Văn Án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Takemicchi"

Mikey vô tình nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, trong thâm tâm vô thức nổi sóng, vội chạy nhanh đến nắm lấy cổ tay người kia, khuôn mặt gã hiện lên vẻ gấp gáp như rằng nếu gã không nhanh tay thì người kia sẽ lần nữa biến mất.

Chàng trai kia bị tiếng gọi của Mikey làm cho giật nhìn, vội quay người lại, mặt đối mặt với gã.

Bầu không khí như ngưng đọng lại, hai con người mặt đối mặt với nhau, mỗi người một cảm xúc nhưng chung quy đều là sự hoảng loạn trong tâm trí.

Mikey như chết lặng, cả người gã run rẩy mà từng bước đi đến gần, gã nói:"Thật sự là mày rồi, suốt thời gian qua mày đã ở đâu vậy Takemicchi!!"

Gã nắm chặt lấy hai bên bắp tay của em, lực của gã rất mạnh, khiến Takemichi không khỏi cau mày đau đớn, đôi môi em run rẩy cố nói ra vài chữ mong Mikey bình tĩnh lại.

"Đ..Đau, mày đang làm tao đau đấy Mikey-Kun.."

Giật mình trước câu nói của em, Mikey vội bỏ tay ra, khuôn mặt hiện lên sự áy náy vì đã lỡ làm em đau.

Takemichi đương nhiên nhìn thấy được biểu cảm đó của gã, em cười trừ rồi xóa nhẹ nơi vừa bị gã bóp mạnh bảo:"Không sao, tao ổn, thật trùng hợp khi bắt gặp mày ở đây"

Vẫn là nụ cười đó, vẫn là cái nụ cười mà gã hằng mong nhớ, nhưng sao nó lúc này đã trở nên xa cách đến lạ thường.

Liếc mắt qua một bên, Takemichi có chút u buồn bảo:"Cũng đã sáu năm rồi nhỉ Mikey-Kun, mày coi vậy mà không thay đổi là bao nhỉ"

Nghĩ đến khoảng thời gian sáu năm kia, cảm xúc của Mikey lần nữa thay đổi, gã tức giận quát:"Sáu năm qua mày đã ở đâu, tại sao lại biến mất không nói lời nào, rốt cuộc thì mày có xem bọn tao là bạn không"

Vào một ngày cách đây sáu năm trước, Takemichi đột nhiên biến mất, chỉ để lại một căn nhà lạnh lẽo như chưa từng có người sống ở đó.

Em đi đâu, ở đâu và làm gì, tất cả đều không biết, kể cả là cha mẹ của em, suốt sáu năm ai nấy đều điên cuồng tìm kiếm em, trong vô thức đã muốn bỏ cuộc vì tất cả công sức đều đi vào ngõ cụt.

Sáu năm sau, ngay lúc mà gã tuyệt vọng nhất em lại lần nữa xuất hiện, không một lời giải thích, chỉ đơn giản là nụ cười xã giao cùng câu chào xa cách.

Cau mày nhìn em, Mikey không kìm được mà hỏi lại:"Mày đã ở đâu trong suốt sáu năm qua?"

Takemichi nhìn gã, ánh mắt không giấu được sự hỗn loạn, định cất tiếng nói liền bị một giọng trẻ con non nớt cắt ngang.

"Cha, chúng ta về được chưa?"

Takemichi bị ngắt lời ấy vậy mà lại không tức giận, em ôn nhu cúi xuống bế đứa trẻ ấy lên vỗ về:"Đợi cha tí nhé, cha đang nói chuyện với bạn"

Nói xong liền liếc nhìn Mikey, không ngoài dự đoán, biểu cảm của gã lúc này đang rất bất ngờ, bất ngờ đến nổi khó thốt thành lời.

Gã tròn mắt nhìn em lẫn đứa trẻ đó, bờ môi run rẩy lắp bắp nói:"Đứa trẻ, mày Takemicchi...Từ khi nào.."

Tâm trí Mikey thật sự hỗn loạn, mọi thứ như một cú đấm mạnh vào người gã, nhanh đến nỗi khiến gã không trở tay kịp.

Takemichi nhìn gã mà cười nhẹ, cất tiếng đáp:"Mày chưa biết cũng phải thôi Mikey-Kun"

"Đứa trẻ này chính là con trai của tao, Hanagaki Kayami"

#################

Ngày đăng: 16/1/2022
Thấy tui siêng không :33

Tên con của Take hơi giống con gái nhỉ ʕ •ᴥ• ʔ, cơ mà kệ đi :33

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro