnh tượng khốc liệt như vậy, trong chốc lát liền bị cảnh ngươi chém ta giết làm cho kinh sợ. Hai bên giao đấu không ngừng nghỉ, rút cục ngoài Triệu Lâm ra cũng chỉ có ít người trụ vững.

Nhận thấy tình hình không ổn, hắn ra lệnh mọi người tập trung bảo toàn tính mạng, sai người đưa Kyungsoo lên xe ngựa, hướng rừng thông phía bắc kinh thành mà phi tới.

Đường xá không hề dễ đi, chiếc xe ngựa cũ kĩ thi thoảng vấp phải đá lại lao một cước lên trên cao, khiến cho Kyungsoo phía dưới bụng đau đến thắt lại. "Không được, trong bụng ta..

Triệu Lâm... có thể... có thể đi chậm lại một chút không? "

"Chủ nhân, chậm thêm một chút nữa bọn chúng sẽ đuổi kịp đến đây mất!"

Dưới bụng Kyungsoo càng lúc càng truyền lên cơn đau đớn dữ dội, mỗi cú xóc nảy lại khiến cậu như muốn chết đi sống lại, hai mắt như nhuộm một mảnh phiếm hồng. "Con của ta... Con của ta... "

Phía sau loáng thoáng có tiếng vó ngựa gấp gáp, Kyungsoo ngoái đầu ra phía sau, lập tức thấy có năm bảy người tuốt gươm lao tới, còn có tên giương cung bắn về phía này.

"Triệu Lâm, mau chuyển hướng, bọn chúng đã chạy đến đây rồi."

Hắn gấp gáp kéo dây cương, xoay người phi lên sườn núi hiểm trở rậm rạp cỏ dại. "Vương gia, tình thế lúc này không an toàn, ngài mau lên ngựa, chỉ cần ngài ngồi yên trên đó, tiểu nhân sẽ ở lại giữ chân bọn chúng."

"Ngươi... Ngươi nói gì? Ta lên ngựa? Ngươi ở đây? Không được! Bọn chúng đông như vậy, một mình ngươi làm sao chống cự lại được? Ngu ngốc, mau đi mau!"

Kyungsoo vừa dứt lời, đám người kia đã vọt lên phía sau, ra sức dùng tên bắn về phía này, Triệu Lâm lập tức ném cậu lên ngựa quất mạnh một cái, con vật đau đớn hí vang, lập tức chạy về phía trước.

"Triệu Lâm!"

Kyungsoo ngồi trên lưng ngựa tim đều muốn rơi xuống đất, cả người ôm chặt lấy mình ngựa, không ngừng ngoái đầu lại phía sau. Ở chỗ cũ, Triệu Lâm một thân hắc y nhanh cầm kiếm xông lên lao vào đám người đó, cánh tay của hắn không biết từ lúc nào đã rỉ máu, nhưng thân thủ vẫn không hề suy giảm, nhanh như chớp liền khiến cho hai tên nằm phục xuống đất. Những tên còn lại cùng hắn giao tranh gay gắt. Hắn một thân một mình không thể chống lại bọn chúng, máu chảy mỗi lúc một nhiều hơn.

Gió bên tai ù ù, không bao lâu hình ảnh hắn nhỏ dần, phút cuối lại thấy một con dao sáng loáng trên tay một tên đã ngã xuống, từ trên mặt đất cắm phập vào lồng ngực hắn.

Cả người Kyungsoo bỗng nhiên giật thót, hai mắt mở to, con ngươi co rút nhìn hắn gục xuống mặt đất.

"Triệu... Triệu Lâm..."

Không... Không thể nào...

Không thể...

Từ phía ấy, một tên áo đen đứng thẳng, nhanh nhẹn giương cung, một mũi tên nhọn hoắt lao tới phía cậu, cắm phập vào vó ngựa đang phi nhanh trong gió.

Kyungsoo chỉ cảm thấy cả người lảo đảo, mấy giây sau liền từ trên lưng ngựa ngã nhào xuống vực sâu hun hút.

___


"Con à, mau dậy thôi!"


Ánh nắng vàng vọt hắt lên gương mặt tái nhợt của Kyungsoo. Đôi mắt trong suốt của cậu khẽ khàng mở ra. Người cậu nhìn thấy, là một người lão bà ước chừng đã ngoài năm mươi, mái tóc hoa râm búi thấp vương vài sợi loà xoà ở hai bên. Bà mặc bộ quần áo đã hơi cũ, trên tay cầm một bát cháo thơm nóng khẽ đặt lên chiếc bàn ọp ẹp. Tay còn lại cầm một chiếc khăn ẩm ướt nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán cậu.

"Vị phu nhân này... cho hỏi... đây là đâu? " Kyungsoo nhíu mày khe lùi lại, nheo mắt nhìn ánh sáng chói mắt trước mặt, nhìn qua chiếc khăn trên má mình, rồi lại nhìn người phụ nữ kia.

"Con gái, không phải con ngã đau đã quên mất mẹ rồi chứ, Hàn nhi, là mẹ đây, mẹ đây... " Nói xong, vẻ mặt bà lão càng lúc càng thương tâm, đáy mắt long lanh chực trào ra nước mắt.

"Lão bà, lão bà, tôi đem thuốc tới đây." Bên ngoài cửa lại xuất hiện một nữ nhân khác, xem chừng trẻ hơn một chút, trên lưng đeo chiếc gùi nan còn tủa ra những loài thực vật màu sắc.

"Nhu Nhu... cô xem, Hàn nhi nó làm sao vậy? Nó không nhận ra người mẹ này nữa rồi... cô nói xem bà già tôi làm sao mà sống...."

Lão bà nắm lấy vạt áo chính mình lau nước mắt, sụt sùi nhìn Kyungsoo ngây ngốc trên giường.

Người tên Nhu Nhu liền vội vã đưa chiếc gùi vào tay bà, dịu giọng nói:

"Bình tĩnh một chút, Hàn nhi vừa mới tỉnh dậy, còn chưa tỉnh táo. Bà mau xuống bếp sắc cho con bé ít thuốc, để tôi nói chuyện với nó một lát."

Lão bà lưu luyến nhìn cậu, nhận lấy chiếc gùi trong tay nàng, chậm chạp đi xuống góc bếp tồi tàn.

Người phụ nữ tên Nhu Nhu hiền lành nhìn cậu, ánh mắt có chút mừng rỡ:

"Công tử, cậu tỉnh rồi à? "

Kyungsoo từ đầu đến cuối hoàn toàn ngây ngốc, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, liệu có phải cậu lại xuyên không đến nơi khác rồi không?

"Công tử, có phải cậu rất ngạc nhiên không?"

Kyungsoo khẽ gật đầu.

"Bà lão đó họ Thuần, là một bà lão bất hạnh. Goá chồng từ rất sớm khi còn chưa chuyển tới đây. Mười năm trước, trong vụ hoả hoạn ở chân núi, nữ nhi mười tám tuổi của bà ấy bị mất tích. Đó là một thiếu nữ hết sức xinh đẹp, lại tài giỏi ngoan ngoãn. Sau khi nàng mất tích, lão bà bỗng dưng thi thoảng lại nhớ nhớ quên quên, đôi khi còn lên cơn bỏ nhà đi tìm kiếm nữ nhi suốt mấy ngày.

Sáng sớm chừng chục ngày trước, ta đi kiếm thuốc trên sườn núi, thấy cậu nằm trên vách đá, trên người không chỉ chảy máu mà còn dính đầy đất cát cùng lá cây. Ta đưa ngươi về nhà dưỡng thương được mấy ngày, đồng thời nhờ trưởng thôn hỏi giúp danh tính, không ngờ lão bà ở sát vách lại lật đật chạy sang, một mực nhận cậu là con gái bà ấy.

Chúng ta đều biết cậu là nam nhân, cho rằng là bà ấy nhận nhầm người, nhưng Thuần lão bà lại khóc lóc rất thảm thiết, khăng khăng đòi đưa cậu về nhà. Chúng ta chỉ đành biết làm theo, gửi nhờ cậu ở chỗ này. "

Con gái... Con gái...

Con...

Kyungsoo chợt kinh động nhớ ra điều gì đó, hai mắt hốt hoảng nhào lấy nắm áo nữ nhân trước mặt, cả người như căng cứng lại:

"Con ta... Con ta đâu... Con của ta đâu rồi?"

______

...

Hai tháng sau

.....

"Hàn cô nương, có thể nhảy cùng ta một điệu không?"

......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chansoo