₊˚✧꒰nhà thờ꒱₊˚✧

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




𝗦𝘂𝗺𝗺𝗮𝗿𝘆 :

"Làm ơn, hyung, làm ơn, làm ơn."

"Làm ơn cái gì, cún con?" Em cảm nhận phía sau đang di chuyển, và biết Soobin đang rút ra, thô bạo theo cách anh muốn. Nhiêu hơn Jaeyun, muốn em ấy khóc vì mình, không phải Ngài. "Mở miệng ra nói.Không phải em nói rất hay sao Jaeyun?"

Không, thế thì khác, em muốn hét lên, con đang cầu nguyện với Cha. Nhưng ngay cả em cũng không tin lời mình nói; em chưa bao giờ cầu nguyện nhiêu như thế này.

"Làm ơn, chạm vào em đi, hyung." Em nhắm mắt lại, cảm thấy xấu hổ với những lời cố tình phun ra từ miệng mình. "Xin hãy làm cho em thoải mái."


Tags: Bottom Sim Jaeyun/ Jake ,   Top Choi Soobin  


có liên quan mật thiết đến vấn đê tôn giáo.


dịch chui lam ơn đưng đem ra khỏi wattpad


«────── « ⋅ʚ♡ɞ⋅ » ──────»









"Xin chớ để chúng con sa trước cám dỗ, nhưng cứu chúng con cho khỏi sự dữ. Amen." Lời cầu nguyện giống như một bài thánh ca, được lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác, nhưng Jaeyun không bận tâm. Em sống theo những lời đó, với mong muốn không bao giờ làm thất vọng những người xung quanh, cũng như gia đình anh ấy và Đấng Tạo Hóa, và đó là lý do tại sao mỗi chủ nhật em đêu đến nhà thơ để cầu nguyện. Thương thì em sẽ ở đây vài ngay trong tuân,  mục sư thường trú của nhà thờ luôn vẫy tay chào em, cười và cảm ơn em vì đã rất tận tụy, nhưng họ đã có rất nhiều tình nguyện viên và em không cần phải phải cố gắng như thế.

Tuy nhiên, em sẽ không bao giờ để mình bỏ lỡ thánh lễ vao ngày Chủ nhật, cũng như "buổi sáng lấp lánh" của Thứ Ba - dù sao đó cũng là cách họ gọi nó, mặc dù đó không phải là tên chính thức (mà em thực sự không biết). Đây là sự kiện hàng tuần có rất nhiều trẻ em đến tham gia, cho dù bọn trẻ có có thuộc tôn giáo hay không, và chúng kích thích các khía cạnh nghệ thuật và sáng tạo của trẻ, mở mang đầu óc của chúng trước những cách hiểu vê thế giới quan khác nhau và cho phép bắt đầu các cuộc trò chuyện quan trọng. Bản thân em đã đi từ khi còn là một đứa trẻ, rồi đến tuổi thiếu niên, em bắt đầu đến những buổi gặp mặt này để giúp đỡ lũ trẻ, và cũng bởi chưa bao giờ em cảm thấy bình yên như khi được đi chơi với chúng, được nghe những câu chuyện tưởng tượng của chúng nảy ra từ những tâm hồn ngây thơ, ngọt ngào. Hai sự kiện đó là định nghĩa rất riêng của em về thiên đường.

Em không phải là tình nguyện viên duy nhất ở đó. Ngoài mục sư, ban tổ chức và cha mẹ của các em, còn có một số người khác giúp đỡ. Có Ha Sooyoung, người lớn tuổi nhất trong số họ và là người phụ nữ ngọt ngào nhưng đáng sợ nhất mà em từng gặp, người giúp bọn trẻ thể hiện cảm xúc của mình thông qua điệu nhảy và nói chung là rất tuyệt. Kim Dahyun, nhỏ hơn Sooyoung một tuổi và rất hay cười khúc khích, có lẽ là người mà lũ trẻ yêu thích nhất, khi cô ấy hát những lời cầu nguyện cùng chúng một cách vui vẻ đến mức em bắt đầu yêu thích những lời đó hơn. Cuối cùng, người đã ở đó lâu nhất— Choi Soobin. Anh ấy là một trong những người đàn ông cao nhất trong số những người thường lui tới nhà thờ của họ, anh ấy rất chăm chỉ. Anh ấy dịu dàng với bọn trẻ, ngay cả khi những bức vẽ của anh ấy không được đẹp mấy, nhưng chúng không quan tâm, yêu thương khi anh ấy trở nên vụng về và có hàng tá đốm lấp lánh màu cầu vồng tình cờ trên các tác phẩm nghệ thuật của anh ấy. Choi Soobin được tất cả mọi người trong thị trấn yêu mến, vì vậy không có gì lạ khi Jaeyun cũng vậy.

Anh ấy chỉ là một người anh trai tốt bụng đối với Jaeyun. Anh ấy đã chăm sóc em kể từ khi họ gặp nhau, điều đó có nghĩa là chừng nào anh ấy còn sống, và anh ấy không bao giờ phán xét Jaeyun. Choi Soobin đáng tin cậy vô cung, quan tâm đến gia đình và tự nhận mình là thủ quỹ và anh ấy giỏi việc đó đến mức luôn có tiền để quyên góp từ thiện hoặc mua bộ sưu tập các sản phẩm tốt cho sức khỏe cho người nghèo, hoặc bất cứ điều gì anh ấy quyết định răng nó tốt hơn cho cộng đồng. Jaeyun sớm học được cách tin tưởng anh ấy, và em chưa bao giờ nhìn lại điều đó.





Những cơn ác mộng bắt đầu một tuần sau lễ hội đầu tiên của nhà thờ Mùa hè.

Ý tưởng của Soobin là thúc đẩy các lễ kỷ niệm vào Mùa hè, nhằm giúp xây dựng mối liên hệ giữa khu phố và Nhà thờ, làm cho nó trở nên vui vẻ và thú vị để nhiều người quan tâm đến câu nói của Chúa và những lời dạy thay đổi cuộc đời của Ngài. Vì vậy, tất cả họ tập hợp lại để biến nó thành hiện thực, bởi vì nếu Choi Soobin nghĩ rằng đó là một ý tưởng hay, thì nó sẽ là như vậy.

Ngày đâu tiên của lễ hội sẽ diễn ra trong một tuân, họ đã nghĩ ra một loạt các hoạt động sẽ thu hút bọn trẻ và gia đình của chúng, biến nó thành một ngày để thư giãn và sẻ chia với những người trong gia đình. Họ chạy đua với nhau trên bao tải khoai tây, họ học các bước nhảy cùng nhau khi họ hát, họ thậm chí còn tổ chức một buổi workshop vẽ tranh, và Jaeyun đã cố gắng lặng lẽ tham gia vào tất cả các hoạt động đó mà không bị loại trừ. Nhưng nó đã bị thay đổi ở trò cuối.

Soobin đứng trước mặt mọi người, im lặng nhưng vô cùng mạnh mẽ dẫn dắt , không có những hành động vô liêm sỉ, chỉ khiêm tốn thực hiện kế hoạch của mình. Anh ấy vỗ tay vào nhau một lần, cố gắng thu hút sự chú ý của mọi người chỉ bằng một động tác. "Được rồi, những người bạn đáng yêu của tôi. Đây sẽ là trận đấu cuối cùng của ngày hôm nay, nhưng đừng lo lắng! Tôi sẽ đảm bảo rằng tất cả chúng ta sẽ có nhiều niềm vui như ngày hôm nay trong suốt những ngày còn lại." Anh ấy nói thêm khi mọi người bắt đầu than vãn, phàn nàn về việc phải đợi thêm một ngày để gặp lại chàng trai trẻ tốt bụng. Điều đó khiến mọi người im lặng, và anh ấy bắt đầu xoay đầu nhìn  những khuôn mặt đang chăm chú quan sát anh ấy, dừng lại ở Jaeyun. Soobin nở một nụ cười má lúm đồng tiền, mím chặt môi về phía em, đồng thời ra hiệu cho em tiến về phía trước. "Jaeyun-ah, cậu có thể vui vẻ giúp tớ giải thích trò chơi được không?"


Nuốt nước bọt, em vụng về bước đến chỗ anh, gật đầu và cố gắng phớt lờ rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn về phía mình cùng một lúc. Soobin đặt một bàn tay nặng nề lên vai em, cuộn những ngón tay vào trong và siết chặt em trong vòng tay. Chỉ riêng bàn tay của anh ấy đã chiếm toàn bộ vai của Jaeyun, và điều đó khiến em cảm thấy nhỏ bé hơn bao giờ hết trước sự hiện diện của Soobin. "Cảm ơn Jaeyunie. Em luon rất giỏi trong việc lắng nghe." Anh thì thầm vào tai em, đồng thời hướng cả hai đến hai chiếc ghế đặt cạnh nhau.

Jaeyun đã nghe điều đó rất nhiều  trong suốt cuộc đời mình, có thể là từ cha mẹ cậu, người lớn tuổi hay bất kỳ ai đã một lần bước chân vào nhà thờ. Đây là lần đầu tiên Soobin nói điều đó với em như thế này, thì thầm như một bí mật chung giữa họ, và nó khiến em rùng mình, một cơn rùng mình mà em tự nhủ là do cơn gió bất chợt thổi qua, mặc kệ bây giờ đang là mùa hè và họ đang ở trong nhà. Soobin nhìn chằm chằm vào em, những ngón tay của anh ấy ấn vào da của Jaeyun và đợi cho đến khi em trả lời. Bối rối, Jaeyun chỉ gật đầu, nhưng thế cũng đủ để anh mỉm cười, hài lòng và nới lỏng vòng tay của mình.

Sau đó, họ ngồi xuống và sau khi Soobin giải thích trò chơi, cả hai đều bị bịt mắt. Nói một cách đơn giản, ai đó sẽ đặt một vật thể vào giữa khuôn mặt của họ và trong khi không nhìn thấy nó là gì, họ phải tìm ra nó bằng cách dụi mặt vào đó theo đúng nghĩa đen, cho đến khi hình dạng và kết cấu đủ rõ ràng để biết nó là gì. Vì vậy, để bắt đầu, họ ngồi cạnh nhau với một vật đơn giản nhưng chưa được hình dung rõ ràng ở giữa khuôn mặt của họ, và tay trái của Soobin vẫn siết chặt quanh vai em, gần giống như cái nắm tay chiếm hữu mà mẹ em đã dành cho em lúc băng qua đường khi em còn nhỏ. Nó được cho là một trò chơi đồng đội, được thực hiện để cải thiện mối quan hệ của họ, vì vậy Jaeyun hầu như không di chuyển, cố gắng hiểu đối tượng theo đặc điểm của nó một cách chậm rãi thay vì nhanh lẹ, có vẻ như đó là sở trường của Soobin. Anh ấy rõ ràng là không thể nhìn thấy những gì đang diễn ra xung quanh mình, nhưng anh ấy cảm nhận không khí chuyển động với những chuyển động dồn dập, hyung của em đang sử dụng đòn bẩy mà anh ấy có trong tay để đưa em lại gần hơn, để có một phần mặt mà vật thể có thể chạm vào và giúp anh ấy làm việc dễ dàng hơn. Tại một thời điểm nào đó, Soobin di chuyển nhiều đến nỗi vật đó trượt ra khỏi giữa họ, và khuôn mặt của họ cuối cùng bị ép lại, làn da của người đàn ông cao hơn mềm mại và ấm áp trên da em. Em sững người vì ngạc nhiên, và hình dạng của một cái miệng sượt qua da má phải của aem, và em có thể cảm nhận nhiều hơn là nghe thấy tiếng cười của Soobin, cho đến khi chúng tách rời nhau.

"Một chiếc kèn harmonica!" Soobin kêu lên từ ngay bên cạnh em, vẫn cười khúc khích và ai đó đã giật khăn bịt mắt của anh ấy ra. Em đối mặt với Soobin, người đang giữ khăn bịt mắt của cả hai bằng một tay và nhận được một cái nháy mắt. Có những người đang vui vẻ trò chuyện xung quanh em, ngạc nhiên trước khả năng nhận biết của Soobin chỉ bằng cách chạm vào một vật thể khó như vậy. Jaeyun ngồi im lìm cho đến khi ai đó dẫn em ra ngoài để những người khác có thể chơi thay em, và em nhận ra rằng mình vẫn có thể cảm nhận ra hình bóng khi Soobin chạm vào vai mình.

Một tuần sau khi mọi chuyện kết thúc, sau khi em không còn bị phân tâm bởi lễ hội, những giấc mơ của em bắt đầu trở nên mờ nhạt. Ở trong giấc mơ, em luôn có thể cảm nhận được hình dáng của ai đó khác, ai đó to lớn hơn em, quấn lấy em trong khi những bàn tay khác tò mò lướt trên da em. Những bàn tay luôn chạm vào, đoạt lấy  em mà không bao giờ trả lại, và luôn có những lời thì thầm bên tai em, đồi trụy và dâm dục.

Em bật dậy và khóc, sợ hãi và xấu hổ, sợ hãi con quỷ đã định hình trong giấc mơ của em. Em rên rỉ trong im lặng để không đánh thức cha mẹ yêu quý của mình, và quỳ xuống chiếc thảm ngay cạnh giường, xin lỗi vì yếu đuối, vì đã nhận một gánh nặng không phải là tình yêu mù quáng của Chúa.

Em không biết điều gì đã mang nó đến với mình, nhưng em biết mình nên làm gì đó khi thức dậy với một thứ màu trắng, dính trên quần lót và các ngón chân co quắp. Đêm đó em cầu nguyện bằng tất cả sức lực của mình, chà xát làn da sần sùi trên vai để cố gắng xóa đi cảm giác sung sướng khi thức dậy.

Nhà thờ tĩnh lặng vào đêm tối, nhưng em có chìa khóa, có được bằng cách làm việc chăm chỉ của mình. Em phải lẻn ra ngoài khi bố mẹ đang ngủ, và em càng ghét bản thân mình hơn vì điều đó, nhưng em không thể đợi đến sáng để thú tội và trút bỏ tất cả những cảm giác tồi tệ này, vì vậy, ngồi quỳ trước bàn thờ là điều tốt nhất mà em có thể nghĩ ra lúc này. Những chiếc ghế dài bằng gỗ màu nâu sẫm xếp thành hàng từ phía sau em nhưng em không ngồi lên chúng. Em không xứng đáng, sau tất cả những thứ em mơ được trong những ngày vừa rồi, những hình ảnh mà em luôn nhớ đến mỗi sáng, miễn cưỡng phát lại từng giây, chán ghét chính bản thân mình. Có một giọng nói bệnh hoạn theo em khắp nơi, cứ hiện lên trong đầu em, nhắc nhở em rằng em thích nó đến nhường nào.

Em gục đầu xuống sàn với hai tay dang ra trước mặt, trong khi vẫn quỳ gối cầu xin sự tha thứ. Lời nói của em bị lắp bắp bởi em lặp đi lặp lại rất nhiều lần, Cha ơi, Cha ơi, xin tha thứ cho con, vì con đã phạm tội. Cha, Cha, Cha. Em cầu nguyện cho đến khi em nghẹn ngào trong nước mắt, và sau đó em khóc nhiều hơn.Em cầu nguyện cho đến khi nghe thấy tiếng  động bên trái, và em phát hiện ra mình không thể cử động . Nỗi sợ hãi bị nghe lỏm bao trùm lấy em, trào ra từ sâu trong dạ dày em và lan ra các đầu ngón tay. Người đó cười khúc khích và em từ từ ngẩng đầu lên về phía ấy, nheo mắt để xem đó là ai dưới bóng tối bên trong nhà thờ không có ánh sáng. Ánh sáng duy nhất là từ mặt trăng và một vài ngôi nhà xung quanh vẫn còn sáng, vì vậy em chỉ có thể nhận ra người đó khi họ vụt ra khỏi bóng tối. Họ tiến lên một bước, tất cả đều chân tay dài ngoằng và khoanh tay lại và Jaeyun thở phào nhẹ nhõm.

Choi Soobin. Người duy nhất chưa bao giờ phán xét em, và là người em hoàn toàn tin tưởng.

"Jaeyun không thể ngủ ngon sao.Đêm nay không ổn à? " Soobin ngồi xuống bậc thềm dẫn đến bàn thờ trước mặt em, và đưa một cánh tay về phía trước để ngăn em  lại khi em cố ngồi dậy. Em không biết điều gì thúc đẩy mình làm điều đó, tâm trí vẫn đang quay cuồng, nhưng em vẫn lịch sự giữ nguyên tư thế, lòng bàn tay úp xuống sàn khi đầu gối đến chân chạm sàn, và em vẫn nghiêng người về phía trước nên ngực em cũng chạm vào nó khiến lưng em cong lên một cách đáng xấu hổ. Em cảm thấy mình đỏ mặt ngay lúc này thậm chí còn đỏ hơn khi ánh mắt của Soobin dừng lại ở khúc cua nơi lưng em . Em nuốt khan, cảm giác tội lỗi, buồn cười trong dạ dày vì những cơn ác mộng đang dần quay trở lại. Tim em đập nhanh hơn, nhưng em  vẫn chưa trả lời người đàn ông lớn tuổi hơn.

"Vâng.."

"Chà," Soobin bắt chéo chân và gối đầu lên một tay của em, trong khi anh ấy thúc giục em tiếp tục với tay kia, "hãy kể cho tôi nghe tất cả về điều đó đi."

Đôi mắt anh lấp lánh tinh nghịch, đủ để Jaeyun nghi ngờ rằng anh ấy có thể đã nghe thấy những lời thú tội trước đó của em và có thể đang chọc ghẹo em, nhưng Soobin sẽ không bao giờ làm điều đó. Anh của em là người ngọt ngào nhất mà cậu ấy từng gặp.

Em úp mặt xuống sàn, đỏ mặt và xấu hổ với chính mình. Tâm trí em gào thét rằng em không được nói bất cứ điều gì, không được để lộ chân run rẩy mỗi khi ở gần anh ấy, nhưng em chưa bao giờ giỏi che giấu cả. Em thút thít trước khi trả lời, chỉ giữ đủ sức để thì thầm. "Em đã có những giấc mơ xấu, hyung. Ác mộng, thật đấy."

Em nghe thấy Soobin tặc lưỡi và nhắm mắt chặt hơn, sự thất vọng trong từng chuyển động khiến em gần như hét lên. Em rất ngoan, tội lỗi của em không định nghĩa con người em, em tốt mà. Soobin không nghĩ vậy sao?

"Nói đi, Jaeyun." Soobin dường như không nghe em nói. Em cảm thấy có gì đó rất nặng đang đè lên mình, ngay chỗ tay Soobin đã đặt vài ngày trước. Khi em kín đáo mở mắt ra một chút chỉ để xem đó là gì, em nặng nề nhận ra rằng đó là đôi giày công sở của Soobin, đôi giày mà anh ấy chỉ đi trong các buổi lễ Chủ nhật. Tầm nhìn của em mờ đi và em nhắm mắt lại, xấu hổ bởi tác động của đôi giày của anh mang đến. "Và đừng để sót một chi tiết nào."

Jaeyun ngẩng đầu lên. Không đời nào em nhớ lại những giấc mơ đó; em sợ cơ thể mình sẽ phản ứng , đặc biệt là nếu Soobin thấy được. "Nhưng-"

Câu trả lời mà em nhận được dưới hình thức chiếc giày ấn mạnh hơn vào em, đẩy em trở lại sàn và khiến em im lặng khi mặt em đập mạnh vào sàn nhà.

Soobin không nói gì khi em lấy lại bình tĩnh. Jaeyun biết ơn vì sự kiên nhẫn của anh. "Trong mơ, luôn có ai đó ở bên em... người đó nắm lấy tay em, chạm vào em—"

"Chạm bằng cách nào?" Soobin ngắt lời.

Cố gắng kìm nước mắt, em run rẩy thở ra trước khi trả lời. "Phần thân dưới của em, hyung, họ chạm vào... của em..."

Chiếc giày cọ vào da em đến đỏ bừng bởi lực mà Soobin ấn vào em, và em cảm thấy như vai mình sắp bị nghiền nát. Em cắn răng vào môi dưới, cố gắng kìm nén tiếng kêu đau đớn. Toàn thân em nhói lên. "Dương vật của em!"

Tiếng hét của em vang vọng khắp nơi và cuối cùng em lại nghĩ về sâu thẩm bên trong mình. Em đang ở giữa nhà thờ, ngôi nhà thờ thân yêu của em, và em  vừa hét lên một từ tục tĩu nhất từng thốt ra từ miệng mình - em không dám chửi rủa kể cả bên ngoài nhà thờ. Cuối cùng, những giọt nước mắt cuối cùng cũng trào ra khỏi mắt em,tất cả mọi giác quan, phương hướng của em đều mất sạch.

Em đã thất hứa với Chúa.

"Không không." Soobin bước xuống sàn và dịu dàng vòng tay ra sau đầu em. Khi anh ấy dang rộng vòng tay, chắc chắn về cái ôm trấn an mà mình sắp nhận được,anh hất tóc của em ra sau và cuối cùng em nhìn thẳng vào đôi mắt giận dữ của Soobin. "Hãy thú nhận,em không được giấu Ngài bất cứ điều gì. Đúng không, cục cưng?"

Biệt danh mà cha mẹ em thường gọi em khi em còn nhỏ, cái biệt danh mà Soobin thậm chí còn không biết, nhắc em nhớ lại chuyện này đã bắt đầu như thế nào, và em gật đầu lia lịa. Soobin đang nhìn chằm chằm vào em, khuôn mặt anh ấy nở một nụ cười khi Jaeyun đồng ý với anh ấy. "Tốt, tiếp tục đi nào."

Em liếm môi và chuẩn bị cho cuộc trò chuyện này. Chiếc khóa quần của Soobin lấp lánh một cách nguy hiểm quay về phía em. "Họ sẽ bắt đầu bằng cách lướt đầu ngón tay trỏ lên và xuống cổ em, cho đến khi tất cả các ngón tay của họ di chuyển để quấn quanh cổ em" Em  nói rất nhỏ, em sợ Soobin sẽ bắt em phải nói lại lần nữa, nhưng anh của em lại khoan dung một lần nữa với em.

Soobin bắt chước lời nói của em bằng chính bàn tay của mình, vòng từ gáy ra trước cổ sao cho các đầu ngón tay gần như chạm vào nhau và lòng bàn tay ấn vào quả táo Adam của em. Anh có thể cảm nhận được tiếng nuốt nước bọt mà Jaeyun cố gắng che giấu, và cười khúc khích vì sự ngu ngốc của em. Bàn tay anh đặt nhẹ trên cổ em, nhưng anh siết chặt nó trong giây lát khi Jaeyun im lặng quá lâu mà không nói gì, choáng váng.

Sự siết chặt, khiến em ngạc nhiên, chẳng làm được gì ngoài việc khiến em chìm sâu hơn vào trạng thái sững sờ của mình. "Họ sẽ dùng cả hai tay để chơi với "núm vú" của em.

Một lần nữa, Soobin chuyển sang diễn lại giấc mơ của mình, vội vàng cởi áo và nhanh chóng véo núm vú. Ngay lập tức, em ưỡn lưng và lắc lư cơ thể, chạy trốn và lao vào khoái cảm. Soobin không dừng lại, chà xát và gãi khi khoái cảm hòa lẫn với đau đớn, và Jaeyun nghĩ trong thâm tâm rằng cơn đau càng khiến nó trở nên báng bổ hơn, nhưng suy nghĩ đó vụt bay đi khi em cảm thấy đầu vú bên phải của mình bị thấm ướt.

Trong khi một tay anh vẫn chơi đùa với núm vú còn lại của em, Soobin đã hạ thấp xuống cho đến khi miệng anh quấn lấy nụ hoa bên phải của Jaeyun, cắn và mút với sức mạnh của một kẻ đói khát. Soobin đưa lưỡi vòng quanh vùng da xung quanh nó, lướt xung quanh nhưng không thực sự liếm cho đến khi Jaeyun phát ra một tiếng thút thít đau đớn. Giọng của em ấy nghe quá to và Soobin ngấu nghiến nó, tự hào về cách Jaeyun bộc lộ bản thân một cách thô bạo, không kiểm soát. Cuối cùng anh cũng liếm vào nơi Jaeyun cần, đầu tiên là đầu lưỡi, sau đó là toàn bộ, sang bằng, và anh cứ làm đi làm lại nhiều lần. Anh chỉ dừng lại khi nghe thấy giọng của Jaeyun to hơn, cao hơn và the thé khi hông em bắt đầu xoay quanh không có gì ngoài không khí. Cả hai vẫn đang quỳ gối và Soobin không có ý định để em tự do di chuyển.

Anh đặt tay lên ngực Jaeyun, thăm dò và cấu véo, thỉnh thoảng ấn ngón tay cái xuống cho đến khi Jaeyun lại kêu khóc, rồi vòng cả hai tay quanh eo Jaeyun. Anh bật ra tiếng ậm ừ hài lòng khi những đầu ngón tay chạm vào lưng Jaeyun, cậu thật nhỏ bé làm sao. "Tiếp tục đi."

Jaeyun rên rỉ, lắc đầu, lo sợ về kết quả. "Bây giờ không còn đường lùi nữa, em yêu. Chúa đã biết em là một con đĩ rồi."

Những giọt nước mắt chảy dài trên gương măt của em và khi Soobin nhận ra, đôi mắt anh lấp lánh và tay anh siết chặt eo em, in dấu những ngón tay của anh vào đó. Anh mỉm cười, khác xa với người đàn ông tốt bụng mà Jaeyun biết, và tất cả những gì em có thể làm đó là sợ hãi, sợ hãi qua cách Soobin trông phấn khích trước nỗi đau của em và cách cơ thể em bừng lên ngọn lửa không kiềm chế khi biết điều đó.

"Tay của họ-"

"Mhm, trò chơi này kéo dài hơi lâu rồi đấy. Tay của ai, Jaeyun?"

"Của anh." Em cáu kỉnh, bởi vì cái chạm nhẹ vào đũng quần đang nguyên vẹn của em khiến em phát điên và em không bao giờ cho phép mình làm điều đó, nhưng chết tiệt, em có hối hận khôn? Em cảm nhận được nhu cầu của mình, một sự khao khát lớn hơn bất cứ điều gì khác đã cho em thấy, vĩ đại hơn cả Ngài, giọng nói quen thuộc hiện đang càu nhàu bên tai em. "Tay của anh, cái chạm của anh. Anh, Soobin hyung."

Soobin ôm chằm lấy em nhanh gọn trong một tíc tắc và kết thúc với ngực áp vào lưng anh ấy. Trong tư thế này, anh trông to lớn hơn bao giờ hết khi ở bên cạnh Jaeyun, và em thút thít khi biết điều đó. Chắc Soobin cũng đồng ý, vì anh ấy thì thầm: "Em nhỏ quá". em tỏ vẻ ngạc nhiên. "Em cảm thấy thế nào khi biết rằng Chúa không bao giờ có thể khiến bạn trở nên nhỏ bé như thế này?"

Em ngả người vào khuôn ngực rắn chắc phía sau, không còn khả năng suy nghĩ để phản bác lại việc tranh cãi với anh. Tuy nhiên, em thầm cầu nguyện rằng em có thể được tha thứ sau chuyện này, tuyệt vọng nhưng trung thành. Không hài lòng với việc em không có phản ứng, Soobin trượt ngón tay xuống bụng, qua rốn và xuống quần ngủ. Sợi thun co giãn mạnh trên da em khi anh kéo xuống, và bóng ma của sự đụng chạm mà anh để lại sau đó khiến Jaeyun khao khát nhiều hơn nữa. "Làm ơn, hyung, làm ơn, làm ơn."

"Làm ơn cái gì, cún con?"Em  cảm thấy có chuyển động phía sau, và biết Soobin đang rút ra, thô bạo theo cách anh muốn. Muốn nhiều hơn từ Jaeyun, muốn em ấy khóc vì mình, không phải Ngài. "Mở miệng của mình ra. Không phải em rất chú trọng từng lời nói của mình sao Jaeyun?"

Không, chuyện đó khác, em muốn kêu lên,em đang cầu nguyện với Cha. Nhưng ngay cả em cũng không tin lời mình nói; em chưa bao giờ cầu nguyện mãnh liệt như lúc này với Soobin.

"Làm ơn, chạm vào em đi, hyung." Em nhắm mắt lại, cảm thấy xấu hổ với những từ ngữ phun ra từ miệng mình. "Xin hãy làm cho em cảm thấy dễ chịu."

Em đột ngột quay lại và cơ thể em run rẫy đủ để chống đầu gối và khuỷu tay xuống sàn trước khi em cam chịu số phận tương tự như trước đó và ngã sấp mặt xuống sàn. Khi Soobin lên tiếng, giây phút dường như vô tận khi nhìn chằm chằm vào đùi và mông của em và bất cứ thứ gì mà Jaeyun phải thể hiện, em thực sự có thể cảm nhận được nụ cười toe toét hằn sâu trên khuôn mặt anh. "Rất vinh hạnh"

Từ vị trí này, trong đôi mắt mê man em vẫn có thể thấy rất rõ cây thánh giá kia, hình ảnh Chúa Giêsu chết vì tội lỗi của họ, tội lỗi của em, đang nhìn chằm chằm em. Em cố gắng nhìn đi chỗ khác, nhưng ở mọi nơi em nhìn đều có những vị thánh và những bức tranh khảm và những ký ức về mỗi lần em cầu nguyện và hiến thân cho Đấng Toàn năng. Giờ đây, Soobin cởi giày và cởi quần một cách dã man, vội vàng một cách man rợ và Jaeyun nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang khóc của Đức mẹ đồng trinh Maria và cảm thấy điều đó phản chiếu lên mình.

Soobin đưa tay vén đường cong mông của em, Jaeyun cong lưng theo bản năng và ngày càng thể hiện bản thân nhiều hơn trước người đàn ông lớn tuổi hơn. Đổi lại, anh ta cười thích thú và tát một cái, hai cái vào cùng một bên má mông, nhìn nó bật trở lại một cách ngon lành. Jaeyun rên rỉ trong đau đớn, cảm thấy bản thân đang lún sâu vào việc này, muốn bất cứ thứ gì Soobin đưa cho mình. "Em cư xử rất tốt." Xoa bóp đôi má hơi ửng đỏ của cậu, anh cúi xuống và cắn vào đó, cắn và quan sát cách Jaeyun cố gắng ngăn chặn tiếng rên rỉ của mình.

"Hãy cho Ngài thấy cảm giác ấy tuyệt vời như thế nào."

Đầu hàng, Jaeyun rên rỉ và tiếp tục rên rỉ và thút thít khi Soobin di chuyển từ mông của em đến hai túi bi và dương vật của em, cho đến khi anh vòng tay quanh nó.

Anh ấy bắt đầu nhẹ nhàng, di chuyển những ngón tay chậm chạp trên người, và một lần nữa em nhận thấy mình nhỏ bé như thế nào ở mọi nơi. Con cu nhỏ xíu của emcương cứng hết cỡ, đã cong và rỉ nước rồi, nhưng Soobin lại làm như chẳng có gì ở đó cả. Anh ta thậm chí không thể biết rằng có thứ gì đó bên dưới bàn tay nhợt nhạt, đầy gân guốc nếu anh ta không nhận ra, một cử động lên xuống nhỏ cũng cho thấy điều đó. Soobin đang tăng tốc độ, thọc ngón tay cái vào khe mỗi khi di chuyển lên và cong cổ tay khi hạ xuống lần nữa, lặp đi lặp lại cho đến khi Jaeyun bắt đầu siết chặt nắm tay lại. Sau đó, anh ngừng di chuyển, để Jaeyun chịu trách nhiệm về niềm vui của riêng mình và chỉ quan sát khi em di chuyển vào tay mình nhanh nhất có thể.

Trong cơn mê man của chính mình, Jaeyun cảm thấy mắt mình trợn ngược lên khi bụng em quặn lại, một thứ gì đó màu trắng, nóng hổi bắt đầu nổ tung ngay trước mắt em và miệng em há hốc ra, một tiếng rên rỉ lặng lẽ nhường chỗ cho em.

Sau đó, anh ấy dừng lại. Thay vào đó, Soobin dừng mọi chuyển động của mình, vòng một cánh tay quanh bụng trong khi tay kia ôm quanh gốc cặc của anh ấy, và em đã từ chối cơn cực khoái đang chờ đợi.

Em nức nở, miệng vẫn mở to và lè lưỡi khi em cố gắng lấy lại hơi thở và hiểu được tất cả những gì vừa xảy ra vài giây trước. Soobin gầm gừ bên tai em. "Chúa ơi, em thậm chí không thể giữ được lưỡi của mình trong miệng." Em cảm thấy những giọt nước bọt nhỏ bắn lên người mình, và em gần như nao núng, nhưng người đàn ông cao hơn không để em di chuyển lấy một inch. "Thật là một con chó cái chết tiệt."

Em vùi mình trong vòng tay của Soobin, thậm chí không quan tâm đến việc mình đang ở đâu nữa, chỉ cần được thả ra. Soobin dịu dàng sửa tóc lại cho em, xoa dịu em và đánh cho em một trận đòn roi, hình ảnh thực sự về con người mà anh ấy cho Jaeyun thấy trong nhiều năm nay. Em nghẹn ngào cố kìm nước mắt. Làm anh ấy im lặng, anh nói thêm, "Anh sẽ làm cho em cảm thấy dễ chịu, em yêu."

"Hãy cầu nguyện cho anh, Jaeyunie." Khi Jaeyun đứng yên, không chắc mình phải làm gì, nhưng lại rất sẵn lòng vì Soobin, người cao hơn huých đầu gối vào tay em để cậu ấy ngã khuỵu xuống. Soobin vuốt ve túi áo sau lưng, luồn tay vào trong quần. Anh ấy vẫn mặc quần áo đầy đủ trong khi Jaeyun đứng trần như nhộng, và nếu ai đó bước vào ngay bây giờ, sẽ không có lý do gì để bào chữa. Cặc em co giật với ý nghĩ đó.

Soobin lấy được thứ mình đang tìm kiếm, để lại tiếng ậm ừ hài lòng trước suy tính của mình. Jaeyun nghe thấy tiếng một cái chai nào đó mở ra và ngay sau khi một chất lạnh trượt từ mông xuống tinh hoàn khiến em giật mình tỉnh giấc. Em rùng mình. "Anh? Cái- cái gì đây?"

"Jayunie bé nhỏ ngây thơ không biết đây là cái gì sao? Đừng lo lắng cún con, tất cả là để làm cho em cảm thấy thoải mái".

Em gật đầu, mặc dù Soobin không thể nhìn thấy mặt em từ chỗ anh ấy ngồi, nhưng điều đó không quan trọng. Soobin không cho em cơ hội làm quen trước một thứ gì đó ẩm ướt, một ngón tay, móng tay tách ra, vòng quanh lỗ nhỏ và cẩn thận đưa vào trong em đến đốt ngón tay đầu tiên. Jaeyun hít vào, biết ơn vì sự kiên nhẫn mà Soobin đã không dốc hết sức, cố gắng làm quen với cảm giác này.

Em không được nghỉ ngơi nhiều sau đó.

Chưa bao giờ chạm vào bản thân, thậm chí còn kinh hoàng khi nghĩ đến một thứ gì đó không thánh thiện, đặc biệt là ở bộ phận thân mật như vậy trên toàn bộ cơ thể mình, em phải mất một khoảng thời gian để quen với nó. Khi cơ thể em thả lỏng một chút, Soobin bắt đầu đẩy ngón tay vào, ra , vào hoàn toàn, thích thú với cách cậu bé nhỏ hơn siết chặt quanh anh, thật chặt. Ngay sau đó, một ngón tay khác đi vào em.

Những ngón tay đụ em xuyên suốt, cắt và xoa bóp các bức tường của anh ta, thiết lập một tốc độ nhanh, không ngừng ngay từ đầu. Soobin say sưa ngắm nhìn dương vật của em phun ra những dòng tinh nhỏ mỗi khi anh lướt qua tuyến tiền liệt của em, không ấn hết cỡ— anh để dành điều đó cho sau này.

Thỉnh thoảng, em sẽ vặn vẹo vì khó chịu, nhưng Soobin không cho em nghỉ ngơi; thay vào đó, anh ấy di chuyển ngón tay mạnh hơn và thậm chí thêm ngón thứ ba. Jaeyun rên rỉ khi bị bỏng, thậm chí không biết tại sao em lại thích thú với cái cách nó dường như xé em ra làm đôi.

Mất kiên nhẫn, Soobin dừng lại ở ngón tay thứ ba và rút chúng ra trong một khắc, để lại Jaeyun ôm chặt lấy bất cứ thứ gì xung quanh, nghẹn ngào những tiếng kêu khó chịu. Em cảm nhận sức nặng của Soobin trên lưng mình, và thứ gì đó chọc vào giữa hai đùi em. Soobin phá lên cười điên cuồng trước biểu cảm bối rối của em.

Vẫn nằm trên người cậu bé ngây thơ, anh banh mông của em ra và thúc thật mạnh cho đến khi anh có thể đi vào trong em hoàn toàn. Anh ta đi vào lỗ của em một cách chậm rãi, cẩn thận, cho đến khi chạm đáy; và sau đó, không còn cẩn thận về nó nữa.

Soobin bắt đầu đụ em liên tục, không rời và không thông cảm trước những tiếng rên rỉ đau đớn đến nghẹt thở mà anh đã tạo ra cho Jaeyun. Mồ hôi phủ khắp người cậu bé, và anh có thể cảm nhận được cách em trượt xuống sàn, cách em từ từ ngã xuống, sức lực của em không còn nữa. Ah, tôi nên thương xót, Soobin nghĩ như vậy nhưng cuối cùng đẩy Jaeyun xuống đất một lần nữa trong khi vẫn dập mạnh và nhanh vào em.

Jaeyun có thể cảm thấy sàn gỗ lạnh lẽo trở nên trơn trượt, mọi bộ phận trên cơ thể em chạm vào nó đều trượt xuống khi Soobin đâm vào em, cảm giác bỏng rát của kết cấu thô ráp chắc chắn sẽ để lại cả ngày, nhưng nó vẫn hằn sâu trong tâm trí em. Không gì có thể đánh bại được việc não bộ của emy không thể hình thành một suy nghĩ mạch lạc nào khác ngoài làm ơn, nhanh hơn nữa, nữa, nữa, nữa! Và em mình đang lảm nhảm, hầu như không có nghĩa gì, nhưng niềm vui đang bùng nổ từ sâu bên trong em.

Soobin cười khúc khích từ phía trên em, lắng nghe và thoáng thấy một chiếc lưỡi lạ lùng, nước bọt nhanh chóng tiết ra từ bên dưới Jaeyun. "Ồ, bạn thích bị đối xử thô bạo hơn, phải không?" Anh đưa ra quan điểm của mình bằng cách thúc mạnh vào em lần nữa, âm thanh ma quái của làn da va vào da, tiếng rít lớn thứ duy nhất em có thể nghe thấy. Em lầm bầm đáp lại một cách không mạch lạc, nước dãi chảy xuống nhiều hơn khiến em không thể thở.

"Mong đợi gì ở một con chó không thê nói mạch lạc chứ." Soobin tiếp tục một cách tàn nhẫn khi rõ ràng là Jaeyun đã mê sảng tới mức không thể trả lời anh ấy. Con cặc của anh nhấp nhô theo mỗi nhịp đập của hông Soobin, đỏ bừng tức giận, gần như đạt đến giới hạn. "Bạn có nghĩ rằng Chúa đang theo dõi bạn ngay bây giờ không? Chết tiệt, tôi ước Ngài như vậy. Sau đó, Ngài sẽ thấy người theo dõi trung thành nhất của mình được đụ đến ngu mụi là như thế nào"


Jaeyun thoáng chốc thoát ra khỏi trạng thái mê đắm hạnh phúc. "Đừng—đừng gọi tên Ngài, vô ích ." Em lại sắp khóc nữa rồi. Em phải lấy hết can đảm để nói ra điều đó.

Soobin bật ra một tràng cười ác ý, nhưng đôi mắt anh không hề có chút vui vẻ nào. "Cậu nghĩ điều này là vô ích sao, Jaeyun?" Anh ta phun ra từ đó như thể anh ta là người bẩn thỉu, người đang làm điều gì đó sai trái. Anh thúc mạnh vào trong em, cười toe toét khi điều đó khiến Jaeyun rên rỉ. " Sai. Tôi mới là điều tốt nhất với em, . Bây giờ tôi là Chúa của em"

Không thể kiểm soát bản thân được nữa, Jaeyun bật ra một tiếng nức nở, run rẩy trong sợ hãi giữa nhà thờ trong khi bị người anh đáng tin cậy nhất của mình đụ , và em hoàn toàn thích điều đó. Em cả thấy ghê tởm cái cách mà tầm nhìn của em tối sầm lại lúc đó, cái cách thôi thúc duy nhất của em là hét lên CÓ, THIÊN CHÚA, CÓ.

Soobin đắm chìm trong sự thích thú rõ ràng của mình, thậm chí còn đụ em nhiều hơn khi anh nghe thấy tiếng khóc, tiếng ho của nước mắt và biết rằng cuối cùng anh cũng làm được rồi— anh đã vùi dập Jaeyun vào một mớ hỗn độn rối bời, rối bời, nằm trong vũng nước mắt, nước dãi và tinh dịch của chính mình.

"Vậy đó, em yêu, hãy cho Ngài thấy anh tốt như thế nào với em."

Anh liên tục lao vào Jaeyun, đẩy em xuống sàn mỗi lúc một mạnh hơn, và anh đụ em sâu đến mức tầm nhìn của em mỗi lúc lại mờ đi. Dây thần kinh của em căng thẳng mỗi khi anh giao cấu với em, và tiếng rên rỉ của Jaeyun lớn đến nỗi em sợ cả thành phố có thể nghe thấy.

Soobin rõ ràng không bận tâm, bằng cách anh đưa tay xuống dưới cả hai người và bắt đầu vuốt ve thành viên của Jaeyun, điên cuồng song song với những cú đẩy của chính anh. Jaeyun bắt đầu nhìn thấy các vì sao, thậm chí không nhớ mình đang ở đâu, chỉ liên tục niệm chú Soobin và Chúa, cho đến khi em không thể kiểm soát bản thân được nữa và xuất tinh với vẻ mặt giật mình.

Tinh dịch của em làm bẩn cả sàn nhà gần và trên nơi mà con cu của anh ấn vào một cách đau đớn mỗi khi Soobin đẩy vào trong em, và Jaeyun bất tỉnh trong vài giây, nước mũi và nước mắt giàn giụa trên mặt.

Em tỉnh lại với Soobin vẫn đang đụ em, giờ ít sâu hơn và chậm rãi hơn, anh ta đang tiến gần đến cực khoái. Jaeyun cố gắng trốn thoát, choáng ngợp và đau đớn vì quá nhạy cảm, nhưng Soobin không bỏ cuộc, thay vào đó lao vào em khi em lại rơi vào một vòng nước mắt khác. Người đàn ông lớn tuổi tăng tốc vào em, một cách vô thức em siết chặt bức tường của mình trên con cặc của anh ta, và từ bỏ sự siết chặt. Những tiếng khóc khiến anh ta hưng phấn hơn .

Cuối cùng, Jaeyun có thể cảm nhận được thứ chất lỏng ấm áp, nhớp nháp lấp đầy em, và em bật ra tiếng nức nở nhẹ nhõm cuối cùng. Soobin vẫn tiếp tục đụ cho đến khi bản thân em rùng mình, quá nhạy cảm và mệt mỏi, và rút nó ra khỏi em. Anh cho phép mình vài giây để thở trước khi đứng dậy, kéo khóa quần và đi vào phòng tắm bên trong.

Jaeyun nằm trên sàn vài phút, không nhận thức gì nữa ngoài khoái cảm đang cuộn trào trong em , và rồi Soobin quay lại với một chiếc khăn ướt và bắt đầu lau người cho em.

Anh lau đùi, bụng, con cặc đau nhức và thậm chí cả sàn nhà, nhưng vẫn để nguyên khuôn mặt bẩn thỉu của Jaeyun. Anh ấy trông hoàn toàn tự hào. Sau đó, không nói một lời, anh ta đứng dậy, ném miếng vải vào thùng rác gần nhất và bỏ đi.








Ngày hôm sau, sau khi Jaeyun đã lê lết bản thân, cảm thấy tội lỗi và bị sỉ nhục một cách thẳng thắn, ra khỏi nhà thờ, một mình, em thức dậy với một tin nhắn mới trên điện thoại.

Từ Hyung ngọt ngào nhất <3:
Ngày mai, ở nhà thờ, lúc nửa đêm.

Và ngay sau đó chỉ vài giây thôi, t ao ước có thể được nghe trọn vẹn lời tỏ tình từ em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro