꧁②꧂(Đã sửa)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày tôi nhìn thấy người lần đầu tiên chính là một ngày nắng dịu của mùa xuân. Người chạy đến và trả lại chiếc khuy cài mà tôi vô tình làm rơi. Có lẽ một khắc nhỏ đó người cả đời đều không để ý. Nhưng công chúa ơi, phải làm sao đây, tôi đã lỡ bị nụ cười và giọng nói ấy mê hoặc mất rồi.

Tôi là chàng hoàng tử cao quý vùng đất Jullan còn người là nàng công chúa thanh tao xứ Edane. Mọi người đều bảo chúng ta thật xứng đôi. Người có thấy vậy không thưa công chúa của tôi?

Tôi tự hỏi phải chăng bản thân tôi đã yêu người quá nhiều rồi? Tôi yêu đôi mắt trong trẻo biết cười ấy, yêu đôi môi nhỏ nhắn hồng hào ấy, yêu cả trái tim lương thiện hiền lành của người.

.

.

.

Tôi từng nghĩ người chính là thứ tôi thương yêu nhất nhưng thật sai trái làm sao khi tôi lại rung động với đứa em mà người quý trọng. Tôi cố gắng gạt bỏ đi những tham vọng với nàng ta khi nghĩ đến chuyện tôi chính là hôn phu của người. Nhưng điều đó sao lại quá khó khăn vậy? Thật tồi tệ làm sao khi nàng cũng yêu tôi. Xin lỗi người vì tôi đã chẳng thể chống đỡ nổi cám dỗ ngọt ngào ấy.

Giá như biết mọi thứ sẽ đi đến con đường này thì tôi đã sớm dừng lại. Giá mà tôi nhận ra người tôi thương đang đau đớn thế nào khi tôi vẫn vui vẻ với tình nhân bé nhỏ của mình thì tôi đã không đánh mất người. Công chúa ơi, mở mắt ra nhìn tôi được không? Tôi xin lỗi...

Giây phút tôi hối hận thì người cũng đã đi rồi. Tôi chẳng thể nào ngăn nổi nước mắt mình rơi. Vẩn vơ suy nghĩ lại nhận ra tôi làm gì có tư cách mà khóc than cho người.

Tôi hận bản thân tôi tại sao không sớm nhận ra mọi thứ. Để người phải đơn độc chống chọi những thị phị nghiệt ngã. Là sự ngu ngốc khờ dại của tôi đã đẩy người đến cái chết.

Dẫu biết chẳng còn giá trị gì nhưng người ơi, lời xin lỗi này gửi đến người. Xin lỗi vì đã chẳng thể mang cho người tiếng cười như lời tôi hứa. Xin lỗi vì đã để người thương tôi rồi lại nhẫn tâm mà bỏ rơi người. Xin lỗi vì sự yếu hèn mà đã không thể dứt khoát buông bỏ dòng cảm xúc vô tình kia.


Người xuất hiện giữa cuộc đời tôi như ánh dương duy nhất

Người đi mất bỏ lại mình tôi bóng người lẻ loi


Ánh trăng tàn, mộng tình tan, lời hối tiếc muộn màng.

Kiếp này chẳng trọn vẹn yêu nàng, kiếp sau nguyện ủi an suốt đời




"...Hóa ra trước giờ đều là chúng ta tự ngộ nhận sao?"

"Ừm, tôi xin lỗi nhưng Kim Jennie, người tôi thương là chị em..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro