₊˚✧꒰người lạ꒱₊˚✧

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tags: Top Lee Heeseung 

            Bottom Sim Jaeyun/ jake

pedo, anal sex, rape noncon, vaginal sex, bad word, creampie,...


* không áp dụng vào đời thực


    «────── « ⋅ʚ♡ɞ⋅ » ──────»

mẹ thường dặn là không nên nói chuyện và nhận đồ từ người lạ, và có vẻ Jaeyun đã quên mất.


    «────── « ⋅ʚ♡ɞ⋅ » ──────»



Jaeyun ngước nhìn người lạ đang đứng trước mặt mình, "mẹ tôi nói tôi không được phép lấy đồ của người lạ."

Người đàn ông mỉm cười, "có vẻ như mẹ em là một phụ nữ rất thông minh." anh đưa tay ra, cho cậu bé xem viên kẹo anh vừa lấy ra từ túi áo khoác.

"ồ thôi nào, bạn thực sự không muốn chút nào à? Tôi thậm chí còn có những hương vị siêu hiếm và rất khó có được,"

Cậu bé nhìn tất cả các loại kẹo khác nhau trong tay người đàn ông trước khi lắc đầu, "không, cảm ơn ngài." em lịch sự từ chối, "tôi xin lỗi nhưng tôi phải về nhà bây giờ." Cậu bé không hề có lỗi, mẹ cậu dặn cậu phải tránh xa người lạ và vốn là một cậu bé ngoan nên cậu luôn nghe lời mẹ.

"Xe của tôi đậu ở cuối đường, nếu em muốn tôi có thể chở em về nhà." người đàn ông đề nghị. cậu bé trông như đang cân nhắc trước khi lắc đầu lần nữa. "Không, cảm ơn ngài, mẹ tôi nói tôi không được phép lên xe của người lạ."

người lạ thở dài. Jaeyun không chắc biểu cảm trên khuôn mặt người đàn ông đó có ý nghĩa gì. anh ấy trông có vẻ hơi buồn, niki nghĩ. nhưng tại sao người đàn ông lại khó chịu? em đã làm gì sai à? em đảm bảo phải lịch sự giống như mẹ em đã dạy mình vậy.

"Tôi xin lỗi thưa ngài." em xin lỗi lần nữa. em chờ đợi bất kỳ phản hồi nào từ người đàn ông nhưng anh ấy có vẻ quá bận rộn nhét hết kẹo vào túi.

Jaeyun quay người và định bước đi, dù sao thì cậu ấy cũng không muốn làm mẹ mình buồn vì về nhà muộn. "tạm biệt" cậu bé nói và nhận lại lời "tạm biệt" từ người lạ.


chỉ hai ngày sau Jaeyun lại gặp lại người đàn ông lạ. Cậu bé đang ngồi trên ghế đá công viên phía sau trường và khóc một mình thì người đàn ông đó lại đến gần cậu.

"em ổn chứ?" người đàn ông ngồi xuống cạnh em.

Jaeyun thậm chí còn không nhận ra người lạ cho đến bây giờ. em nhìn chằm chằm vào người đàn ông với đôi mắt đẫm lệ trong vài giây như thể đang cố gắng xác định xem mình đang nhìn ai trước khi nhanh chóng lau nước mắt bằng tay áo đồng phục học sinh của mình.

"v-vâng tôi ổn." em nức nở, cố gắng ngăn mình không khóc. Jaeyun chưa bao giờ khóc trước mặt người khác, bố em đã nói 'con trai thì không được khóc'.

"Vậy tại sao cậu lại khóc?" người đàn ông hỏi, một nụ cười quan tâm hiện rõ trên khuôn mặt anh ta.

"Tôi không khóc." Cậu bé trả lời: "Tôi vừa có vật gì đó bay vào mắt."

"Không sao đâu," người đàn ông nói, "em có thể nói với tôi. Không cần phải tỏ ra cứng rắn." người đàn ông đặt một tay lên vai cậu bé (Jaeyun cho là như vậy) để cố gắng an ủi cậu bé.

nó khó chịu hơn là an ủi nhưng Jaeyun không muốn tỏ ra thô lỗ nên không nói gì. em thậm chí còn không hiểu người đàn ông đó muốn gì ở mình, dù sao họ cũng chỉ là những người xa lạ. tại sao người lạ lại quan tâm em?

có lẽ nếu em nói với người đàn ông đó thì anh ta sẽ để em yên.

Jaeyun thở dài, "những đứa trẻ khác bắt nạt tôi" em nói nhỏ, gần như xấu hổ vì phải khóc vì điều gì đó như thế.

"Ồ, thật tệ." người đàn ông nói trong một nỗ lực (thất bại) để an ủi cậu bé. Anh ấy rút ra một ít kẹo, giơ trước mặt cậu bé, cậu bé chỉ lắc đầu đáp lại: "Mẹ tôi nói không được lấy đồ của người lạ."

người đàn ông bỏ kẹo lại vào túi và tiếp tục cuộc trò chuyện. "em đã nói với giáo viên chưa?" anh hỏi và Jaeyun gật đầu đáp lại. "nhưng họ thực sự không làm gì cả."

"Còn bạn bè của em thì sao? Họ không làm gì về chuyện đó à?"

"Tôi-" cậu bé dừng lại, "Tôi không có bạn bè..." cậu nhìn xuống đôi giày của mình, bây giờ trông còn buồn hơn trước. "Tôi rất tiếc khi nghe điều đó."

cả hai cứ lúng túng ngồi cạnh nhau, sự im lặng chỉ bị người lạ phá vỡ, "có lẽ tôi có thể là bạn của em." anh ấy đề nghị.

cậu bé mỉm cười. "Thật sao?" em hào hứng hỏi: "Anh thật sự muốn làm bạn với em à?"

người đàn ông đáp lại nụ cười rạng rỡ, "tất nhiên." anh ấy trả lời, "nhưng bạn phải hứa không nói cho ai biết về tôi, được chứ?"

và cứ thế họ gặp nhau hầu như mỗi ngày, tại cùng một chiếc ghế công viên phía sau trường Jaeyun.

người đàn ông sẽ luôn ngồi đó và đợi Jaeyun và họ chỉ nói chuyện hầu hết thời gian, thường thì Jaeyun chỉ kể cho người đàn ông nghe về ngày của em ấy.

người đàn ông đó chưa bao giờ nói về bản thân mình, Jaeyun thậm chí còn không biết tên anh ta (nên hầu hết thời gian em chỉ gọi anh ta là 'ngài'), nhưng anh ta là một người biết lắng nghe và đôi khi đưa ra một số lời khuyên khá hữu ích.

Họ đã làm việc này gần hai tháng nay và người đàn ông lần nào cũng đưa kẹo cho Jaeyun nhưng Jaeyun là một cậu bé ngoan nên em lắc đầu và nói với người đàn ông "mẹ tôi nói tôi không được phép lấy đồ của người lạ."


giống như hai tháng trước,Jaeyun ngồi xuống ghế đá công viên bên cạnh người lạ đã đợi sẵn.

Em lau nước mắt, nhìn chằm chằm xuống đất và cố gắng tránh giao tiếp bằng mắt, xấu hổ về bản thân.

"em ổn chứ?" người đàn ông hỏi giống như lần trước.

Cậu bé gật đầu, "Tôi ổn, những đứa trẻ khác lại cứ bắt nạt tôi." Em nức nở, dùng tay áo đồng phục của trường lau nước mắt.

"Lần này họ  làm gì vậy?" anh hỏi, đặt một tay lên vai cậu bé. Không giống như lần trước Jaeyun không hề bận tâm chút nào, em nhận ra rằng người lạ luôn dễ xúc động như vậy và đã quen với điều đó.

"họ đã lấy trộm đồ của tôi và làm vỡ chúng." cậu bé nói. "Bây giờ tôi sẽ phải nói với bố mẹ rằng tôi lại cần đồ dùng học tập mới."

"Tôi có thể lấy cho bạn đồ dùng học tập mới." Người lạ mặt nói và khuôn mặt chàng trai lập tức sáng bừng lên trước lời đề nghị.

Em định hỏi người đàn ông đó có nghiêm túc không nhưng rồi nhớ lại lời mẹ em luôn nói với em, "không, cảm ơn ngài, mẹ tôi nói rằng tôi không được phép lấy đồ của người lạ."

người lạ thở dài, "Tôi biết. Nhưng tôi không phải là người lạ, tôi là bạn của em, phải không?"

Jaeyun cân nhắc, em không muốn thô lỗ hay làm tổn thương cảm xúc của người đàn ông nên gật đầu, "Tôi nghĩ vậy là ổn rồi, cảm ơn ngài."

"Không có gì đâu." Người đàn ông mỉm cười, rút ​​kẹo từ trong túi áo khoác ra, giống như cách anh vẫn làm mỗi khi nói chuyện với cậu bé.

Jaeyun vẫn không chắc chắn về điều này, nhưng dù sao thì mẹ em cũng không biết về nó phải không?

Cậu ngập ngừng lấy một viên kẹo rồi bóc ra cho vào miệng, "Cảm ơn ngài."



Jaeyun ngái ngủ chớp mắt mở mắt.

em cảm thấy vừa hoảng sợ vừa sợ hãi khi nhận ra đây không phải là phòng của mình hay là một căn phòng mà em quen thuộc. Và đây cũng không phải giường của Jaeyun, em nhìn xung quanh, nó trông giống như một phòng ngủ bình thường, một cái tủ ở cuối phòng, một cái bàn ngay bên cạnh và một chiếc giường đôi mà Jaeyun đang nằm.em không thể nhìn thấy phần còn lại của căn phòng vì em đang nằm nghiêng.

em nhìn xuống, em vẫn đang mặc đồng phục mùa hè của trường nhưng giày và áo khoác em thường mặc bên ngoài chiếc áo sơ mi ngắn tay (vì em khá dễ bị cảm lạnh) đã biến mất.

Jaeyun cố nhớ lại điều cuối cùng em làm là gì nhưng tất cả những gì em nhớ là nói chuyện với người lạ tốt bụng như cách mình vẫn thường làm, mọi thứ khác sau đó chỉ là mờ ảo.

Jaeyun cố gắng đứng dậy nhưng em nhanh chóng nhận ra cổ tay mình đang bị trói sau lưng. may mắn là hai chân em không bị trói với nhau, có lẽ nếu đứng dậy được thì em có thể chạy tới cánh cửa ở đầu kia của căn phòng.

Jaeyun cố gắng bằng cách nào đó đẩy mình đứng dậy, càng sợ hãi hơn khi nghe thấy một giọng nói phía sau, "Cuối cùng thì em cũng tỉnh rồi." một người đàn ông nói.

Jaeyun cố gắng hết sức để quay lại và nhìn về phía sau, ngay lập tức cảm thấy thoải mái khi nhận ra đó là người lạ mà anh ấy nói chuyện gần như hàng ngày.

anh ấy là bạn của Jaeyun.

anh ấy sẽ không bao giờ làm tổn thương Jaeyun, cậu bé chắc chắn về điều đó. người đàn ông đó chẳng có gì ngoài việc tử tế với anh ta, "anh ơi." Jaeyun nói, mỉm cười rạng rỡ.

thế là xong, em ấy đã được cứu. cậu bé chắc chắn rằng đây chỉ là một sự hiểu lầm nào đó, có thể có lời giải thích cho việc này.

"không sao đâu, bây giờ cậu có thể gọi tôi là heesung huyng." người lạ- heesung huyng nói, đáp lại nụ cười rạng rỡ.

"Tôi đang ở đâu?" là điều đầu tiên Jaeyun hỏi và Heesung Hyung trả lời, "trong phòng anh đấy em yêu."

em rất ngạc nhiên khi Heesung gọi anh là 'em yêu', trước đây anh chưa bao giờ gọi Jaeyun bằng bất kỳ biệt danh thân mật nào hay chỉ gọi tên của em ấy nói chung, em không chắc liệu người đàn ông đó có biết tên mình hay không.

"Tại sao?" đó là tất cả những gì Jaeyun có thể hỏi, "Tôi muốn về nhà." Anh ngước nhìn người đàn ông ngồi trên giường cạnh mình, người chỉ cười khúc khích.

"Bây giờ đây là nhà của bạn." anh nói, đưa một tay lên tóc cậu bé để nhẹ nhàng vuốt một sợi tóc ra khỏi mặt Jaeyun.

"Cái gì? Tôi xin lỗi thưa ngài, tôi không nghĩ là tôi hiểu." em chớp mắt nhìn người đàn ông, cố gắng (không thành công) tránh xa sự đụng chạm của anh ta.

"bạn thật ngu ngốc và ngây thơ." heesung cười lớn. "Tôi đã đánh thuốc mê bạn, có thuốc ngủ trong kẹo."

Jaeyun không biết nhiều về thuốc ngủ nhưng em ấy biết chúng không tốt. em ấy không hiểu tại sao bạn mình lại hành động khác lạ như vậy, anh ấy chưa bao giờ nói chuyện như vậy và luôn đối xử tốt với Jaeyun.

tại sao anh ấy lại đột nhiên hành động như thế này?

"Tôi bắt đầu nghĩ là cậu sẽ không bao giờ ăn cái kẹo chết tiệt đó."

"Tôi-"Jaeyun cảm thấy sợ hãi và hoảng loạn một lần nữa xâm chiếm em khi em nhận ra rằng heesung có thể không tốt như em nghĩ.

"Trông em thật xinh đẹp khi em sợ hãi." heesung nói, nụ cười của anh dần chuyển thành nụ cười tàn bạo.

"Tôi không hiểu," Jaeyun nói một lần nữa, mắt em rưng rưng trước khi nước mắt cuối cùng lăn xuống đôi má hồng hào.

"Tôi đã bắt cóc cậu" người đàn ông nói, dùng ngón tay cái lau nước mắt cho cậu bé, "giờ cậu là tất cả của tôi, chỉ của tôi thôi."

"k-không," cậu bé lắc đầu, "tôi không thuộc về ai cả." em ấy khóc nức nở.

"giờ em làm rồi em yêu," heesung cười toe toét, cúi xuống đặt một nụ hôn lên cổ Jaeyun trước khi thì thầm vào tai anh, "tất cả là của anh." anh ấy lặp lại chính mình.

"không, x-làm ơn thưa ngài, tôi muốn t- về nhà." cậu bé cầu xin, "làm ơn." Anh nói lại, bây giờ đang khóc dữ dội, má anh đã ướt đẫm nước mắt.

"Ta đã nói rồi, đây là nhà của ngươi, ngươi sẽ không đi đâu cả." anh tiếp tục hôn lên cổ cậu bé, mút làn da mềm mại của cậu, để lại những dấu hôn khắp vùng cổ và vai cậu. "Tôi đã chờ đợi điều này quá lâu rồi."

Jaeyun đã cố gắng hết sức để tránh xa sự đụng chạm của người đàn ông nhưng tất nhiên là vô ích, "thưa ngài, làm ơn- làm ơn dừng lại." Jaeyun đã khóc.

"dừng lại? cậu nên biết ơn vì tôi đã không cưỡng hiếp cậu khi cậu bất tỉnh." Jaeyun không biết từ đó nghĩa là gì.

"r- bị cưỡng hiếp?" em hỏi một cách ngập ngừng, không chắc liệu mình có muốn biết ý nghĩa hay không. heesung cười khúc khích, "tội nghiệp em bé thậm chí còn không biết điều đó có nghĩa là gì."

heesung ngừng hôn chàng trai, ngồi dậy, "có lẽ anh nên cho em xem thế nào là hiếp dâm." heesung trèo lên người cậu bé, ngồi sấp, cậu bé nằm giữa hai đùi anh, giờ càng khó có cơ hội trốn thoát.

"x-làm ơn đừng, thưa ngài" Jaeyun kêu lên, và heesung cười đáp lại, "dễ thương." anh trả lời trước khi bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của cậu bé.

"thưa ngài, xin hãy dừng lại," cậu bé tiếp tục cầu xin nhưng tất nhiên là vô ích. "Thật đáng yêu khi em bảo anh dừng lại như vậy, sao em không cố gắng cầu xin thêm một chút nữa? Có lẽ anh sẽ cân nhắc để em đi." heesung cười khúc khích.

Jaeyun gật đầu, "làm ơn, thưa ngài, hãy để tôi g- đi, tôi hứa-" em ấy nấc lên, "Tôi hứa rằng tôi sẽ không nói với ai cả, làm ơn. thưa ngài- h- heesung hyu-hyung làm ơn dừng lại. Tôi - Làm ơn, tôi không thích điều này. p- làm ơn cho tôi về nhà."

heesung chỉ cười vào điều đó. Jaeyun bối rối, có gì mà buồn cười thế? anh ấy có nói gì buồn cười không?

"bạn thật ngu ngốc." heesung nói sau khi anh ấy cuối cùng đã bình tĩnh lại, không còn cười nữa và chỉ nhìn xuống cậu bé.

"cái-cái gì?"Jaeyun bối rối hỏi. "Em thực sự nghĩ rằng việc đó sẽ thành công à? Thực sự nghĩ rằng tôi sẽ để em đi chỉ vì em cầu xin một chút sao?" heesung thật xấu tính, niki nghĩ.

"Bây giờ em nên biết rằng anh sẽ không bao giờ để em đi." người đàn ông cúi xuống hôn lên má cậu bé. "Bạn là tất cả của tôi." anh thì thầm vào tai cậu bé.

"k-không."Jaeyun lắc đầu, anh không phải đồ vật, anh không thuộc về ai và đặc biệt là không thuộc về Heesung. "ừm" heesung cười khúc khích, "chỉ của tôi thôi."

"nói rằng em là của anh." heesung ra lệnh và Jaeyun  bướng bỉnh lắc đầu. "Tôi-tôi không thuộc về ai cả." cậu bé khóc.

heesung thở dài, "cậu có. Hãy nói rằng cậu là của tôi." anh ấy lặp lại chính mình. Jaeyun lại lắc đầu. "m-mẹ tôi nói tôi k-không được nói dối."

chỉ một lúc sau khi lời nói thoát ra khỏi môi Jaeyun, cậu bé cảm thấy má trái mình đau nhói. heesung đã tát em ấy.

bây giờ em thậm chí còn sợ hãi hơn, Jaeyun nghĩ (hay đúng hơn là hy vọng) heesung sẽ không đi xa đến mức thực sự làm tổn thương anh ấy nhưng có vẻ như anh ấy đã sai.

"thằng khốn kiếp." người đàn ông nhổ nước bọt, "đừng thử thách sự kiên nhẫn chết tiệt của tôi." heesung hít một hơi thật sâu như thể đang cố gắng bình tĩnh lại. "Hãy thử lại lần nữa." anh nói, gượng cười.

"nói rằng em là của anh." người đàn ông ra lệnh lần thứ ba. Jaeyun gật đầu, cậu không muốn nói ra, không muốn thuộc về heesung như một đồ vật nào đó nhưng cậu sợ và không biết người đàn ông đó sẽ làm gì với mình nếu từ chối lần nữa.

"Tôi-tôi là của anh." Jaeyun nói, anh cảm thấy ghê tởm khi thừa nhận mình thuộc về Heesung.

"không khó lắm nhỉ?" Người đàn ông hài lòng mỉm cười, "Nói lại lần nữa đi, nói cho anh biết em là của anh và chỉ của anh thôi." anh ấy ra lệnh.

"Em là của anh và chỉ của anh thôi, thưa ngài." Cậu bé khóc nức nở, cậu không muốn trở thành tài sản của Heesung. "làm tốt lắm." heesung khen ngợi, xoa tóc Jaeyun , "hãy nói rằng em thuộc về anh đi."

"Tôi-tôi thuộc về ngài, thưa ngài" cậu không hiểu tại sao Heesung lại thấy vui đến thế khi khiến anh lặp đi lặp lại cùng một điều nhưng cậu không muốn làm người đàn ông khó chịu, sợ rằng anh ta có thể làm tổn thương anh lần nữa nên em đã làm như lời anh ấy nói.

"nói rằng bạn là tài sản của tôi." Jaeyun gật đầu, "tôi là heesung huyng-" em dừng lại một giây để cố bình tĩnh lại một chút và ngăn mình không khóc quá nhiều, "tôi là tài sản của h- heesung huyng." em khóc nức nở.

heesung ậm ừ tán thành. "Ừ, đúng vậy." Anh cúi xuống hôn lên má trái của cậu bé vẫn còn đau vì bị anh tát cách đây không lâu. "em bé ngoan." anh khen ngợi.

heesung ngồi dậy và tiếp tục cởi những chiếc cúc cuối cùng trên áo sơ mi nam.

anh dịch chiếc áo sơ mi sang một bên, bây giờ mới nhìn rõ bộ ngực lộ ra của cậu bé, "đẹp như anh nghĩ  vậy." heesung mỉm cười, bắt đầu chạm vào ngực chàng trai, bàn tay di chuyển khắp thân mình.

Jaeyun nhìn đi nơi khác, cố gắng tránh giao tiếp bằng mắt. em không muốn bất cứ ai nhìn thấy hay chạm vào mình như thế này, đặc biệt là Heesung.

heesung cúi xuống hôn ngực Jaeyun thêm vài lần nữa, để lại nhiều dấu hôn hơn trên da cậu bé. "bạn là tài sản của ai?" Anh hỏi lại, có vẻ vẫn chưa chán khi bắt Jaeyun lặp lại điều tương tự.

"tôi-tôi là  heesung huyng." Jaeyun kêu lên, "cậu bé ngoan." người đàn ông khen ngợi lại.

heesung đã di chuyển cao hơn để ngồi lên ngực chàng trai. anh mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt tóc Jaeyun, "đã sẵn sàng để anh chỉ cho em thế nào là hiếp dâm chưa?"

Jaeyun lắc đầu, em chưa sẵn sàng để tìm hiểu, có lẽ em sẽ không bao giờ làm vậy.

heesung cười khúc khích khi anh bắt đầu cởi cúc quần, trước khi kéo cạp quần lót xuống và lấy dương vật ra.

nó rất lớn. lớn hơn Jaeyun rất nhiều, cậu bé thậm chí còn không nghĩ nó có thể lớn đến thế. em chỉ sững sờ nhìn nó vài giây trước khi quay đầu sang một bên, em không muốn nó ở gần mình, cố gắng hết sức để tránh xa nó nhất có thể nhưng thật khó khi tay bạn bị trói và có người ít nhất gấp đôi tuổi bạn đang ngồi trên ngực bạn.

heesung kéo nhẹ tóc cậu bé, buộc Jaeyun phải ngước lên nhìn anh. "Nào mở miệng ra đi em yêu." anh ấy nói.

mở ra? người đàn ông không thể muốn Jaeyun cho nó vào miệng mình. Em lắc đầu, nghiến chặt răng hết mức có thể.

"hãy là một cậu bé ngoan và làm theo những gì anh bảo." anh lại kéo tóc cậu bé một lần nữa, lần này thô hơn trước một chút. "mở ra." heesung lặp lại.

anh tiến về phía trước một chút, con cặc của anh giờ đang nằm trên môi cậu bé, một ít chất lỏng rỉ ra từ đầu mà Jaeyun không thể xác định được đã dính vào môi em.

Jaeyun lắc đầu lần nữa, không đời nào em có thể cho nó vào miệng được.

"cơ hội cuối cùng, hãy mở cái miệng chết tiệt của em ra để anh có thể nhìn thấy đôi môi xinh đẹp của em quấn lấy con cặc chết tiệt của anh nếu không anh sẽ bắt đầu làm tổn thương em. Em có thực sự muốn anh làm tổn thương em không?" Heesung kéo tóc cậu bé lần thứ ba, lần này mạnh hơn, khiến nó thực sự đau.

Jaeyun vốn là một đứa trẻ bướng bỉnh nên cậu ấy cũng lắc đầu như trước.

Người đàn ông trông có vẻ tức giận, như thể anh ta sắp đánh Jaeyun, nhưng thay vào đó, Heesung chỉ hít một hơi thật sâu, "được rồi, hãy làm theo cách khác nhé." anh buông tóc cậu bé ra, "Tôi chưa muốn làm điều này, nhưng cậu không cho tôi lựa chọn nào khác." Giọng anh bình tĩnh, trên mặt nở nụ cười gượng gạo, "Sau này đừng cầu xin anh dừng lại, đây đều là lỗi của em."

Heesung cuối cùng cũng đứng dậy. Jaeyun thở phào nhẹ nhõm, "a- ngài có định để tôi rời đi bây giờ không thưa ngài?"Jaeyun hỏi và Heesung cười đáp lại, "tất nhiên là không, anh đã nói với em rằng em là của anh và anh sẽ không để em đi đâu cả."

heesung lúc này đang đứng cạnh giường, kéo quần và quần lót xuống, cởi bỏ chúng hoàn toàn.

Anh bước đến cuối giường, không hề báo trước, Heesung nắm lấy mắt cá chân của cậu bé và kéo cậu lại gần mình hơn. "bạn thuộc về ai?" người đàn ông hỏi-Jaeyun thậm chí còn không chắc trước đây người đàn ông đó đã hỏi anh điều này bao nhiêu lần, "h- heesung huyng."Jaeyun nói, em sẽ không bao giờ chấp nhận rằng mình thuộc về heesung, chỉ nói những gì người đàn ông muốn nghe để không làm anh ấy tức giận hơn.

"giỏi lắm" heesung khen ngợi trước khi nghiêng người về phía trước và bắt đầu cởi khuy quần đùi của cậu bé. anh cười toe toét khi bắt đầu kéo chúng xuống, "Anh đã đợi điều này rất lâu rồi, em luôn mặc những chiếc quần short dễ thương này, để lộ vừa đủ cặp đùi xinh đẹp của mình, về cơ bản là em đang yêu cầu điều đó. Anh chỉ muốn cưỡng hiếp em ngay lúc đó và ở đó."

sau khi Heesung lười biếng đánh rơi chiếc quần đùi của cậu bé xuống sàn. anh ấy bắt đầu kéo quần lót của Jaeyun xuống, "đẹp quá." anh nói, liếm môi trước khi bước đến tủ đầu giường, lấy thứ gì đó mà Jaeyun thực sự không thể nhìn thấy.

heesung leo trở lại giường, ngồi xuống giữa hai chân Jaeyun, đặt bất cứ thứ gì anh vừa nhặt lên giường cạnh họ.

anh ấy đặt một tay lên đùi trong của Jaeyun, "bạn thậm chí còn xinh đẹp hơn tôi nghĩ." anh nhìn con cặc của Jaeyun, nó trông gần như thảm hại khi đặt cạnh con cặc của Heesung. "và em thậm chí còn chưa có sợi lông nào ở dưới đó, dễ thương quá."

heesung rướn người về phía trước, đặt một nụ hôn lên bụng Jaeyun. "Em đã sẵn sàng để anh trai cưỡng hiếp em chưa?" người đàn ông hỏi. Jaeyun lắc đầu, "k-không." heesung cười nhạo em.

anh ta chộp lấy vật mà anh ta nhặt được từ tủ đầu giường chỉ một phút trước và vắt một loại chất lỏng nào đó mà Jaeyun không nhận ra ra khỏi nó vào tay mình.

heesung bắt đầu phết chất lỏng kỳ lạ lên khắp dương vật của mình, "s-sao ngài lại làm vậy, thưa ngài?"Jaeyun dám hỏi.

"để tôi có thể cưỡng hiếp em dễ dàng hơn." người đàn ông nói. thông tin đó không hữu ích lắm, Jaeyun vẫn không biết chính xác heesung đang làm gì và tại sao anh ấy lại làm việc đó.

Sau khi làm xong, anh đặt vật thể kỳ lạ đó xuống và đặt một tay lên hông Jaeyun, tay còn lại quấn quanh con cặc của chính mình.

"Sẽ đau lắm nên cố gắng đừng hét lên nhé?" Jaeyun thậm chí không có thời gian để nghĩ về lời nói của người đàn ông khi em cảm thấy một nỗi đau mà em không thể diễn tả được.

Jaeyun hét lên. đau. nó đau quá. em nhanh chóng bị heesung im lặng, người đàn ông lấy tay che miệng Jaeyun, "đừng hét, có người sẽ nghe thấy em."

Jaeyun không phản ứng, quá bận la hét và quá đau đớn để chú ý đến xung quanh. em cố đá Heesung, cố gắng trốn thoát bằng cách nào đó, cố gắng làm mọi cách để khiến cơn đau ngừng lại, nhưng tất cả đều vô nghĩa.

em nhìn xuống, Jaeyun không thể nhìn thấy gì nhiều nhưng có vẻ như heesung đã đút cặc của mình vào trong em, Jaeyun không biết tại sao và em thực lòng cũng không muốn biết, tất cả những gì em muốn là nó dừng lại.

Jaeyun dừng lại một giây khi cảm thấy Heesung tát mình lần thứ hai, em ngước nhìn người đàn ông với đôi mắt đẫm lệ, "câm đi, tao đã bảo mày im đi mà."

"tôi-đau quá." Jaeyun kêu lên và heesung thở dài "Anh biết em yêu," heesung cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán chàng trai, "em sẽ quen thôi, nên hãy cố gắng kiềm chế nhé, được không?" Jaeyun gật đầu, cắn môi dưới để giữ im lặng.

heesung bắt đầu di chuyển bên trong cậu bé, ban đầu chậm rãi nhưng không mất nhiều thời gian cho đến khi heesung di chuyển vào cái lỗ bị lạm dụng của cậu bé với tốc độ tàn bạo.

Jaeyun tiếp tục lẩm bẩm điều gì đó không thể nghe được, không thể suy nghĩ sáng suốt vì quá đau đớn. em cảm thấy như thể mình đang bị heesung xé toạc ra, chắc chắn rằng em đang chảy máu và em có thể cảm thấy một ít máu chảy ra từ lỗ của mình.

Jaeyun hối hận về tất cả mọi thứ, ước gì mình chưa bao giờ nói chuyện với người lạ, không bao giờ tin tưởng anh ta, không bao giờ lấy chiếc kẹo chết tiệt đó. có lẽ nếu em nghe lời mẹ thì em đã không rơi vào hoàn cảnh này.

heesung rên rỉ lớn tiếng, thậm chí không cố gắng kiềm chế, đôi khi lẩm bẩm điều gì đó trong hơi thở, "tuyệt thật đấy." Anh rên rỉ, quay đầu lại.

"chặt quá, em yêu." heesung nói khi tốc độ của anh bắt đầu chậm lại và trở nên bất thường. "anh bắn mất" anh rên rỉ.

Không lâu sau, heesung cuối cùng cũng đến, anh rên rỉ lớn tiếng và Jaeyun có thể cảm nhận được thứ chất lỏng không rõ nguồn gốc bên trong em, điều đó khiến em cảm thấy thật kinh tởm.

Jaeyun cảm thấy bị xúc phạm khi Heesung cuối cùng cũng rút ra.

heesung đưa tay vuốt tóc cậu bé, "làm tốt lắm em yêu." Anh khen ngợi, nhìn xuống Jaeyun, hơi thở dốc.

"Bây giờ em là của anh, anh có thể cưỡng hiếp em hàng ngày như thế này." heesung nói đầy tự hào và chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến Jaeyun muốn ói, nhưng giờ em quá kiệt sức để phản ứng nên chỉ phớt lờ heesung.

"bạn thuộc về ai?" người đàn ông hỏi lần cuối và thực lòng Jaeyun không còn sức lực để chống trả hay không đồng ý với Heesung.

"Em là của anh, Heesung huyng." Jaeyun trả lời một cách lặng lẽ.

"ngoan lắm." là điều cuối cùng Jaeyun nghe được trước khi nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro