6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh vàng chập chờn, leo lắt phát ra từ cái đèn ngủ be bé chỗ đầu giường, lập loè và yếu ớt, dường như chẳng thể địch nổi màn đêm tối tăm, u ám bên ngoài khung cửa sổ. Yên tĩnh vây kín, khơi ra một cảm giác miên man, mơ hồ lạ lẫm. Có lẽ, ban tối chính là khoảng thời gian mà con người có thể vô tư thả lỏng thân thể mệt nhoài sau một ngày dài vật lộn đằng đẵng, tự trao cho mình quyền hạn buông xuôi hết tất thảy sự tình, rũ bỏ toàn bộ những khuôn mẫu ngụy tạo, cứng nhắc mà thư thái quay trở về với cái ngã chân thật nhất, dẫu cho tầm thường và phàm tục.

Hoàng Tuấn Tiệp đứng trước tấm gương lớn, săm soi cơ thể rắn rỏi, trần trụi của bản thân đang ẩn hiện giữa bóng tối mờ mịt. Anh ta nghiêng nghiêng đầu như đang say sưa, chìm đắm, bàn tay không tự chủ được mà ve vuốt từng phần da thịt, chậm rãi và nâng niu. Đằng sau thân hình tiêu chuẩn đáng ganh tị trong gương kia là mồ hôi và cả máu, là biết bao nhiêu năm tháng rèn luyện không ngừng nghỉ, là những cơn đau nhức khôn cùng, là kỷ luật đanh thép, là kiên trì và chịu đựng. Bởi lẽ đó, hình thể này chính là niềm kiêu hãnh lớn nhất của anh.

Một làn hơi ấm từ đằng sau bất ngờ phả vào gáy, nơi nhạy cảm đột ngột bị trêu ghẹo khiến Hoàng Tuấn Tiệp chốc chốc rùng mình. Hình ảnh phản chiếu trong gương đã không còn là của một mình anh. Đôi bàn tay to lớn, nổi đầy gân guốc của người kia vòng qua eo mà ôm lấy anh, dứt khoát kéo anh vào lòng. Da thịt lành lạnh động chạm mật thiết, bừng lên một ngọn lửa ái tình sa ngã. Người kia hơi nhướng người, đặt lên má anh một cái hôn thoáng qua, rồi ghé sát vào tai thầm thì.

-Anh thật đẹp.

Thanh âm ngọt ngào tựa mật rót vào tai, lại như loại cạm bẫy của gã thợ săn ma mãnh, chực chờ dẫn dắt con mồi đến vùng đất của niềm hoan lạc miên man, bao la và bất định. Giọng của Hạ Chi Quang vốn dĩ đã mang sắc trầm, giờ đây lại như bị cơn mê muội làm cho vẩn đục, càng thêm phần khản đặc. Cậu ta nắm lấy bàn tay của anh, mân mê như viên ngọc quý, tựa cằm lên vai anh, và rồi hai mắt cũng hướng về tấm gương phía trước. Hình như cậu ta đang cười, đôi mắt lơ đãng đến độ lẳng lơ khiến cho cái cười của cậu ta quỷ dị mà gợi cảm lạ lùng.

Cõi lòng Hoàng Tuấn Tiệp như đang nổi dậy một cơn sóng hung dữ, lớp chồng lớp cuồn cuộn và dồn dập trước cái ánh nhìn khao khát cháy bỏng và những cái chạm đầy âu yếm mà Hạ Chi Quang dành cho mình. Cậu ta ôm anh càng chặt như sợ ai giành mất báu vật, dụi dụi tóc vào cần cổ anh, so với một bé cún con đang làm nũng với chủ nhân thì chẳng khác biệt là bao. 

Hoàng Tuấn Tiệp gỡ tay của cậu chàng nghịch ngợm kia ra, xoay người lại, đối diện với người phía sau. Có lẽ, Hạ Chi Quang tưởng anh cự tuyệt mình nên mới khó chịu cau mày, bĩu môi, bày ra cái vẻ dỗi hờn thường thấy. Hoàng Tuấn Tiệp không nhịn được mà nhoẻn miệng tươi cười, giữ lấy hông của cậu mà nhích người lại gần hơn. Hạ Chi Quang cắn cắn môi dưới, dường như đã hiểu rõ ý tứ của đối phương, cậu ta di chuyển hai tay đặt lên đôi vai của anh, từ tốn thu hẹp khoảng cách, giữa hai người giờ đây không còn bao nhiêu cách biệt. Chàng ta nhìn anh chăm chú với đôi mắt lấp lánh, long lanh thứ ánh sáng của muôn sao trên trời, đẹp đến mức độ mỹ mãn.

-Tiệp ca ~

Hạ Chi Quang mỉm cười với anh, gọi anh bằng tên với chất giọng quyến rũ tựa thứ rượu ngọt gọi mời, lại như đang muốn khiêu khích phần nguyên thủy nhất bên trong con người anh. Lúc này đây, Hoàng Tuấn Tiệp biết rằng bản thân sẽ chẳng còn là mình nữa, có lẽ quay về trở thành một loài thú vật hoang dã, vô tri nào đó thuở ban sơ, chỉ biết dựa vào bản năng mà sinh tồn.

Sắc dục là tai ương, là xiềng xích, là gông cùm kìm hãm lý trí, làm tuệ giác lu mờ. Thứ đạo lý căn bản này, Hoàng Tuấn Tiệp hơn ai hết đã sớm thấu hiểu sâu sắc. Ngặt nỗi, Hạ Chi Quang là ngoại lệ duy nhất của anh ta, chỉ mỗi Hạ Chi Quang mà thôi. Hoặc là do chính bản thân anh không sáng suốt, không đàng hoàng, dẫu biết là hiểm họa nhưng vẫn cứ cố chấp đâm đầu.

Môi mềm cuống quýt nồng nhiệt, hơi thở nóng ấm hòa lẫn, trong căn phòng ngày thường ảm đạm bỗng vang lên âm thanh ướt át, lại khiến con người ta nóng ran mặt mày, sặc mùi tình ái. Hạ Chi Quang đẩy anh vào tường, cái hôn trượt dần xuống cần cổ, hai bên xương quai xanh, rồi tìm đến bờ ngực nở nang, tham lam mút mạnh. Bàn tay cậu ta di chuyển khắp cơ thể anh, cứ thế mà mặc sức sờ soạng, mò mẫm loạn xạ trong bóng tối. Hoàng Tuấn Tiệp nhắm lại đôi mắt sớm đã bị nhục dục phủ mờ, chẳng màng thế sự xoay chuyển, chỉ toàn tâm toàn ý mà tận hưởng cái khoái cảm trần tục đang lan tràn rộng khắp, xâm lấn tâm khảm.

Cơ thể nhịp nhàng chuyển động, da thịt nóng bỏng quấn quýt không rời, xác thân giao hợp cuồng loạn như muốn hợp nhất lại làm một. Chăn gối lộn xộn cuộn vào nhau, rối rắm nhằng nhịt, ướt đẫm chất dịch lỏng nhơ nhớp. Hai thân ảnh to lớn dây dưa mải miết, không biết đã qua bao nhiêu thời gian, không biết đã bao nhiêu lần cùng đạt cực khoái, chỉ biết là rất nhiều, nhưng vẫn chẳng hề thấy đủ.

Hỏa dục thiêu rụi linh hồn.

Tiếng đồng hồ báo thức kêu réo ồn ã, tàn bạo lôi xềnh xệch ai đó ra khỏi một cơn mộng mị đáng nhớ. Hoàng Tuấn Tiệp giật mình tỉnh lại, vô thức bật hẳn dậy, lồng ngực liên tục phập phồng đón lấy không khí, mồ hôi túa ra như tắm. Gắng gượng điều hòa lại nhịp hô hấp hỗn loạn, anh ta khó khăn tựa lưng vào thành giường, với tay lấy bình nước gần đó, nốc một hơi đến hết phân nửa. Mạnh bạo lau đi phần nước còn vương lại trên môi, Hoàng Tuấn Tiệp bàng hoàng nhận ra rằng tất cả những trải nghiệm kì diệu vừa rồi chỉ là một giấc mộng không đứng đắn. Ôm lấy cái đầu còn hơi ong ong, Hoàng Tuấn Tiệp không ngừng tự trách bản thân, dám ngang nhiên phát sinh thứ tư tưởng đồi trụy đó đối với Hạ Chi Quang. 

Thật ra, đây không phải lần đầu tiên anh mơ mộng như thế này, cụ thể là mơ thấy bản thân đang cùng Hạ Chi Quang gần gũi thể xác. Đã qua lâu rồi cái tuổi mới lớn sung sức, tràn trề tinh lực, đáng ra Hoàng Tuấn Tiệp không nên thường xuyên phải trải qua những cơn mộng kiểu như thế này. Khung cảnh, thời gian, tình huống có thể khác nhau nhưng cảm nhận chân thực thì đều giống y hệt, đều là mê mẩn, say đắm đến mông lung, hồ đồ.

Ngán ngẩm nhìn xuống cậu bạn nhỏ bên dưới đang rục rịch đòi được chiều chuộng, Hoàng Tuấn Tiệp chẳng còn lựa chọn nào khác, đành phải rời giường, nặng nề lê lết từng bước chân, mang cả cơ thể rã rời của mình vào nhà vệ sinh, nhọc nhằn tự thân giải quyết những vấn đề cần được giải quyết.

Mệt mỏi ngáp một hơi dài, Hoàng Tuấn Tiệp lắc lắc đầu, vỗ vỗ vào hai bên má để giành giật chút tỉnh táo còn sót lại, nhưng rồi cũng chịu thua mà gục xuống bàn, trên tập kịch bản đang được lật giở. Hạ Chi Quang thấy anh mình uể oải như thế thì cũng lấy làm lạ. Hoàng Tuấn Tiệp ngày thường là kiểu người vô cùng tập trung và nghiêm túc trong công việc, chẳng khi nào thấy anh chểnh mảng hay lơ là, hôm nay tự dưng tâm tư lại để đi đâu thế này? Không phải là vì trận thua knock-out hôm trước đấy chứ?

-Tiệp ca.

Hạ Chi Quang gọi anh, Hoàng Tuấn Tiệp lại không có phản ứng gì.

-Anh ơi? Anh!

Hoàng Tuấn Tiệp vẫn lì lợm không chịu động đậy.

-Hoàng Tuấn Tiệp!

m lượng bỗng tăng cao khiến những ai có mặt khi đó cũng phải giật bắn mình, còn Hoàng Tuấn Tiệp thì chỉ chậm chạp ngẩng đầu dậy, mắt nhắm mắt mở nhìn Hạ Chi Quang chăm chăm như muốn trách móc, còn cậu ta thì cứ thế mà cười rộ lên như thể vui vẻ lắm.

-Quang, đừng náo, anh mệt thật mà ...

Hoàng Tuấn Tiệp dụi mắt, rồi lại lười nhác tựa đầu vào vai người bên cạnh, tiếp tục buông thả bản thân.

-Sáng ra đã mệt đến thế này kia à... Có phải là đêm hôm qua, anh vừa làm gì mờ ám đúng không?

Hạ Chi Quang đùa một câu khiến Hoàng Tuấn Tiệp bỗng giật mình chột dạ, quả thật, tối qua anh vừa làm một chuyện không mấy đàng hoàng trong giấc mơ của mình.

-N-nói cái gì thế hả?

Hoàng Tuấn Tiệp ngồi thẳng dậy, điều chỉnh tư thế lại cho nghiêm túc, cầm cuốn kịch bản lên, dù cho bản thân cũng không biết là nên bắt đầu đọc từ đâu, cố che đậy sự bối rối đã hiện rõ mồn một.

-Hửm? Phản ứng gì đây? Nói trúng tim đen của anh rồi ạ?

-Em...! Không nói với em nữa!

Cái vẻ mặt ngạo mạn, xấc xược đó của cậu ta thật khiến Hoàng Tuấn Tiệp hận không thể nhào lại cắn nát.

-Em đùa một tẹo thôi mà, đừng giận chứ, tội nghiệp em lắm ~

Hạ Chi Quang níu lấy tay áo của anh mà mè nheo, nhất quyết không cho anh học kịch bản.

-Đêm qua lại thức cày game sao ạ?

Hoàng Tuấn Tiệp nghe được nguyên do hợp lý, liền gật đầu lia lịa. Hạ Chi Quang lại nheo mắt, biểu hiện không mấy hài lòng. Cậu ta vừa đưa tay vào túi áo lục lọi thứ gì đó, vừa chầm chậm cất lời.

-Thức khuya hại sức khỏe lắm, sau này nhất định phải chú ý ngủ nghỉ hơn đấy nhé!

Hạ Chi Quang bỗng dứt khoát nắm lấy tay Hoàng Tuấn Tiệp, đặt vào trong đó vài món đồ nho nhỏ gì đấy không thấy được, rồi kĩ lưỡng gói nó lại vào lòng bàn tay của anh. Cậu ta đứng lên, quay lưng định rời đi, được vài bước thì vội vàng ngoảnh lại.

-Chống buồn ngủ rất tốt, chắc có thể giúp anh gượng cho qua hết hôm nay.

Sau đó thì Hạ Chi Quang thật sự đã đi mất, để lại Hoàng Tuấn Tiệp vẫn còn đang ngơ ngác. Bỗng, anh thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc, hình như bản thân đã gặp ở đâu đó trong quá khứ rồi.

Mở lòng bàn tay ra, Hoàng Tuấn Tiệp thấy bên trong là vài gói kẹo vị cà phê bé xinh. Cái chau mày thoáng hiện lên trên gương mặt thanh thoát, có thứ gì đó vừa xoẹt ngang qua đầu anh như một tia sét chớp nhoáng, dường như là một đoạn hồi ức sớm bị lãng quên. Hoàng Tuấn Tiệp ngờ ngợ chuyện gì nhưng vẫn không thể tin là thật, một phần là vì trí nhớ không quá rõ ràng, một phần là vì chuyện ấy cơ bản là không thể xảy ra, ở trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp đến như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro