Chương 1: Cô Nhi Viện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đây sẽ là nhà mới của con"

Một đứa trẻ vừa được đưa tới cô nhi viện, dáng người gầy gò, khuôn mặt trắng toát, hốc mắt thâm quầng thiếu sức sống.

Em không nói gì, chỉ núp sau lưng người phụ nữ được họ gọi là mẹ  Hiroe kia. Dường như em đang sợ hãi, có lẽ là vì chưa quen với môi trường mới.

Mẹ Hiroe thấy em như vậy thì cười nhẹ, bà hơi cúi người xuống, nắm lấy tay em kéo ra phía trước bà. Không để em lúng túng, bà nói:

"Takemichi-Kun vừa mới đến nên thằng bé còn bỡ ngỡ với nhút nhát lắm, các con không được bắt nạt Takemichi đó nghe chưa"

Takemichi im lặng nhìn đám trẻ trong cô nhi viện, sắc mặt của em rất bình tĩnh cho đến khi chúng chú ý đến tay em, đôi bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt vạt áo đến nhắn nheo, chứng tỏ em đang cự kì sợ hãi.

Đột nhiên cánh cửa mở ra theo đó là hai cậu bé tầm 8 đến 9 tuổi, trên đầu toàn ra tuyết trắng chạy vào, mẹ Hiroe thấy họ liền vui vẻ nói:

"Izana-Kun, Kakuchou-Kun hai đứa đây rồi"

Izana nghe mình được gọi tên thì khựng lại, anh nhìn về phía mẹ Hiroe hỏi:"Có chuyện gì sao mẹ?"

Kakuchou bên cạnh nhìn đứa trẻ đang được mẹ Hiroe nắm tay, cậu suy nghĩ điều gì đó xong vội hét lớn:"A Bakamichi!!"

Takemichi giật mình lùi lại, dáng vẻ có chút đề phòng, em hỏi nhỏ:"Cậu là ai?"

Kakuchou không để ý sắc mặt của em hiện tại mà háo hức nói:"Tao nè, Kakuchou của mày nè"

Takemichi mấp máy môi, ánh mắt có chút gì đó dao động, không nói không rằng lao tới ôm chắt lấy cậu.

Kakuchou bất ngờ, nhưng cũng sớm nhận ra em đang sợ hãi. Nhìn xem, toàn thân em đang run rẩy, ôn nhu vỗ nhẹ lưng em, Kakuchou hỏi:"Mày sao vậy Bakamichi, sao lại ở đây?"

Em không đáp, chỉ lắc đầu.

Kakuchou thấy em như vậy liền không hỏi tiếp, cậu ôm lấy em như không muốn buông rời, ngước lên nhìn mẹ Hiroe hỏi:"Thưa mẹ con có thể ngủ cùng với Bakamichi không? Con hứa sẽ không quậy"

"Ồ được chứ, con có muốn ngủ cùng hai em luôn không Izana-Kun?"

Izana gật đầu đầu trước câu hỏi này của bà, đứa trẻ tên Takemichi vô tình khiến anh nhớ đến cô em gái Emma nhỏ, lần cuối anh gặp cô bé cũng đã là bốn năm về trước rồi.

"Takemichi đây là Izana, cậu ta hơn chúng ta 1 tuổi"

Kakuchou nhiệt tình giới thiệu bao nhiêu thì Takemichi mặc kệ bấy nhiêu, em ôm cưng cậu như không muốn rời. Kakuchou chỉ đành thở dài rồi cùng em vào phòng, bỏ lại Izana cùng mẹ Hiroe ở bên ngoài.

Izana đứng đó nhìn bóng dáng hai người khuất dạng xong quay ra hỏi mẹ Hiroe:

"Mẹ Hiroe, cậu bé đó vì sao lại được mang vào đây vậy ạ?"

Mẹ Hiroe khựng người, sắc mặt thoát chốc trở nên xanh xao, bà e dè nói:"Cha mẹ của Takemichi đã bị giết chết, thằng bé là người sống sót cuối cùng"

Izana lại hỏi:"Vậy họ tìm được hung thủ chưa mẹ?"

Mẹ Hiroe im lặng, được một lúc thì trả lời:"Hung thủ đã chết, cảnh sát đã tìm thấy thi thể hắn chết ở chân cầu thang nhà Takemichi"

Izana nghe xong liền cúi xuống cảm ơn mẹ Hiroe, anh quay người chạy về phía phòng của mình và Kakuchou, dáng vẻ rất gấp gáp.

[Bên trong phòng]

"Mày thả tao ra được chưa Bakamichi?"

Kakuchou nhẹ giọng hỏi em, lần đầu tiên cậu thấy được dáng vẻ sợ hãi này của em, nó như một cú sốc với cậu vậy.

Em từng là cậu bé có nụ cười tươi đầy sức sống với giấc mơ anh hùng, giờ đây lại sợ hãi thu mình như đang trốn tránh thực tại. Kakuchou không biết và cũng không thể biết được điều gì khiến người hùng trong lòng cậu trở nên như vậy.

Takemichi buông Kakuchou ra, không nói không rằng nhảy thẳng lên giường của cậu, trùm chăn giấu mình chỉ để lộ khe hở có thể nhìn đôi mắt xanh dương đục mờ của em.

Kakuchou ngồi xuống cạnh giường hỏi:"Mày có thể kể với tao mà Bakamichi, tất cả mọi thứ bao gồm nổi sợ của mày"

Takemichi lắc đầu, tiếp tục núp mình trong chăn.

Kakuchou nhăn mặt khó chịu, cậu tức giận đứng lên giật lấy tấm chăn mà kéo ra, khiến Takemichi mất đi tấm khiên bảo vệ.

Em hoảng loạn vội ngồi dậy dành lấy tấm chăn, em nói lớn:"Trả cho tao đi Kaku-Chan!!"

"Không trả, mày phải giải thích thì tao mới trả!!"

Takemichi bất quá hét lên:"TAO ĐÃ GIẾT NGƯỜI ĐẤY, VỪA LÒNG MÀY CHƯA!!!" Xong ôm mặt khóc lớn.

Kakuchou lúc này cũng ý thức được chuyện gì đã xảy đến với em, cậu trả lại chăn rồi nằm xuống bên cạnh em hỏi:

"Mày kể lại được không? Tất cả mọi thứ ấy"

Takemichi trong chăn thút thít hỏi:"Mày muốn kể từ đâu?"

Nhìn trần nhà suy nghĩ một lúc, Kakuchou đáp:"Từ khi tao chuyển đi"

########################

Đừng để fic của tôi vào danh sách chung với All//♾//Mikey, tôi ghét All//♾//Mikey nên chẳng muốn thấy đứa con mình tốn chất xám viết ra lại nằm chung với thứ mình ghét đâu.

Tôi ăn tạp nhưng không nuốt All//♾//Mikey





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro