𝐶ℎ𝑎𝑝 𝑉𝐼: 𝑇𝑖𝑒̂̉𝑢 𝑠𝑢̛̉ 𝑛𝑔𝑢̛𝑜̛̀𝑖 𝑥𝑎̂́𝑢 𝑘ℎ𝑖 𝑐ℎ𝑢̛𝑎 ℎ𝑜𝑎̀𝑛 𝑙𝑢̛𝑜̛𝑛𝑔

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giai Thụy biết bản thân mình là kẻ ấu trĩ, rất ấu trĩ, anh ấu trĩ từ hồi còn nhỏ, nhưng hồi đấy anh chưa biết bản thân ấu trĩ. Anh sinh ra là cháu đích tôn của dòng họ, là con một quý giá, là con cầu con khẩn của cha mẹ.

Ngày bé, đôi mắt của anh không to tròn, lấp lánh, lại sâu thắm và đục, ẩn đằng sau mái tóc tỉa mái thưa ôm trán, đôi mắt cứ thích đăm đăm nhìn người khác, muốn nhốt người khác vào bên trong, rồi cửa sổ tâm hồn của anh sẽ đóng lại, không để họ thoát ra. Giống như khi còn thiếu thời, chỉ cần anh nhắm mắt quay mặt đi, cũng đủ làm tan nát trái tim mỏng manh những người thiếu nữ, làm họ khẩn thiết mong anh quan tâm.

Những sắc thái tinh khôi trên khuôn mặt hài hòa với màu nhợt nhạt của làn da, từ tông màu tối của tóc đến sự ấm áp của đôi môi luôn cười mỉm. Đường nét của anh u buồn, lại vẫn toát lên nhẹ nhàng như đôi mắt anh nhắm hờ.

Vẻ bề ngoài lại đối lập với nội tâm đang cháy rực như lửa, chỉ đợi được tiếp thêm củi để bùng lên, đốt trụi cành củi khô, lan nhanh đến mức thiêu cháy ngươi đang muốn nhóm lửa cho anh.

Từ nhỏ, anh đã rất đam mê phim siêu nhân, siêu anh hùng nhưng lại chẳng muốn giải cứu thế giới, chỉ muốn cảm giác được đứng đầu, ban ơn cả thế giới, được mọi người ca tụng.

Ngày đầu chập chững bước vào tiểu học, buổi đầu đến trường, anh được ông nội đưa tới trường bằng chiếc Audi R8. Bước xuống xe, thấy cháu trai nhỏ của mình vẫn còn đứng ngập ngừng trước cổng trước, tay nắm chặt lấy quai cặp, vẻ mặt lo lắng.

Ông nội vốn là người thương anh nhất nhà, liền đi đi vỗ vai rồi thủ thỉ gì đó vào tai anh, sau đó bỗng thấy anh hít sâu, vẻ mặt trở lên tự tin hơn, anh gật đầu rồi từng bước vững chãi bước đến cổng trường, tay vẫy tạm biệt ông nội.

"Vâng ạ! Con nhớ rồi! Con nhất định sẽ là học sinh xuất sắc nhất lớp!" Tay anh nắm thành hình nắm đấm, đưa về phía ông

"Ừ, ông biết Giai Thụy là người giỏi nhất mà!" Ông cũng làm động tác tương tự, anh mắt quyết tâm, đặt hết niềm tin lên cháu trai.

Anh dõng dạc bước vào phòng học của mình, cả lớp đang nhốn nháo bỗng im bặt, rồi có tiếng xì xào nhỏ, bàn tán về anh. Phải! Anh muốn họ tiếp tục, hãy tiếp tục bị thu hút bởi anh, say mê anh.

Anh bình thản đi xuống, rồi dừng lại, đặt cặp xuống bàn, ngồi ở bàn giữa tổ 2, trung tâm lớp, trung tâm của sự chú ý. Bỗng có một mảnh giấy bắn với lực rất mạnh vào lưng anh, như được bắn ra từ một chiếc ná. Anh quay mặt xuống, nhìn thấy một đám bạn học, ngồi ở giữa là một tên đầu đinh đang hướng chiếc ná cao su về phía anh.

"Thế nào? Mày chắc chắn cũng là một thằng mọt sách phải không?" Giọng nói lanh lảnh của cậu bé đó vang lên.

Bỗng nhiên xung quanh anh vang lên rất nhiều nhiều tiếng cười chế giễu. Trong trí óc non nớt, vừa mới tốt nghiệp mầm non với sự hiểu biết và vốn từ vựng ít ỏi trong đầu, anh chỉ nghĩ rằng 'mọt sách' là người dành rất nhiều thời gian cho việc đọc sách, cha anh cũng khuyến khích anh làm vậy, chính Giai Thụy cũng không hiểu là những đứa nhóc này đang cười điều gì.

Nhưng anh cảm thấy rằng mình đang bị xem nhẹ, danh dự của anh đang bị người khác hạ thấp. Không, Nhị thiếu Viễn gia cảm thấy cực kì không vui và không thoải mái. Anh quay xuống, nhìn thẳng vào mặt thằng nhóc có khuôn mặt hổ báo nhất, có lẽ là đứa đầu xỏ, tháo chiếc kính cận xuống, cất giọng:

"Vật tay với tôi đi, nếu cậu thắng, muốn tôi làm gì cũng được, cậu thua... thì gọi tôi một tiếng 'đại ca*', thấy sao?" Anh vừa nói vừa đặt tay phải lên bàn, ánh mắt kiên định nhìn cậu bé,như biết chắc mình không thế thua.

Thắng bé bị chọc tức cũng không chịu nhịn, vội vàng chống tay lên bàn, nắm chặt lấy tay anh như một lời đồng ý giao chiến, cố tình nắm thật chặt như muốn bóp vào bàn tay non nớt ấy để khiêu khích.

Khi cậu bé cố gắng hết sức để hạ gục Giai Thụy, thì trong đầu anh đã nhanh chóng bày ra một kế chơi bẩn. Để ý thấy cậu bé kia vì quá vội vã mà đã đặt cùi chỏ tay lên quyển sách giáo khoa tiếng Anh với bìa sách làm từ giấy nhẵn, bàn tay trái điêu luyện của anh mấp mé ở cạnh bàn rồi giật mạnh quyển sách, khủy tay của cậu bé kia cũng theo quán tính mà mất đà, nhanh chóng bị anh vật ngược lại.

Nhìn thấy bản thân mình thua một cách dễ dàng như vậy, cậu bé còn chưa kịp tin vào mắt mình, không kịp nghĩ ra là tại sao thì giáo viên đã bước vào. Giai Thụy lại quay mặt lên phía trước nhìn về bục giảng, bỏ lại cậu bé với hàng tá suy nghĩ, thấy chiến thắng của anh thật ngạo nghễ cũng thật bất hợp lí.

Tan học, anh đang lon ton chạy về phía cổng trường để chờ ông nội thì bỗng nghe thấy tiếng gọi tên mình, quay lại là hình dáng quen thuộc.

"Tên của tôi là Cảnh Nghi... từ hôm nay, tôi sẽ coi cậu là đại ca của tôi!" Cậu bé cố nói bằng giọng dõng dạc nhưng pha chút ngại ngùng, tay chỉ thẳng về phía anh.

Giai Thụy nghe qua như sét đánh ngang tai, nhưng trong lòng rõ ràng đang gợi sóng, trái tim đang đập nhanh từng nhịp, điều này thực sự rất rất kích thích một dứa trẻ mới 6 tuổi miệng còn hôi sữa như anh - cái cảm giác vươn lên làm người đứng đầu chỉ với một chút mánh khóe.

Kể từ những ngày chập chững bước vào tiểu học, đến cả sau này 10 năm sau khi đã 16 tuổi, anh vẫn cứ tìm kiếm và đắm chìm vào sự tuyệt vời của cảm giác ấy. Anh vẫn là một học bá với những thành tích xuất sắc, một nam sinh có gia thế hiển hách, một giáo thảo với đủ các thành tích tài lẻ bóng rổ, cờ vua.

Nhưng anh cũng là người lắm tài nhiều tật, tài sắc hơn người sinh ra trong anh sự kiêu ngạo. Lúc đầu có những biểu hiện như chống đối giáo viên, bỏ học... sau này lớn hơn, thấy mình phạm lỗi mà không bị cha trách mắng, lỗi lầm lại được bao che, anh kiêu ngạo càng thêm kiêu ngạo. Dưới sự hậu thuận của gia đình, anh càng làm càn, không sợ ai cũng không gì là không dám làm.

Rồi bước ngoặt cuộc đời anh cũng sảy ra, vào sinh nhật lần thứ 17, anh đã thấy được thế giới xinh đẹp, lấp lánh nhất cuộc đời mình, gọi tắt là Tịch Hiên.

*Đại ca: có lẽ mọi người quen gọi là anh lớn, hay người đứng đầu một băng đảng nhưng mình muốn mọi ngưỡi hiểu theo một ý nghĩ nhẹ hơn, chỉ có nghĩa là anh cả trong gia đình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro