𝗷𝗼𝘀𝗵𝘂𝗮 𝘁𝗿𝗲𝗲

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

joshua gặp jeonghan ở trường đại học.

cả hai cùng tuổi, sinh cùng năm nhưng người kia sinh vào ngày 4 tháng 10, ngày sinh nhật phù hợp với một thiên thần. yoon jeonghan - một thiên thần hoàn hảo và thanh tao từ thiên đường bay đến trái đất, chuyên ngành quản trị kinh doanh trong khi joshua theo học chuyên ngành dự bị y khoa. đầu tiên, cả hai là bạn cùng lớp trong một môn học nhỏ mà jeonghan kém hơn, và mọi thứ giữa họ đều cảm thấy dễ dàng và ổn thỏa. cảm giác như cả hai đã quen biết nhau nhiều năm vậy. yoon jeonghan quyến rũ và dễ tính; anh là một người bí ẩn khiến mọi người luôn phải ngước nhìn anh và rơi vào trạng thái thôi miên. jeonghan và joshua không bao giờ nói chuyện buồn tẻ và hầu như cả hai đều có cùng sở thích, học cùng nhau và lập nhóm để thực hiện các bài tập và dự án - điều đó tự động trở thành một điều không thành lời giữa họ.

không phải là joshua không thích điều đó.

em yêu nó.

em yêu sự quan tâm mà jeonghan dành cho em, ngay cả khi họ chỉ đang đi dạo và jeonghan dừng lại để vuốt tóc ra khỏi mặt em hoặc gửi meme cho em trong cuộc trò chuyện. joshua thích khi jeonghan khoác tay em, hoặc dựa sát vào em khi jeonghan với tay lấy cốc sữa lắc trên bàn.

không khó để yêu một người như yoon jeonghan và joshua là bằng chứng sống cho điều đó.

jeonghan làm tình với joshua lần đầu tiên vào một đêm trong một bữa tiệc.

joshua vẫn chưa say đến mức không biết trời trăng mây đất, chỉ vừa đủ để em cảm thấy choáng váng và hơi chóng mặt khi di chuyển quá nhanh. jeonghan vừa kết thúc cuộc trò chuyện với một trong những cầu thủ của trường, và khi anh bước về phía joshua, em có cảm giác như mọi thứ đang quay chậm lại. nghe có vẻ sáo rỗng nhưng jeonghan khiến joshua có cảm giác như đang ở trong một bộ phim.

"cậu ổn chứ? trông cậu xanh xao quá." jeonghan nói với joshua khi anh đặt tay lên cổ em để cảm nhận điều đó.

"mình vẫn ổn." joshua gần như nghẹn lời, mu bàn tay của jeonghan vẫn còn đó.

jeonghan điều chỉnh tay, nhẹ nhàng ôm lấy cổ joshua khiến đầu óc em quay cuồng.

cảm giác khó thở tràn ngập trong căn phòng, nhưng jeonghan mang đến cho joshua không khí em cần khi anh kéo em vào và hôn lên môi em thật sâu. jeonghan có mùi như rượu, rất nhiều và vị của nó - là sự háo hức và ham muốn.

joshua dễ dàng bị hạ gục, quyết tâm của em đã bị vứt bỏ ngoài cửa sổ ngay khi đôi môi của jeonghan lao vào em còn hơn cả những đợt sóng biển vỗ vào bờ. joshua tan chảy một chút mỗi khi jeonghan chạm vào em.

cơ thể như bị điện giật, và joshua cảm thấy hàng triệu bóng đèn nhỏ xíu đang nhấp nháy mở ra bên trong mình.

mặc dù ban ngày cả hai không ở bên nhau nhưng vào ban đêm, cơ thể họ hòa quyện vào nhau - nơi miệng joshua sẽ tuyệt vọng gọi tên jeonghan khi tay em nắm chặt lấy tấm trải giường. mồ hôi của jeonghan chảy xuống từng chút một khi anh di chuyển khéo léo trên người em, và ngay giữa lúc đó joshua vẫn nghĩ jeonghan thật đẹp. ngay cả khi jeonghan ra vào bên trong jisoo, sau khi anh đạt đến đỉnh điểm và họ dành cả đêm nằm trên giường, jeonghan vẫn ngủ say như thường lệ sau khi cả hai đã thấm mệt - joshua cảm thấy may mắn, biết ơn.

rằng jeonghan đang ở đó.

rằng jeonghan đang ở bên em.

rằng joshua có thể cảm nhận được làn da của jeonghan.

rằng jeonghan cần em.

joshua mỉm cười trong giấc ngủ khi biết rằng mình là người có liên quan đến cuộc đời của jeonghan.

___________________

joshua ngồi trên đùi jeonghan vào một trong những khoảng thời gian may mắn khi jeonghan có thêm thời gian bên em.

jeonghan đang đọc một bài báo nào đó trên điện thoại trong khi joshua đang nghịch những lọn tóc của jeonghan.

"xoa bóp da đầu của mình đi~" jeonghan yêu cầu và em đã làm theo, làm theo yêu cầu của jeonghan. jeonghan nhắm mắt và ngả người ra sau, tạo ra những âm thanh nho nhỏ mỗi khi joshua ấn vào một phần nào đó trên da đầu anh.

sau đó jeonghan kéo joshua vào lòng để anh có thể vùi mặt vào cổ em và từ từ hít vào.

tóc của joshua dựng lên và em hơi rùng mình trước cử chỉ đó.

jeonghan đang thì thầm những điều ngọt ngào vào da thịt em, và joshua nhắm mắt lại để khắc ghi điều đó vào tâm trí. càng nói joshua càng cảm thấy mình cứ như rơi xuống vực thẳm. tay jeonghan càng vuốt ve đùi em hay hôn nhẹ lên cổ em thì joshua càng không thể bò lên trên.

jeonghan tiếp tục đưa joshua đến thế giới của riêng mình và em muốn anh làm vậy. jisoo cho phép jeonghan làm điều đó.

nếu bạn hỏi joshua bất cứ điều gì về jeonghan, có lẽ chỉ có một phần trăm nhỏ khả năng joshua không thể trả lời. những điều em biết không chỉ là những điều theo nghĩa đen được nhìn thấy bởi bất kỳ con mắt nào khác, mà còn là những điều mà jeonghan có lẽ thậm chí còn không biết về chính mình. đó là sự tự tin của joshua khi biết rõ về jeonghan.

mọi thứ đến với jeonghan và joshua một cách dễ dàng, sự ăn ý giữa cả hai trôi chảy như tơ trong gió. thời gian cũng trôi đi như thế .

thời gian trôi qua rất nhanh, đột nhiên đã đến năm cuối và giờ joshua và jeonghan đang học năm cuối đại học, điều đó có nghĩa là jeonghan cuối cùng cũng đã theo kịp tất cả các môn học và chuyên ngành mà anh đang theo học - tóm lại, jeonghan có ít thời gian dành cho joshua hơn. đối với joshua thì vẫn ổn. cả hai nhắn tin cho nhau thường xuyên và joshua còn nhiều lớp phải học nên joshua cũng bận rộn không kém. tuy nhiên, có những lúc em nhớ jeonghan vô cùng, nhất là khi em cảm thấy yếu đuối và lo lắng về mọi việc. jeonghan là liều thuốc của joshua, thứ duy nhất có thể xoa dịu và thư giãn em.

bạn bè của joshua đều ở đó, và họ có thể làm rất nhiều điều để giúp em thoải mái hơn, nhưng đến cuối ngày, jeonghan mới là người mà em khao khát - người mà cả trái tim và cơ thể em đều mong muốn.

___________________

đó là một buổi sáng chủ nhật trời mưa to và joshua bị ốm, khiến em mệt mỏi cả ngày chỉ nằm trên giường.

joshua cảm thấy thật kinh khủng, đầu óc choáng váng và mũi em bị nghẹt, toàn bộ cơ thể em lạnh cóng bên trong nhưng da em lại nóng khi chạm vào, và toàn bộ cơ thể joshua cảm thấy nặng nề đến mức nó thực sự muốn kéo em ngã xuống. joshua nôn hết những thứ trong bụng ra và không thể đứng dậy nấu ăn hay thậm chí là uống thuốc.

joshua ngủ thiếp đi và thức dậy chỉ để lấy sức uống nước, rồi lại ngủ. đã nhiều lần joshua mất đi cảm giác về thời gian, lần sau khi tỉnh dậy, jeonghan đang đứng cạnh giường vắt chiếc khăn ướt nhỏ trong chậu.

"cậu bị sốt rồi. giá như mình có thể đến sớm hơn." jeonghan nói với joshua trước khi đặt chiếc khăn ẩm lên trán em. "đáng lẽ cậu nên gọi cho mình, nhưng à-có lẽ sẽ khó khăn lắm-đừng bận tâm."

jeonghan mua thức ăn, thuốc men và chăm sóc joshua cẩn thận ngay cả khi em tiếp tục thiếp đi và tỉnh lại.

joshua muốn nói với jeonghan rằng anh không cần phải làm thế, nhưng lời nói trở nên khô khốc trong miệng em khi jeonghan hỏi em liệu rằng em có cảm thấy khỏe hơn chưa, hay em có cần gì không. đó là một khía cạnh khác của jeonghan mà joshua vừa mới nhìn thấy, và đó là điều em cảm thấy rất chân thật về nó. không thể phủ nhận, em muốn nhiều hơn thế nữa.

jeonghan luôn nói với joshua rằng anh bận và không có thời gian-nhưng khi anh nói vậy, joshua sẽ háo hức để anh vào phòng trong căn hộ của họ và để anh làm theo ý mình. cả hai bước đi như thể họ đã không gặp nhau trong nhiều năm, và họ khao khát nhau như thể việc xa nhau là một nỗi đau thể xác.

jeonghan luôn có chút phấn khích quá mức và joshua thích jeonghan như vậy. joshua thường nghĩ rằng jeonghan nhớ em nhiều đến nỗi ý nghĩ được ở bên em khiến jeonghan cảm thấy như thể mình đang bốc cháy và joshua là dòng nước có thể giúp anh thoát khỏi nỗi đau khổ khi bị ngọn lửa ăn sống. joshua nhiệt thành quay lại, cho jeonghan thấy em nhớ anh đến nhường nào thay vì nói ra. hành động luôn có ý nghĩa hơn lời nói, đặc biệt là với jeonghan.

jeonghan là người nói nhiều khi ở ngoài vòng kết nối của họ, nhưng khi chỉ có họ, anh thường sẽ ít nói hơn - đó là với joshua, nơi anh chỉ có thể thể hiện con người thật của mình, nơi anh có thể thư giãn và không giả vờ là cái gì đó hay ai khác. jeonghan không cần phải gây ấn tượng với joshua, hay tỏ ra sang trọng hay tinh tế với em. anh chưa bao giờ cảm thấy cần phải biện minh cho mình với joshua, bởi vì người nhỏ tuổi hơn sẽ luôn chào đón anh với vòng tay rộng mở.

hong joshua thường nghĩ rằng mình là nơi trú ẩn an toàn của jeonghan, và có lẽ đúng như vậy.

___________________

"bây giờ yoon jeonghan đang hẹn hò với ai vậy?"

"ai cơ?"

"con trai của thượng nghị sĩ sao?"

"tao nghĩ là nó vừa đá con bé bên ngành triết học đó phải không? tụi nó thậm chí còn không trụ được một tháng."

"tao tưởng thằng đó đang hẹn hò với em trai nào đến từ trường nghệ thuật tự do chứ"

"ồ, nó hẹn hò với người đó đó. hình như kéo dài trong 2 tuần nửa tháng."

"cùng lúc với cô gái ở rạp hát à?"

"chuẩn rồi."

"không phải nó đang hẹn hò với anh chàng đó sao, ở đâu ra vậy? anh chàng uốn tóc à?"

"bạn tao đã đến lớp học chung của tụi nó, nói tụi nó trông giống như những người bạn tốt vậy."

"bạn tốt cũng có thể dịch là bạn trai."

"tao nghĩ nó đã hẹn hò với người nào bên ngành dự bị y khoa. bất cứ ai đến gần jeonghan đều chắc chắn sẽ trở thành nạn nhân của nó."

"hình như họ của cậu ta bắt đầu bằng hong."

"thằng đó đúng là một tay chơi-"

"thú vị thật, nó luôn hẹn hò với những người thậm chí không bao giờ nhận ra rằng họ đang chia sẻ jeonghan với 2 hoặc 3 người khác."

"tao nghe nói cậu ta thích kiểu người yên tĩnh, xa cách."

"đúng là một kẻ khủng khiếp. tao sẽ tránh xa một thằng như thế nếu nó đến với gần tao trong bán kính 100m."

"đừng nói trước như thế, jeonghan có thể sẽ coi mày là nạn nhân tiếp theo đấy."

"nghe đồn rằng jeonghan giỏi trên giường lắm."

"ừ, tao cá là mày cũng đã nghe tin đồn rằng chim không thể bay."

joshua giả vờ như không nghe thấy nhưng nó đang trở nên khó khăn hơn.

nắm tay joshua siết chặt khi em cố gắng tập trung vào tờ báo trong quán cà phê. joshua đang bật airpod nhưng đã lâu lắm rồi nó mới thực sự phát nhạc. hơi thở của em dần nặng nề và run rẩy.

em muốn bảo vệ jeonghan, hoặc nói điều gì đó vì danh dự của anh.

nhưng em phải nói gì bây giờ?

jeonghan chưa bao giờ nói rõ cả hai là gì. cả hai chỉ làm những gì họ làm.

jeonghan chưa bao giờ thổ lộ tình cảm với em nhưng lại khiến em cảm nhận được nhiều điều ngoài sức tưởng tượng. jeonghan nói với em về những điều trần tục nhất và kể cho em nghe một số bí mật của anh, giống như cách joshua ôm jeonghan trong tay và luồn những ngón tay vào tóc anh.

joshua cảm thấy bản thân bị lừa dối, nhưng đồng thời em cũng nghĩ liệu mình có quyền như vậy hay không. cả hai chưa là gì của nhau. một mối quan hệ không tên. nhưng joshua đã cho phép điều đó kéo dài lâu như vậy, bởi vì mỗi lần nhìn thấy jeonghan, mắt em như bị mù và tâm trí em như bị mây mù che phủ.

đột nhiên mọi thứ về em và jeonghan đều mơ hồ.

em chợt cảm thấy như thể mình không biết mình là ai. em là gì đối với jeonghan.

"chúng ta là gì của nhau vậy?" joshua lấy hết can đảm để hỏi khi họ gặp lại nhau. jeonghan đang mặc quần áo trong khi joshua chỉ quấn chăn trên giường. ai đó đã gọi cho jeonghan vì một việc khẩn cấp mà anh không thể trì hoãn-và joshua không thể ngừng nghĩ về các cô gái trong quán cà phê và cách họ nói về jeonghan.

joshua chưa bao giờ nghi ngờ jeonghan trước đây. nhưng bây giờ, có một cảm giác mơ hồ về thứ gì đó, tựa như một vết nứt trên bức tường bê tông.

"hửm?"

"chúng ta là gì? hai người chúng ta?"

"chúng ta là bạn thân mà." jeonghan thậm chí còn không chớp mắt khi nói điều đó, kéo quần jeans của mình để có thể kéo khóa.

có vẻ như joshua không mong đợi điều gì khác sẽ được nói ra từ miệng jeonghan.

"sao đột nhiên lại hỏi như thế?"

"không có gì."

"có ai hỏi cậu về chúng ta không?"

"không, không có ai hỏi cả."

"ừ, vậy thì tốt. chuyện gì xảy ra giữa chúng ta hãy để chúng ta biết thôi, được không?" jeonghan đứng trước mặt joshua, nửa áo sơ mi chưa được cài và mái tóc vẫn còn rối bù.

"nhưng tại sao?" joshua gần như thì thầm.

"mình không muốn họ phá hỏng điều tốt đẹp mà chúng ta đang có." jeonghan nói đơn giản, chân thành vào tai em. người đàn ông lớn tuổi hơn đưa tay ra nắm lấy tay joshua và bóp nhẹ trước khi buông ra và xử lý xong quần áo của mình.

khi jeonghan rời đi và chỉ còn lại joshua trên giường, em không khóc. mặc dù em mong đợi rằng mình sẽ làm được.

thay vì rơi nước mắt, joshua cảm thấy có một thứ gì đó đè nặng lên ngực mình.

joshua luôn tin tưởng vào mọi điều jeonghan nói và những lời jeonghan hứa kể từ khi họ gặp nhau. em tin tưởng jeonghan đến từng thớ thịt của con người em. nhưng bây giờ ranh giới đã được vạch ra, có cảm giác như thể joshua đang ở phía bên kia đường, còn jeonghan đang lái xe ở phía đối diện.

____________________

jeonghan sẽ phải tiếp tục lái xe, tiến về phía trước - trong khi em chẳng là gì ngoài một người quá giang không ai muốn đón ở bên đường.

____________________

joshua đi đến nơi sáng sủa nhất mà em có thể tìm thấy trong thành phố vào đêm hôm đó, và uống say đến quên lãng.

em muốn quên đi tất cả, ít nhất là trong một thời gian.

tự nếm được vị nước mắt mặn chát của chính mình-cuối cùng-hòa quyện với rượu đang cháy. em uống hết chai này đến chai khác, cho đến khi không còn cảm giác được ở chân mình, gần như không thể mở mắt và gánh vác sức nặng của chính mình. người pha chế lấy điện thoại từ trong túi ra, nói với em rằng cậu ta đang gọi quay số nhanh.

joshua giật mình tỉnh dậy khi có ai đó nắm lấy cánh tay em, và khi mở mắt ra em thấy jeonghan đang đỡ em đứng dậy. jeonghan nói chuyện ngắn gọn với nhân viên pha chế và joshua đã quá say để có thể  làm bất cứ việc gì.

"sao lại uống nhiều như vậy khi cậu không thể tự chịu đựng được cơn say?" jeonghan trừng phạt joshua khi anh dắt em ra xe. "trông cậu tệ quá, joshua."

"b-bởi vì-cậu-cậu đã làm điều này-"

"mình đã làm điều này với cậu?"

"đúng."

jeonghan không nói gì suốt trên đường về, hoặc có lẽ anh đã nói, nhưng joshua không thể nghe thấy. giống như việc đôi khi joshua cố tình tránh nghe những điều mình không thích, cách đó tốt hơn nhiều.

_____________________

jeonghan mời joshua đến dự bữa tiệc mừng lễ tốt nghiệp của anh. jeonghan tốt nghiệp sớm hơn vì anh có khung thời gian học kỳ khác với khóa học dự bị y khoa của joshua.

bữa tiệc được tổ chức ở trong nhà của jeonghan, một biệt thự khổng lồ nằm trên đỉnh đồi nhìn ra hầu hết thành phố. có rất nhiều người đến tham dự, chủ yếu là bạn cùng lớp với jeonghan cùng chuyên ngành. jeonghan giới thiệu joshua với một số người bạn của mình, thậm chí còn kéo em đi xem phòng của anh.

"mình chưa bao giờ đưa ai lên đây. ngoại trừ cậu." jeonghan tự hào khoe khi mở cửa cho joshua và đó là một căn phòng lớn, nhưng không quá xa hoa hay xa hoa như những phần còn lại của ngôi nhà. rất đơn giản và thẩm mỹ. có một cửa sổ kính lớn nhìn ra thành phố và nó rất đẹp.

mọi chuyện đều như vậy, jeonghan ạ.

khi joshua nhìn lại, jeonghan đang ngồi ở mép giường.

"cậu thích nó sao?"

"ừm, thật đẹp."

"cậu có biết ai khác xinh đẹp hơn trong tối nay không?" jeonghan nhếch mép cười khi hỏi.

"ai?" joshua hỏi, mặc dù cậu đã biết trước câu trả lời là gì.

"cậu."

"mình không xinh đẹp đâu, không có gì nổi bật cả."

"sao cậu lại hạ thấp bản thân quá mức như thế chứ. cậu hoàn hảo mà." jeonghan nói với jisoo khi anh đặt tay vuốt ve má cậu. jisoo hít một hơi thật sâu khi tay jeonghan đưa lên, vuốt tóc mái ra khỏi mặt cậu.

"mình xin lỗi, nếu mình làm tổn thương cậu." jeonghan thì thầm, như thể anh sợ lời nói sẽ vỡ ra khi nói ra.

cả hai quan hệ tình dục trên giường của jeonghan vào đêm hôm đó và dành thời gian làm việc đó. jeonghan nắm tay jisoo và hôn nhẹ nhàng khi anh thì thầm tên jisoo-và cảm giác giống như lần đầu tiên họ gặp nhau, và jisoo bắt đầu rơi vào một cái hố mang tên "jeonghan"

"mình sẽ không bỏ cậu nếu cậu không bỏ mình trước" jeonghan thì thầm vào tai joshua khi anh đưa thìa cho cậu, và joshua chỉ gật đầu đáp lại.

đột nhiên có một khả năng, một ý tưởng mới được gắn vào não, một phần trăm khả năng là jeonghan cũng có cảm giác tương tự đối với joshua. joshua nghĩ sẽ mất thời gian nhưng cậu luôn giỏi chờ đợi.

bây giờ jeonghan không còn học đại học nữa, joshua cảm thấy rất xa cách với chuyện đó. cậu phải trải qua nhiều tuần, nhiều tháng mà không có sự hiện diện của jeonghan trong khuôn viên trường.

joshua đến lớp và nói chuyện với mọi người khi họ nói chuyện với cậu trước, nhưng joshua hầu như chỉ háo hức quay trở lại căn hộ của mình và đợi jeonghan. sự vắng mặt hoàn toàn của người lớn tuổi ở trường khiến joshua nhận ra rằng cậu không quan tâm hay gắn bó nhiều với việc học cũng như những người ở đó. ngay cả những người bạn trước đây của cậu cũng dường như đã xa vời và joshua không biết làm cách nào để cứu vãn nó-hoặc thậm chí liệu cậu có nên làm như vậy không.

joshua cố gắng vượt qua vài tuần như vậy trong yên lặng.

joshua đã kết bạn mới là lee chan, sinh viên năm nhất chuyên ngành toán, người mà joshua luôn ăn trưa cùng vì cả hai ở cùng tầng trong khu chung cư. joshua vẫn chưa kể cho chan nghe về jeonghan, và cậu vẫn đang tranh luận nội tâm xem có nên nói hay không. jeonghan là một người quý giá đối với joshua, không phải bất kỳ người nào khác-và cậu muốn trân trọng jeonghan nhiều nhất có thể.

"joshua hyung, anh không yêu đương với ai sao? bạn ấy?" chan đã hỏi joshua trong một lần hai người đang làm bài tập ở quán cà phê đối diện căn hộ của họ.

joshua cắn môi cân nhắc xem nên nói có hay không-nhưng cuối cùng chỉ mỉm cười mơ hồ.

việc chia sẻ về jeonghan và ý nghĩa của jeonghan đối với joshua lần này là điều không cần bàn cãi.

____________________

"người mà cậu luôn đi chơi cùng trong khuôn viên trường là ai vậy?" jeonghan hỏi joshua khi nào hai người có thể gặp nhau. jeonghan đã có việc làm, có bố là thượng nghị sĩ-điều đó không quá khó khăn với anh. thành thật mà nói, nó chưa bao giờ khó khăn. "mình vẫn luôn để mắt đến cậu đấy."

"chan?"

"à tên của cậu con trai đó à." jeonghan nói như thể anh đã ăn phải thứ gì đó rất đắng và nó để lại vị đắng trong khoang miệng.

"tụi mình chỉ là bạn thôi."

"bạn?"

"thật, chan là sinh viên năm nhất sống cùng tầng với mình. giữa chúng mình không có gì cả."

"tốt nhất là không nên có." jeonghan thốt lên khi anh nới lỏng cà vạt.

đây là lần đầu tiên joshua thấy jeonghan như thế này, cứ như đang ghen vậy.

"cậu ghen với em ấy à?" joshua hỏi, cố gắng không che giấu sự phấn khích bên trong mình. jeonghan! ghen! hai từ cứ quanh quẩn trong đầu cậu, trước đây tưởng chừng như rất xa lạ nhưng giờ lại ở ngay trước mặt joshua.

"tại sao mình lại làm vậy? bây giờ mình có cậu ở đây với mình rồi, đến đây." jeonghan ra hiệu cho joshua đến gần mình và joshua đã làm theo, như mọi khi. jeonghan hôn joshua khi anh dùng một tay ôm lấy khuôn mặt của đối phương, trong khi tay kia đưa xuống khám phá cơ thể của joshua. joshua luôn yêu thích cách jeonghan chiếm lấy cậu, và khi jeonghan di chuyển đến cổ của joshua, cậu chỉ có thể ngửa đầu ra sau để anh có thể tiếp cận nhiều hơn.

với joshua thế là đủ rồi, nhưng hầu hết mọi thứ đều liên quan đến jeonghan. nếu có điều gì khác cần giải quyết vào thời điểm đó thì nó đã tồn tại trong đầu joshua từ lâu rồi.

_______________________

ngày tốt nghiệp của josua sắp đến, mẹ và chú của cậu đã bay từ mỹ đến dự lễ tốt nghiệp. không sao cả, joshua nhớ họ nên cuối cùng được ở bên họ một lần nữa cũng là an ủi. joshua vẫn phải tiếp tục học tiếp ngành dự bị y khoa sau buổi tốt nghiệp nên có vẻ như cuộc hành trình của cậu chưa kết thúc.

chan cũng ở đó và cậu bé đã tặng joshua một món quà tốt nghiệp.

joshua tiếp tục nhìn xung quanh, chờ đợi một người cụ thể xuất hiện. cậu vẫn chủ động liên lạc với jeonghan và anh đã hứa rằng anh sẽ ở đó. jeonghan là người không bao giờ thất hứa.

joshua đã đợi cho đến khi trời tối. cậu cố gắng gọi cho jeonghan nhiều lần nhưng vẫn không có hồi đáp. joshua đã gửi rất nhiều tin nhắn ngay cả khi đang ăn cùng mẹ.

cậu có đến không?

cậu đang ở đâu vậy?

nhắn tin lại cho mình đi mà.

cậu vẫn đến chứ?

gọi cho mình được không?

ít nhất cậu có thể cho mình biết cậu có ổn không?

cậu đã hứa rồi mà...

____________________

joshua không trả lời khi jeonghan nhắn tin bảo cậu đến chơi.

jeonghan cố gắng gọi cho cậu nhưng đều bị từ chối, thậm chí còn tắt nguồn điện thoại, cách đó tốt hơn nhiều

joshua đang dọn dẹp nhà thì có ai đó gõ cửa, và khi cậu lén nhìn thì thấy jeonghan đang đứng bên ngoài, mặc vest và trông có vẻ buồn bã. joshua đứng trước cánh cửa, không biết có nên mở cửa cho jeonghan hay không, nhưng rồi joshua nhớ ra mình nên tức giận với jeonghan, vì vậy cậu giữ chặt vặn cửa thêm một chút, quay trở lại sàn nhà đang quét. tiếng gõ cửa của jeonghan ngày càng to hơn, đến mức gần như đập cửa.

"sao cậu không mở cửa?" jeonghan bước vào trong dù joshua không cho vào, và cậu cứ đi theo sau anh.

"cậu đang làm gì ở đây vậy?"

"tại sao cậu không trả lời điện thoại?"

"tại sao ngày hôm đó cậu không trả lời cuộc gọi và tin nhắn của mình? chưa một lần nào, jeonghan. mình từng đòi hỏi điều gì từ cậu cả. nhưng có một điều, chỉ một điều thôi. chỉ vì cậu đã hứa với mình mà chính cậu lại phá vỡ nó " joshua run lên vì tức giận khi hét vào mặt jeonghan và cảm xúc trong cậu bắt đầu dâng trào như núi lửa. "tôi xứng đáng nhận được một lời giải thích."

"mình đã có một cuộc họp khẩn cấp."

"đó là lời giải thích lớn lao của cậu à?"

"không phải cả thế giới đều xoay quanh cậu đâu joshua. mình có công việc và cuộc sống của mình mà mình cần phải hướng tới."

"cậu không nghĩ là tôi không biết điều đó sao? tôi chỉ yêu cầu một điều rất nhỏ thôi."

"cậu không..."

"luôn luôn là về cậu, jeonghan!"

"điều đó không đúng" jeonghan chỉ vào joshua và cậu đã hất nó ra.

"suốt thời gian qua tôi đã nhắm mắt làm ngơ trước những việc cậu làm, làm mọi điều khiến cậu hài lòng, và khi tôi muốn cậu ở bên cạnh thì chính là lúc cậu lại không có mặt. tôi không yêu cầu thứ gì đó đắt tiền. tôi không cần bất cứ thứ vật chất nào cậu có thể mua được. tôi chỉ muốn cậu thôi." nước mắt chảy dài trên khuôn mặt joshua khi em siết chặt nắm tay ở hai bên, và jeonghan đang nhìn chằm chằm vào em. jeonghan ôm lấy cơ thể gầy gò bao bọc bởi da của joshua, giữ ấm cho em.

"bây giờ tôi ở đây rồi. tôi xin lỗi. tôi xin lỗi vì đã thất hứa. tôi đang ở đây. đừng khóc nữa." jeonghan liên tục nói với joshua trong khi tay anh vuốt lưng em, cố gắng giúp em bình tĩnh lại. "em rất quan trọng với tôi, được chứ? đừng bao giờ suy nghĩ gì khác"

"quan trọng với anh?" joshua nhắc lại.

"ừm"

joshua đã cố gắng, em thực sự cố gắng, nhưng sự phản kháng là vô ích và những bức tường của joshua luôn sụp đổ và quyết tâm bị nghiền nát khi liên quan đến yoon jeonghan.

___________________

kế hoạch của joshua là làm việc một chút trong thời gian nghỉ ngơi để chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh, và em đã thành công khi kiếm được một công việc bán thời gian gần nơi jeonghan làm việc.

mọi người đều tốt với joshua và đối xử với em như bình đẳng. joshua làm việc cả ngày và jeonghan thường đến đón em ở nơi làm việc để có thể đi ăn ngoài rồi trở về căn hộ của anh. đôi khi cả hai mang thức ăn ngoài về nhà và dành thời gian bên nhau.

một đồng nghiệp hỏi joshua rằng đó có phải là bạn trai em đến đón không, joshua phải lịch sự mỉm cười và nói rằng jeonghan chỉ là một người bạn tốt.

đúng mà nhưng chỉ một phần thôi.

joshua chưa bao giờ hỏi về chuyện tình cảm của jeonghan. joshua không muốn nghe và cũng không muốn biết. những gì mà joshua không biết sẽ không làm tổn thương em, cũng không phải jeonghan tự nguyện nói ra. đó là một thỏa thuận thầm lặng giữa hai người. joshua thích nghĩ rằng mình không ngu ngốc và tất cả những điều này sẽ mang lại lợi ích cho em trong tương lai.

em và jeonghan có vẻ giống như một cặp đôi thật sự, nhưng thực tế thì không phải vậy. cả hai chỉ đơn giản là đùa giỡn và cư xử như những người bạn thực sự tốt. nó thậm chí không phải là diễn, joshua đã quen với nó rồi.

không sao đâu. nếu là vì jeonghan thì được thôi.

gần đây, jeonghan dần trở nên ấm áp hơn, ngọt ngào hơn như kem trên cà phê. điều đó khiến joshua nhớ lại ngày xưa của hai người, và bóng đèn trong em nhấp nháy không ngừng. khi những cái chạm của jeonghan kéo dài lâu hơn, khi anh trao cho em thêm một nụ hôn, khi họ nói chuyện lâu hơn dưới tấm chăn, joshua cảm thấy hưng phấn. joshua thấm từng giây như miếng bọt biển, từng cái chạm, từng lời nói. nếu đó là thứ gì đó tự hiện hình hóa, có lẽ joshua sẽ đặt nó vào một chiếc hộp đặc biệt và giữ nó an toàn khỏi mọi thứ và bất cứ thứ gì.

ngay cả sau ngần ấy thời gian, hy vọng vẫn còn sống trong emᅳvà em biết tia sáng nhỏ bé này có thể trở thành một điều gì đó lớn lao và tươi sáng giữa hai người họ.

joshua luôn giữ vững điều đó.

đó là lý do em luôn chọn ở lại. nếu ai đó hỏi em liệu jeonghan có hỏi em không, joshua sẽ không chớp mắt để nói rằng mình sẽ ở lại.

____________________

joshua không biết làm thế nào để hiểu nó.

nó không có ý nghĩa với em, nhưng đồng thời nó cũng có ý nghĩa.

joshua muốn nôn, và em đã làm vậy, trong phòng tắm, hai lần. cảm thấy buồn nôn khi nhận ra điều đó, và nỗi đau trong lồng ngực em đang dâng lên, gấp mười lần.

jeonghan thậm chí còn không đủ lịch sự để nói trực tiếp với em. jeonghan chỉ nhắn tin qua tin nhắn mà không có bất kỳ lời giải thích nào thêm như thể cả hai chưa bao giờ có chuyện gì xảy ra lâu đến vậy.

tôi sắp kết hôn. làm ơn đừng liên lạc với tôi nữa. tôi xin lỗi, joshua. tôi thực sự là vậy.

xuất hiện giống như một chiếc boomerang không biết từ đâu. joshua bị sốc đến mức không thể tin được.

tất nhiên rồi. tất nhiên là jeonghan sắp kết hôn.

jeonghan thậm chí còn thẳng thừng xin lỗi và joshua đã ném điện thoại vào tường trong cơn tức giận. em ném bất cứ thứ gì mà em có thể nhìn thấy, đĩa, sách, tượng nhỏ, như thể nó có bất kỳ sự khác biệt nào và nó sẽ thay đổi mọi thứ.

tức giận xen lẫn khó chịu và thất vọng, cổ họng đã tắc nghẽn đến mức không thể nói nổi. joshua chỉ có thể thở một cách khó khăn. nếu lần đó joshua có thể khóc đến chết thì có lẽ cũng chẳng có gì khác biệt.

lẽ ra em nên biết rõ hơn nếu hỏi jeonghan nhiều hơn một chút, hoặc cải thiện bản thân trên giường, bất kể điều gì có thể xảy ra với em. jeonghan biết cả thế giới của joshua, mọi thứ về em, nhưng joshua hầu như không biết một phần nhỏ những thứ xoay quanh jeonghan và cuộc đời em. có lẽ đó là lỗi của em. có lẽ em còn nhiều thiếu sót. có lẽ em đã tự chuốc lấy điều đó. có lẽ joshua xứng đáng với cuộc sống tồi tệ này.

joshua không mất nhiều thời gian để có thể đến được sảnh nơi jeonghan sắp tổ chức lễ cưới.

joshua không được mời, nếu nó thật sự quan trọng.

ngắm nhìn mọi thứ trông hoàn hảo một cách đáng kinh ngạc, đến nỗi joshua đã trốn thật lâu phía sau một cái cột. joshua không ngừng run rẩy, và rõ ràng là em không thuộc về nơi đó. joshua không thể liên quan đến bất cứ điều gì mà em đang nhìn thấy. những người mặc vest, những người trông có vẻ sang trọng ở đâu đó. những phụ kiện xa hoa và đồ trang sức lấp lánh khi ánh đèn chiếu vào. một thế giới khác hoàn toàn với thế giới của em.

jeonghan đã giữ joshua như một cái bong bóng giữa hai người, cách ly em một cách hoàn hảo khỏi việc làm ô nhiễm mọi thứ khác trong cuộc sống của anh. jeonghan luôn là một người thông minh như thế.

joshua đưa mắt liếc nhìn hội trường, nơi mọi người đang vui vẻ trò chuyện, ăn uống và cổ vũ cho cặp đôi mới cưới. họ đang kỷ niệm một cuộc hôn nhân hạnh phúc còn joshua đang than khóc cho chính mình.

joshua nhìn thấy một người phụ nữ, thanh tao và xinh đẹp, đang khoác tay jeonghan. em như muốn hét lên, muốn mắng cô thậm chí có thể gây sự, nhưng em không làm vậy. thay vào đó, joshua tập trung vào jeonghan, dáng người cao và gầy mặc vest khi nói chuyện với khách. joshua có cảm giác như mình đang xâm nhập vào lãnh địa của người khác, nhưng khi nhìn thấy mắt jeonghan nheo lại khi anh cười, em cảm thấy mình vững vàng.

jeonghan là mặt đất của em, là mặt đất ổn định nơi em bước đi. nhưng giờ đây, mặt đất đang rung chuyển, dịch chuyển khỏi chân em và em đang rơi xuống trong khi mặt đất vẫn giữ nguyên như cũ.

jeonghan nhìn chằm chằm vào joshua, và có một thoáng cảnh giác, sau đó anh thì thầm điều gì đó với vợ, và cô để anh đi. joshua nhìn jeonghan đi đến nơi em đang đứng, và khi anh đứng trước mặt, jeonghan ra hiệu cho em đi ra ngoài. joshua đi theo, khu di chuyển đến nơi jeonghan đang đẩy nhẹ em. cái chạm của anh vẫn như có điện đối với joshua, ngay cả trong tình huống như thế này.

khi họ ở bên ngoài, không gian rống rỗng và không có ai ở xung quanh.

"tại sao cậu ở đây? tôi đã bảo cậu đừng bao giờ liên lạc với tôi nữa rồi mà, cậu bị điếc sao?" jeonghan tức giận, nghiến răng nghiến lợi với joshua

"sao anh không nói với tôi sớm hơn?"

"tôi biết cậu sẽ làm điều này. tôi còn mong đợi điều gì nữa?" jeonghan nói như thể đó là sự thật. giống như anh thực sự biết joshua sẽ trở nên cuồng loạn và làm điều gì đó như đến địa điểm tổ chức đám cưới của anh dù không được mời và cố gắng gây sự. joshua chợt cảm thấy thiếu tin tưởng.

"anh không trả lời câu hỏi của tôi."

"cậu cũng không trả lời tôi." jeonghan lắc đầu. "đi khỏi đây đi, đừng gọi điện hay nhắn tin cho tôi."

"tại sao lại là cô ấy? bao lâu rồi?" joshua vẫn hỏi, chỉ với mục đích cố gắng tìm ra khuyết điểm để có thể giành lại jeonghan. có thể lời cầu xin sẽ có tác dụng.

"nó có quan trọng không? gia đình cô ấy giàu có và có nhiều mối quan hệ. ba tôi muốn tôi tăng cường mối quan hệ và tôi có quá nhiều thứ để mất." bây giờ jeonghan có vẻ thiếu kiên nhẫn. "nghiêm túc đấy, biến khỏi đây đi. nơi này không dành cho cậu."

"em không có ý đó, jeonghan." joshua nói bằng một giọng mà chính em cũng không nhận ra. nhưng sự thật, joshua sẽ thực sự là ai nếu không có jeonghan?

"tôi biết, joshua"

"em yêu anh, luôn như vậy mà" joshua biết mình đang tuyệt vọng, và jeonghan biết rất rõ điều đó. điều jeonghan không biết là em thực sự có ý đó, từ tận đáy lòng em đã bong ra khỏi bức tường của chiếc bình bơm bị lột trần và đề nghị với anh vô điều kiện.

joshua yêu jeonghan, và tất cả những gì jeonghan phải nói ngay lúc này là anh cũng cảm thấy như vậy. anh phải làm như thế

"điều đó không còn quan trọng nữa."

"nhưng trước đây nó có quan trọng không?"

"tôi có thể dễ dàng đưa cậu lên giường." jeonghan thậm chí còn không chớp mắt khi nhanh chóng trả lời câu hỏi.

"có phải luôn là về chuyện đó không?"

"còn gì nữa không? tôi đã nói rồi. chúng ta là chúng ta và chúng ta đã làm những gì chúng ta đã làm. không có gì hơn thế."

thật là tàn nhẫn. giống như jeonghan đã muốn nói với joshua điều này suốt thời gian qua, nhưng vì lý do nào đó mà anh lại không nói. có lẽ để cứu joshua khỏi sự nguyền rủa vĩnh viễn.

joshua không thể ngăn được những giọt nước mắt khi đưa tay ra nắm lấy cánh tay jeonghan.

"sau ngần ấy thời gian, anh có bao giờ cảm thấy điều gì đó với em không? anh đã từng yêu em chưa?"

"cậu muốn tôi nói gì với cậu bây giờ?" joshua biết jeonghan đang dần mất kiên nhẫn. jeonghan không phải là người kiên nhẫn nhất trên trái đất, ngay cả một sự bất tiện nhỏ khi mắc lỗi ba lần liên tiếp cũng đủ khiến anh phát điên. joshua tự hỏi liệu vợ của jeonghan có biết điều đó không; những điều mà chỉ joshua mới biết và để ý.

"sự thật đấy, jeonghan. đừng nói dối em, em chỉ muốn biết sự thật."

jeonghan kiên quyết gỡ tay joshua ra.

"chưa từng." jeonghan nói một cách thờ ơ. "tôi không yêu cậu joshua" như thể nó dễ dàng vậy. có lẽ nó là dành cho anh, nhưng với Jisoo thì không.

"không một lần luôn sao?" joshua nói, giọng gần như thì thầm mà chính em cũng khó có thể nghe thấy.

"đừng bao giờ làm những việc như thế này nữa nếu không tôi sẽ báo cảnh sát." đó là những gì jeonghan đáp lại em.

jeonghan quay trở lại hành lang, thậm chí không thèm liếc nhìn lấy em một cái. joshua cảm thấy mình thật nhỏ bé, thu nhỏ lại thành hạt nhỏ nhất. mọi thứ đều tê dại, mắt em mờ đi. cũng chính đôi mắt đó không phải mù nhưng không nhìn thấy được. tất cả thời gian này. mỗi bước đi tương đương với một cú đâm đau đớn vào ngực em.

____________________

joshua cứ bước đi, không biết đi đâu và tại sao, nhưng em vẫn cứ đi.

joshua va vào thứ gì đó và nghĩ rằng mình sẽ ngã nhưng tất cả những gì em cảm thấy là một cảm giác tê dại bắt đầu từ đầu ngón tay di chuyển đến phần còn lại của cơ thể. joshua biết, khi cơ thể thiếu oxy, các mạch máu sẽ bị tắc nghẽn hoặc trở nên tê liệt. những người hút thuốc hoặc hấp thụ nicotin bằng cách này hay cách khác trong cơ thể họ đều trải qua tình huống này, nhưng đối với joshua thay vì thuốc lá thì đó là jeonghan.

em đã có quá nhiều thứ trong cơ thể mình đến nỗi nó đang làm tắc nghẽn mọi kẽ hở trong em, cơ thể, tâm trí, hay toàn bộ sự tồn tại của em.

____________________

chan nhìn thấy joshua ngay bên ngoài khu chung cư của họ. cậu vẫn đeo ba lô đi học và gọi joshua nhưng dường như em không nghe thấy. cậu chạy bộ đến chỗ joshua, ngồi trên một trong những chiếc ghế dài nhìn ra công viên.

"hyung." chan gọi joshua, nhưng joshua không phản hồi.

cậu cúi xuống nhìn người con trai lớn tuổi hơn, người dường như đang nhìn thứ gì đó. chan đã thử nhìn theo để tìm kiếm nhưng không tìm thấy gì đặc biệt, chỉ là một công viên mà thôi.

"hyung." chan lắc cánh tay nhưng sau đó nhìn thấy máu trên tay mình là của người lớn tuổi hơn.

cánh tay của joshua chảy rất nhiều máu và thân em cũng ướt đẫm máu. chan cố gắng kiểm tra xem có vết đạn nào trên áo không (dù việc bắn súng không phổ biến ở hàn quốc, nhưng joshua thực sự chảy máu đến mức chan nghĩ rằng joshua đã bị bắn)

"hyung có chuyện gì vậy? em đưa anh đến bệnh viện nhé. hyung, nhìn em này." chan vỗ nhẹ vào má joshua giục em nhìn cậu nhưng joshua dường như không nghe thấy hay cảm nhận được gì cả.

chan cố gắng hết sức để dìu em một mình nhưng joshua thậm chí còn không chịu nổi sức nặng của chính mình khiến chan mất thăng bằng. chàng trai trẻ hơn với lấy điện thoại và thử gọi cho một trong những người bạn của mình.

"cậu có nghe thấy điều đó không?" joshua thì thầm. chan nghe có vẻ xa cách quá.

"nghe thấy gì ạ?" chan vừa nói vừa áp điện thoại vào tai, hy vọng một người bạn của mình nhấc máy trước khi cậu quyết định gọi 911.

"anh ấy nói tôi rất quan trọng với anh ấy."

"ai nói? hyung, anh đang chảy máu rất nhiều đấy. để em đưa anh đến bệnh viện"

"anh ấy nói rằng anh ấy sẽ không bao giờ rời bỏ tôi nếu tôi không rời xa anh ấy, vì vậy tôi đã không làm thế."

"anh đang nói gì vậy? anh đang nói về ai vậy? hyung?" chan hỏi em nhưng joshua chỉ nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định.

____________________

trước đây joshua từng mơ khi ngủ.

em mơ rằng mình được trở lại los angeles, nhưng thực ra em đang ở sa mạc.

em không phải là con người trong giấc mơ này. em là một cái cây. một cái cây tên joshua.

thay vì tóc, khắp người em có những chiếc lá hoặc những thứ tương tự như vậy, và thay vì cánh tay và cơ thể, em có một loạt cành xoắn xấu xí. toàn bộ ngoại hình của em trông giống như một cây xương rồng, và đó thường là thứ mà mọi người coi là xấu xí vì chúng không có lớp vỏ bên ngoài đẹp đẽ hoặc những cành cây trông thẩm mỹ.

có cây đẹp, có cây xấu.

joshua nghĩ joshua tree là một trong số đó.

nhưng điều quan trọng là em không cần được chăm sóc, cũng không cần nước, thức ăn hay cảm xúc. em sẽ tiếp tục sống, bởi vì đó là cách em phải làm như vậy.

jeonghan sẽ là một con nhím trong giấc mơ của em, nhỏ nhắn và nhọn hoắt. anh sẽ đến gần và ôm em vào lòng. cơ thể nhọn hoắt của anh không làm joshua tổn thương nhưng jeonghan cũng không cảm thấy đau đớn trước những chiếc gai mà anh gặp phải. em sẽ mơ rằng họ dành cho nhau.

joshua sẽ luôn thức dậy sau giấc mơ đó, nhưng em luôn ước một ngày nào đó mình sẽ không làm như thế nữa.

em thà làm một cái cây còn hơn.

________________

sad ending luôn đã he đã he

mình đã dịch fic này vào cuối tháng 5 nhưng đến hôm nay mình mới beta và up lên kkk siêu chậm trễ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro