𝗸𝗶𝘀𝘀 𝗺𝗲 𝗼𝗻𝗰𝗲, 𝗸𝗶𝘀𝘀 𝗺𝗲 𝘁𝘄𝗶𝗰𝗲

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

cả nhóm đang chơi trò chơi đã được chuẩn bị sẵn trong buổi fanmeeting được tổ chức trực tiếp, nơi mà có thể gặp mặt trực tiếp người hâm mộ và xem phản ứng trực tiếp của họ chứ không phải qua những bình luận trên màn hình. jeonghan ngồi xuống một chiếc ghế, xem các đội khác thi đấu. bên ngoài trời đang mưa và jeonghan cảm thấy thật sự rất lạnh. jeonghan nổi tiếng là người không thực sự miễn nhiễm với cái lạnh, nhưng cơn mưa xuân khiến anh rùng mình.

"bạn có ổn không?" joshua, người được anh chọn vào đội của mình, lo lắng hỏi. người bạn cùng tuổi của anh chạm vào lưng dưới của anh để kiểm tra xem anh có còn chút hơi ấm nào không.

"lạnh quá." jeonghan trả lời.

nghe thấy người bạn đồng niên của mình bảo lạnh, joshua tiến lại gần ôm vai jeonghan. cả hai có những trò chơi để chơi và buổi fanmeting phải tiếp tục. joshua biết rằng em và jeonghan không thể đứng đó và ôm nhau trên sân khấu.

"mình ổn mà." người lớn hơn lẩm bẩm dù đang run rẩy. "chúng ta mau giúp junie và myungho đoán câu trả lời nhé."

joshua miễn cưỡng rời bỏ anh, nhưng cuối cùng cũng rời đi để tham gia cùng các thành viên còn lại khi jeonghan cứ nài nỉ. jeonghan lẩm bẩm điều gì đó với nhân viên đứng bên cạnh để xin áo khoác. anh biết mình cần phải sớm tham gia cùng mọi người.

trò chơi tiếp tục và jeonghan bây giờ đang tham gia cùng các thành viên trong những trò chơi guessing, cùng nhau nhảy múa và cười đùa trước sự ủng hộ của người hâm mộ. những điều đó khiến anh cảm thấy ấm áp hơn. joshua thỉnh thoảng nhìn anh để kiểm tra hoặc hỏi ý kiến ​​của anh về câu trả lời. jeonghan mỉm cười với bạn mình khi ánh mắt họ chạm nhau. thỉnh thoảng lắc đầu và gật đầu về những câu trả lời.

có vẻ như joshua đang nghĩ tới điều gì đó và ý nghĩ đó khiến em phấn khích. em vội vàng tiến tới chỗ jeonghan để thì thầm suy đoán của mình. thật kỳ lạ khi anh ấy phải cúi đầu xuống một chút và joshua phải nhón chân một chút để chạm vào tai anh, vốn dĩ joshua cao hơn jeonghan một chút.

"bạn nghĩ sao?"

"bạn có thể nhắc lại không?" jeonghan lắp bắp, tháo tai nghe ra để nghe rõ hơn. chuyện này luôn xảy ra giữa các thành viên ở mọi lúc, thậm chí họ đã biểu diễn vô số lần và luôn thì thầm điều gì đó mà không để ý xem người nghe có đeo in-ear hay không.

joshua gật đầu nhưng cũng không đợi jeonghan cởi nó ra. joshua chuyển sang thì thầm vào tai kia của bạn mình. bàn tay to lớn của em đặt lên vai jeonghan. và cử chỉ đó khiến jeonghan nghẹt thở.

jeonghan chưa sẵn sàng để có thể ở gần joshua thế này. gần đến mức anh có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi của joshua hòa lẫn với giọt mưa trên khuôn mặt. gần đến mức anh không thể nghe thấy gì ngoại trừ những gì joshua đã nói. những tiếng reo hò ầm ĩ đã bị tắt đi. giống như trên thế giới chỉ có cả hai người họ thôi.

jeonghan cảm thấy toàn thân mình nóng bừng, đặc biệt là trên mặt. mưa vẫn trút nước. gió vẫn thổi. và jeonghan vẫn chưa nhận được áo khoác.

liệu jeonghan có thể gọi đó là joshua's effect?

anh gật đầu yếu ớt với joshua trước những gì em nói. lúc này tâm trí anh đang không tỉnh táo. tất cả những gì anh đang nghĩ là cách joshua tiếp cận anh, và hai lời thì thầm nhanh chóng, bởi vì mọi thứ diễn ra quá nhanh có lẽ là do sự vội vã của trận đấu khiến jeonghan có cảm giác như đang nhận được những nụ hôn nhẹ lên má từ người bạn thân nhất của mình.

điều đó...

điều đó khiến anh tự hỏi sẽ thế nào nếu joshua hôn anh.

ý nghĩ đó cứ lởn vởn trong đầu jeonghan, và kỳ lạ thay, nó đã sưởi ấm cho jeonghan suốt buổi fanmeeting mà không cần một cái ôm hay một chiếc áo khoác nào.

________

"đừng quên uống thuốc nhé." seungcheol nhắc nhở anh. "và bây giờ hãy ngủ đi, nếu có thể."

"ừm, mình biết rồi."

jeonghan uống thuốc, đi tắm và chuẩn bị nghỉ ngơi. anh gần như chìm vào giấc ngủ thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.

"ai vậy?"

"hannie."

"shuji?" jeonghan vô tình gọi biệt danh của joshua vì anh đã quá buồn ngủ. "bạn đến đây có chuyện gì sao?"

"chỉ đến để kiểm tra xem bạn có ổn không thôi. hôm nay trông bạn có vẻ lạnh lắm." joshua, trong bộ đồ ngủ bằng lụa, bước về phía anh. "bạn đã uống thuốc chưa?"

"mình đã uống rồi. coups đã đưa cho mình."

người bạn cùng tuổi của anh ậm ừ đáp lại. joshua đặt mu bàn tay lên trán để kiểm tra nhiệt độ của jeonghan lúc này "bạn ấm hơn lúc nãy nhiều rồi." joshua lên tiếng với vẻ mặt lo lắng.

"là nhờ có máy sưởi và chăn. joshuji đừng lo lắng quá."

"ừm." joshua gật đầu. em biết bạn mình đang buồn ngủ và tất cả các thành viên cũng thế. vì thế, em định quay trở lại phòng của mình. nhưng cách jeonghan ngượng ngùng chạm vào tay em khiến em phải dừng mọi hành động lại. đó không phải là một cái nắm chặt. đó giống như một cú chạm nhẹ nhàng hơn mà anh không chắc liệu đó có phải là trí tưởng tượng của mình hay không.

joshua quay đầu lại và thấy ánh mắt của jeonghan đang nhìn mình. "hửm?"

"hôm nay... khi chúng ta đang chơi game và bạn thì thầm điều gì đó với mình." jeonghan trầm giọng nói, không biết nên bắt đầu thế nào. giọng điệu cũng khác với giọng điệu thường ngày của anh. "mình có cảm giác như bạn..."

"hửm?"

"đừng bận tâm." anh nhìn vào đôi mắt tò mò của joshua và quyết định rút tay lại. "ngủ ngon nhé, shuji."

joshua cau mày trước hành động đó. em cố nghĩ xem người bạn thân nhất của mình muốn hỏi hay nói gì với em. joshua có thể nghĩ ra một hoặc hai điều. nhìn theo cách jeonghan quyết định dừng cuộc trò chuyện giữa chừng, nếu em không mở lời thì em sẽ không biết.

"bạn có cảm giác như mình hôn lên má bạn sao?"

"c—cái gì? mình—không."

joshua bật cười trước phản ứng của bạn mình. "bạn có thể là một kẻ nói dối giỏi với người khác, nhưng bạn không thể nói dối mình, jeonghan-a." joshua tiến đến ngồi lên giường, gần tay jeonghan. "bạn luôn lắp bắp khi bạn gặp mình bất chợt."

jeonghan cũng thừa nhận điều đó.

"tại sao?"

"tại sao cái gì cơ?"

"tại sao bạn lại cảm thấy như vậy? mình nghĩ chúng ta luôn thì thầm với nhau mọi lúc."

họ thật sự luôn làm như vậy

nhưng...

"hay là mình thực sự đã hôn bạn?" joshua mở to mắt trước sự thiếu phản hồi từ bạn mình. "phải không, jeonghan?"

"KHÔNG. bạn đã không làm vậy." jeonghan đứng dậy phản đối. "chỉ là cách cậu thì thầm các thứ thôi. không phải là bạn thực sự đã hôn lên má mình. dù sao mình cũng không có ý xúc phạm bạn đâu."

"và?"

"không có gì."

joshua vẫn nhíu mày. "nhanh nào. bạn biết bạn có thể nói với mình bất cứ điều gì."

"không có gì." jeonghan vẫn kiên quyết. anh quyết định không nói gì về sự ấm áp mà mình có được, nhưng khi ngước lên và bắt gặp đôi mắt nai xinh đẹp lấp lánh dưới ánh đèn phòng ngủ mờ ảo của mình, anh đã nhượng bộ. đôi mắt của joshua luôn là điểm yếu của anh. "chỉ là... nó... khiến mình cảm thấy ấm áp."

"ồ."

"bạn ồ cái gì đấy?"

"mình cũng cảm thấy vậy." joshua tránh giao tiếp bằng mắt và chuyển sang chơi đùa với ngón tay của jeonghan. "mình cũng cảm thấy cơ thể bạn ấm hơn. nhưng mình không nghĩ mình là nguyên nhân." joshua cười khúc khích một cách ngượng ngùng. "vậy đó có phải là điều tốt không?"

"nó tốt đấy." Anh buột miệng, to hơn mức cần thiết. "a nó tốt mà." anh lại trả lời với giọng nhẹ nhàng hơn.

"mình cũng cảm thấy nhẹ nhõm."

cả hai im lặng trong vài phút, joshua chơi với chiếc nhẫn nhóm của jeonghan và jeonghan nhìn joshua chơi đùa với nó. những cái chạm nhẹ bởi những ngón tay của joshua lên cơ thể anh vẫn truyền hơi ấm vào cơ thể anh, dù không nhiều bằng những lời mà joshua thì thầm.

"shua."

"hửm?"

"mình có thể..." joshua nhướng mày như một câu hỏi. "xin bạn..." jeonghan cố gắng truyền đạt lời nói của mình. "mình ra khỏi chăn và bắt đầu cảm thấy lạnh." nhưng với tư cách là một người bạn thân nhất, joshua biết mà không cần phải giải thích nhiều.

"bạn cần một lời thì thầm hay một nụ hôn nào?"

"tùy bạn hết."

chàng trai tóc nâu cười khúc khích một cách đáng yêu. em cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên má trái của jeonghan, rồi di chuyển tương tự lên má phải của jeonghan.

nụ hôn đầu tiên được mong đợi, nhưng nụ hôn thứ hai thì không. jeonghan cảm thấy má của anh bắt đầu ửng đỏ. nhịp tim của anh tăng nhanh, máu và hơi ấm chảy khắp cơ thể.

"bạn cảm thấy tốt hơn chưa?"

"ừm."

cả hai tiếp tục rơi vào sự im lặng. joshua ngáp dài, trông em buồn ngủ hơn lúc mới đến. bây giờ cũng đã muộn rồi và ngày mai cả hai đều có lịch trình. cả hai nên nghỉ ngơi sớm mới đúng

"shuji."

"hửm?"

"bạn có muốn ngủ ở đây không?"

"bạn vẫn cần thêm hơi ấm à?"

"ừm." jeonghan dang rộng vòng tay, mong muốn được ôm.

joshua cũng không phản đối yêu cầu đó. em đã sẵn sàng đi ngủ và quyết định sẽ luôn kiểm tra jeonghan. đối với joshua, đêm nay em sẽ ngủ ở đâu cũng không quan trọng.

"đặt báo thức nhé? mình không mang theo điện thoại."

"coups sẽ gọi chúng ta dậy."

joshua cười khúc khích. "ổn rồi." và rơi vào cái ôm sẵn sàng đón nhận tất cả của jeonghan, ôm anh, cho anh hơi ấm và tình yêu.

 "bạn biết đấy" jeonghan thì thầm trước khi cả hai chìm vào giấc ngủ.

"vâng?"

"đôi khi mình nghĩ chúng ta hơn mức bạn bè."

joshua mỉm cười dưới ánh đèn mờ. "mình cũng vậy."

__________

hết rùi, một chiếc fic nhẹ nhàng cho một ngày cuối tuần.

không bao lâu nữa là sẽ đến ngày kỉ niệm của jhhj đó, cả nhà đã có ý định gì chưa nè? vì năm nay là năm đầu tiên nên mình chỉ có thể chạy ads cho hai bạn nhà thui. năm sau sẽ cố gắng bùng nổ hơn ạ hehe

cũng cảm ơn tất cả các bạn rất nhiều vì đã đọc những fic mà mình dịch, nếu có lỗi thì mọi người cứ góp ý mình sẽ luôn lắng nghe ạ. chúc cho các yhst đã, đang và sắp thi cuối kì đạt được kết quả cao nhó. 

2 tuần nữa chúng mình gặp nhau ở unexpected bonds nhoa

__________

bản dịch được dịch sát so với bản gốc khoảng 80-90%, chưa có sự cho phép của tác giả và bản dịch thuộc quyền sở hữu của mình, vui lòng không re-up, chuyển ver hay mang đi nơi khác khi chưa có sự cho phép.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro