35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

hwang hyunjin vẫn không ngừng tìm kiếm ở đại hàn những nơi mà hắn có thể tìm. có những đêm, hắn đã khóa mình trong góc tối, tuyệt vọng đọc những dòng tin nhắn, những trạng thái tình yêu cả hai dành cho nhau. nhớ lại những đêm ân ái, những lần âu yếm, giờ đây chỉ còn là những ký ức nhuốm đẫm màu thương nhớ. 

cứ như ngày nào họ lần đầu gặp nhau, cứ như ngày nào hắn nghĩ mọi thứ là vĩnh cửu. chỉ sau một đêm, felix hoàn toàn biến mất khỏi hắn, thậm chí rời xa tầm kiểm soát của hắn. hwang hyunjin bỗng nhớ lại những trò đánh nhau, những lần hung hăng hống hách lên mặt với người khác, phải chăng giờ đây là quả báo mà hắn phải gánh chịu khi ông trời mang người mà hắn thương yêu nhất đi khỏi. 

quần áo của hyunjin, sách vở và đồ dùng cá nhân của hắn, ngay cả căn phòng và giường ngủ của hắn, không thứ gì là không có mùi hương và dấu ấn mà felix để lại. felix thậm chí vẽ lên bức tranh mà hắn tâm đắc nhất. mỗi lần nhìn thấy nó, hắn đều không kìm được nước mắt. 



có một người đã nói với hyunjin thế này. "nếu cậu ấy đã bỏ đi một cách bất ngờ như vậy, ắt hẳn có lý do. hãy chỉ tìm cậu ấy trong phạm vi có thể, đừng làm rối mọi thứ, ở ngay đây và chờ đợi ngày cậu ấy trở về cùng lý do." đó chính là điều hyunjin luôn mong chờ, lý do và lời biện minh của lee felix. bất kể là điều gì, chỉ cần dù ở đâu, cậu đừng phản bội hắn và hãy sớm sắp xếp mọi thứ để trở về, thì hwang hyunjin sẽ không đi đâu cả, nhất quyết cả đời chờ đợi cậu trở về bên hắn. 



tâm thâm hyunjin luôn lo lắng rằng, felix hiện đang ở đâu, có an toàn không, có được ăn uống đầy đủ không, khi lạnh và khi sợ hãi có ai ở bên không. dần dần, hắn cũng chỉ mãi chìm trong những suy nghĩ ấy mà lơ là tất cả xung quanh. 








felix không thể trở về đại hàn vì sự kiểm soát của những người trong băng đản xã hội đen của jang mi young. thời gian đầu thì vẫn bị nhốt, nhưng vì nể tình lee felix, nàng đã không nhốt felix và bok gil mà vẫn cho sinh hoạt bình thường trong thành phố. chỉ là được đến trường học địa phương vào buổi sáng, sau đó chỉ có thể bị nhốt trong nhà kho suốt thời gian trong ngày còn lại. nàng đã khinh bỉ nói rằng. "tôi biết cả hai người đều học giỏi, nên tôi thương tình bố thí cho đi học vào buổi sáng, coi như là cho có chút kiến thức hèn mọn. nhưng đừng hòng bỏ trốn, vệ sĩ của tôi sẽ không buông tha cho hai người đâu."

"thật mừng vì cô ta vẫn còn cho chúng ta được ra ngoài một chút, nếu không anh sẽ chết ngộp ở đây."

"felix này, em thì biết rất biết ơn đấy. dù mọi thứ có tồi tệ đến mấy, miễn là có anh." bok gil khoác vai felix.

"em có điều này muốn hỏi anh."

"bok gil hỏi đi, anh luôn sẵn sàng."

"anh nhớ đại hàn lắm đúng chứ?"

"không, không hẳn, anh không nhớ đại hàn, anh chỉ nhớ một người ở đó."













thấm thoát đã đến cuối cấp trung học phổ thông, rồi đến năm nhất, năm hai rồi năm ba đại học. hwang hyunjin đã gần như đủ khả năng để thừa kế những gì ba mẹ sắp đặt sẵn, một bước tiến đến chiếc ghế chủ tịch của ba mình. nhưng trong lòng hắn, vẫn luôn hoài niệm một hình bóng năm nào. ngày xưa hắn có thể quên mi young được nhưng không hiểu sao đến giờ, lee felix vẫn luôn ký sinh trong tiềm thức và những giấc mơ của hyunjin.

thời gian không có lee felix, hwang hyunjin dần thay đổi theo thời gian, không còn như xưa nữa. hắn trở nên lạnh lùng, vô cảm với tất cả, nhất là khi khi đối mặt với kẻ thù trên thương trường và cả những nhân viên làm việc trong công ty khi họ mắc sai sót, dù là nhỏ nhất.










"con không thể ngồi trên ghế chủ tịch, cũng không thể là người đứng đầu dòng họ này nếu như còn thiếu người phụ nữ bên cạnh, đó cũng chính là chức vị hwang phu nhân. nhà này cũng cần một đứa con dâu và để sớm có cháu ẫm bồng."

"con chắc sẽ không làm phụ lòng ba con chứ? con vẫn ổn phải không hyunjinie? bây giờ con lớn rồi, con đã trưởng thành, mẹ tin là con làm được. đã đến lúc con nên thành gia lập thất."










"vâng, con sẽ đứng vững trên thương trường, con sẽ không làm ba thất vọng khi nhường chiếc ghế chủ tịch cho con. mẹ yên tâm nhé, con trai mẹ lớn rồi."











"cuối cùng cậu cũng chấp nhận lấy tớ, tớ thật lòng rất hạnh phúc. con cảm ơn hai bác nhiều ạ, con nhất định sẽ luôn sát cánh bên hyunjin, nhất định tụi con sẽ xây dựng hạnh phúc lâu dài, phải không anh?"












hyunjin mơ hồ nhìn lại tấm ảnh người xưa chụp với hắn, ngước mặt lên trời che đi nước mắt. người ấy giờ này chắc sẽ chúc phúc cho hắn, hắn vẫn đợi, nhưng hắn buộc phải làm tròn bổn phận của một người con, bổn phận chủ tịch trẻ tuổi của một tập đoàn lớn.  










một đám cưới xa hoa diễn ra, nơi tất cả mọi người tham dự lẫn gia đình họ hàng hai bên đều vui mừng không kể xiết.

nhưng chú rể của đám cưới ấy, chẳng hề cười một lúc nào. những gì chú rể đang có hiện tại, cũng chẳng làm chú rể mỉm cười thêm một lần nào nữa đâu.












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro