𝗼𝗻𝗲𝘀𝗵𝗼𝘁

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

trở thành hội trưởng hội sinh viên là một danh hiệu khá phù hợp với joshua. mặc dù là một học sinh chuyển trường từ một đất nước hoàn toàn khác, nhưng em đã nhanh chóng bắt kịp và vượt qua các bạn cùng lớp, và được tất cả các giáo viên trong trường yêu mến. các cô gái nhìn joshua với ánh mắt mong muốn, và các chàng trai không thể ghét em vì tính cách quá đỗi ngọt ngào và nồng nhiệt.

vâng, mặc dù cuộc sống trung học của joshua vô cùng yên ổn, vẫn luôn có một người luôn khiến em phải tức giận.

yoon jeonghan.

joshua lần đầu gặp jeonghan một cách tình cờ khi em bắt gặp người kia trốn học, ngủ trên sân thượng. joshua không khỏi ngưỡng mộ khuôn mặt của anh đẹp như thế nào trong lúc ngủ trước khi thoát khỏi nó và mắng jeonghan vì đã trốn học. jeonghan chỉ mở một mắt, ngáp, rồi lại ngủ tiếp. không cần phải nói, joshua rất ghét jeonghan (suy cho cùng, "ghét" là một từ mạnh).

từ đó trở đi, jeonghan luôn tìm cách chọc tức em. có thể là trốn học, vứt vỏ kẹo xuống đất và vứt rác bừa bãi, nhai kẹo cao su (thậm chí thổi bong bóng vào mặt joshua), nghe nhạc to, hoặc đôi khi cố tình giẫm vào mu bàn chân joshua khi đi sau em, khiến joshua suýt vấp ngã nhiều lần.

"tại sao cậu ta lại ghét mình đến thế..." joshua rên rỉ trong sự thất vọng.

seungcheol thở dài và quay sang joshua một cách thông cảm. hiện tại họ đang ở phòng họp của hội học sinh, và cũng là hai người duy nhất còn lại trong phòng.

"cứ lờ cậu ta đi. nếu cậu nổi giận cũng sẽ khiến cậu ta trêu cậu nhiều hơn thôi."

joshua cắn môi. "nhưng mình là chủ tịch hội học sinh. nhiệm vụ của mình là bắt những người bị vi phạm và nhắc nhở họ. nhưng jeonghan...."

seungcheol tiến lại gần joshua, vỗ vai em trìu mến. joshua biết seungcheol luôn đối xử với em như một đứa em trai cần được bảo vệ, nhưng joshua ước mình có thể được coi là một nhân vật có uy quyền trong ngôi trường này, giống như chức danh của em vậy.

đúng lúc đó, cánh cửa mở ra và không ai khác ngoài yoon jeonghan bước vào. joshua, người vẫn dựa vào vai seungcheol theo thói quen, ngẩng đầu lên vì tiếng động. jeonghan nhìn hai người một lúc trước khi mỉm cười.

"xin lỗi, không cố ý làm gián đoạn chuyện gì cả," anh nói và nhướn mày.

joshua đỏ mặt và tránh xa seungcheol. "cậu-cậu đang làm gì ở đây thế?" em lắp bắp, nguyền rủa sự bất lực của mình khi không thể nói ra câu mạch lạc khi bối rối.

jeonghan nhún vai. "tôi thấy chán và tự hỏi ai vẫn còn ở trường. giờ đã 5 giờ rồi."

"vậy tại sao cậu vẫn còn ở trường?" seungcheol hỏi, vẫn còn khó chịu vì jeonghan đã "làm gián đoạn" họ.

jeonghan ngáp. "ngủ quên, lỡ chuyến xe buýt. quá lười để đi bộ về nhà, bố mẹ vẫn đang đi làm nên không thể đón tôi như thường lệ."

seungcheol đảo mắt. "vậy thì cậu định đợi ở đây à?"

jeonghan dừng lại một cách trầm ngâm. "được rồi, tôi không muốn xen vào đâu," anh lại nói một cách nhẹ nhàng, liếc nhìn joshua, người vẫn còn hơi ửng hồng trên mặt.

"cậu không xen vào đâu" joshua vội vàng nói, muốn giải thích mọi hiểu lầm. seungcheol dường như không đánh giá cao cách dùng từ của joshua khi hắn quàng tay qua joshua một cách bảo vệ, kéo em lại gần hơn. "thật ra" seungcheol bắt đầu. "cậu đang xen vào—"

jeonghan lờ seungcheol đi và di chuyển đến chiếc ghế đối diện với cặp đôi. "này hội trưởng" jeonghan nói với joshua, "chính xác thì công việc của cậu là gì?"

joshua nhìn jeonghan, người đang nhìn lại một cách chế giễu. joshua cắn môi.

"chỉ là—điều chỉnh các công việc trong trường...như là theo dõi hành vi của học sinh các thứ..." joshua lẩm bẩm.

jeonghan nghiêng đầu: "tại sao? không phải là rất nhàm chán sao?"

cánh tay của seungcheol gần như đè chết joshua nên joshua nhẹ nhàng đẩy hắn ra. "ừm—ừm, tôi muốn duy trì trật tự và giữ mọi thứ diễn ra suôn sẻ," joshua nói nhẹ nhàng. "tôi thích mọi thứ gọn gàng và ngăn nắp."

"nhưng tại sao vậy? các học sinh khác chắc hẳn không thích cậu, đúng không?"

"tôi thích cậu ấy—" seungcheol bắt đầu.

"với tôi thì không quan trọng," joshua nói, lấy lại được chút can đảm. "phải có ai đó làm trung gian giữa học sinh và giáo viên, và tôi là người đó. chỉ như vậy thôi."

jeonghan gật đầu như thể đang cố hiểu. "nhưng mà cậu dễ thương lắm. để phần cứng rắn đó cho giáo viên, vì tôi nghĩ là chẳng ai bị khuôn mặt em dọa đâu."

hơi nóng trên mặt joshua đủ để làm nhiệt độ trong phòng tăng lên, em ho khan vì xấu hổ. "c-cảm ơn?" joshua lắp bắp, không chắc đó có phải là lời khen hay không. seungcheol siết chặt em thêm lần nữa.

"bạn trai của cậu có vẻ không thích tôi, tôi sẽ đi ngay đây. gặp lại sau nhé~" jeonghan bỏ chạy khỏi phòng trước khi joshua kịp phản bác rằng seungcheol thực ra không phải là bạn trai của cậu.

"tên đó..." joshua lẩm bẩm, mặt nóng bừng. seungcheol trừng mắt nhìn cánh cửa mà jeonghan vừa rời khỏi.

"mình có thể giả vờ là bạn trai của cậu nếu điều đó có thể dọa cậu ta" seungcheol gợi ý, tỏ vẻ khó chịu vì ảnh hưởng của jeonghan đến joshua của mình.

joshua thở dài. "không sao đâu, mình sẽ xoay xở được mà."

cả hai đi ra ngoài, seungcheol rời đi trước vì bố mẹ hắn đã đến đón. trời bắt đầu mưa, và joshua cân nhắc xem em có nên lấy ô ra và đi bộ về hay chỉ đợi cho đến khi mưa tạnh. cuối cùng, em mở ô ra, thấy một bóng người nào đó đang ngồi trên ghế và cầm điện thoại.

"jeonghan?" joshua ngạc nhiên hỏi, jeonghan ngẩng đầu lên.

"ồ, chào hội trưởng. có chuyện gì thế?"

"jeonghan, gần 6 giờ rồi! sao cậu vẫn chưa về?"

"trời đang mưa, tôi sẽ bị ướt mất."

joshua bước tới chỗ jeonghan và giơ chiếc ô lên che đầu anh. "bây giờ thì anh sẽ không bị như vậy nữa đâu" nói một cách kiên quyết.

jeonghan nhìn joshua đang đứng trước mặt mình một cách kiên quyết. môi anh cong lên và anh cũng đứng dậy.

"đây không phải là bẫy chứ, phải không hội trưởng?" jeonghan hỏi một cách hờ hững.

joshua khịt mũi. "không, cậu nói đúng, đúng là như vậy. chiếc ô này thực ra là tia tử thần có thể tiêu diệt những người khiến tôi phát điên."

jeonghan cười ranh mãnh: "tôi làm cậu phát điên à?"

joshua quay sang jeonghan với vẻ không tin: "bây giờ cậu mới nhận ra à?"

jeonghan nhíu mày như thể đang suy nghĩ về điều đó. "tâm trí cậu có liên tục nghĩ đến tôi không?" anh hỏi.

cách diễn đạt của câu hỏi khiến joshua hơi ngạc nhiên. "ừm. hả? ờ, ý tôi là, không phải liên tục—ý tôi là—"

jeonghan cười và âm thanh đó thật đáng ngạc nhiên. joshua đột nhiên nhận ra sự gần gũi giữa họ khi cả hai cùng chia sẻ chiếc ô.

"ừm—nhà cậu ở hướng nào?" joshua nói, cố gắng giữ bình tĩnh.

jeonghan dừng lại. "tôi không biết, tôi không bao giờ tự đi bộ về nhà, nên là..."

joshua rên rỉ. "tại sao cậu lại đồng ý đi cùng tôi? cậu thậm chí còn không biết đường về nhà?" em hỏi trong sự thất vọng.

"được rồi, ai có thể cưỡng lại một anh chàng dễ thương muốn chia sẻ ô với cậu chứ? tôi biết là tôi không thể mà," jeonghan nói một cách rõ ràng.

joshua thực sự ghét sự thẳng thắn của jeonghan. anh đỏ mặt và nhìn đi chỗ khác. "cậu có bị ngốc không..." em lẩm bẩm, rút ​​điện thoại ra để có thể xác định vị trí của jeonghan thông qua gps.

"địa chỉ nhà của cậu?" joshua hỏi.

"đã bước đầu tiên rồi à?" jeonghan trêu chọc, joshua nhìn anh với vẻ mặt khó chịu và chỉ jeonghan chỉ đứng đó cười. "đây, tôi sẽ gõ nó vào."

jeonghan gõ vào màn hình, joshua lẩm bẩm điều gì đó một mình trong khi chờ đợi. sau một lúc, jeonghan đưa điện thoại lại.

"đây. nhân tiện, tôi cũng ghi số điện thoại di động của mình vào nữa."

một liên lạc mới được thêm vào với cái tên "♡tình yêu của đời tôi♡". joshua đỏ mặt và nhìn jeonghan đang nhìn lại một cách tự mãn. anh chàng này... joshua ghi nhớ trong đầu để đổi tên liên lạc khi có cơ hội.

joshua nhanh chóng mở lại gps và theo dõi nó, cố gắng lờ đi cảm giác hồi hộp trong cổ họng mỗi khi vai jeonghan chạm vào mình.

"chúng ta tới nơi rồi," joshua lẩm bẩm, còn jeonghan thở dài.

"ôi, thật thất vọng. buổi hẹn hò lãng mạn của chúng ta đã kết thúc rồi sao. tôi khăng khăng muốn đưa cậu về nhà nhưng tiếc quá, tôi không có ô. dù sao thì, chúng ta sẽ gặp lại nhau vào ngày mai, hội trưởng~"

joshua há hốc mồm nhìn anh và jeonghan nháy mắt trước khi bước vào nhà.

joshua đến trường vào ngày hôm sau, lo sợ phải gặp lại jeonghan như seungcheol đã nhanh chóng nhận ra và tức giận khi joshua nói rằng em đã đưa jeonghan trở về.

"tại sao cậu lại làm thế?!" seungcheol kêu lên.

joshua nhún vai. "mình không thể để cậu ấy ở đó được" em biện minh.

seungcheol lắc đầu "cậu quá tốt để làm hội trưởng. chẳng trách jeonghan lại thoát tội nhiều lần như vậy. có lẽ cậu ta coi cậu là kẻ dễ bắt nạt."

joshua bĩu môi và seungcheol chỉ mỉm cười, kéo em vào một cái ôm nghiêng. ngay lúc đó, chính ác quỷ xuất hiện dưới hình dạng jeonghan, một cái nhìn tò mò về cái ôm rõ ràng đầy tình cảm mà cặp đôi này đang có.

"bạn trai cậu và cậu dễ thương quá" anh nói, hướng ánh mắt về phía joshua. seungcheol ôm joshua chặt hơn mặc dù cậu cố gắng thoát khỏi cái ôm đó.

"c-cậu ấy không phải bạn trai tôi"

"cảm ơn" seungcheol lạnh lùng ngắt lời, trừng mắt nhìn jeonghan. jeonghan cười khúc khích và bỏ đi ngay sau đó.

joshua quay sang seungcheol: "tại sao cậu lại đồng ý?"

seungcheol chỉ trừng mắt nhìn vào nơi jeonghan vừa đứng. "cậu ta sẽ để cậu yên nhanh hơn theo cách này."

"nhưng nếu tôi không muốn cậu ấy rời khỏi m—" joshua nhanh chóng dừng lại trước khi em có thể nói hết những gì mình định nói.

seungcheol nheo mắt lại. "cẩn thận với jeonghan, cậu ta là một con quỷ ranh mãnh."

joshua rõ ràng đã không nghe theo lời khuyên của seungcheol. nếu không thì làm sao em lại mắc kẹt trong tình huống này?

hiện tại, joshua đang kẹt trong một buồng vệ sinh với jeonghan. à, và em có nhắc đến việc đó là phòng vệ sinh nữ không? just nice.

nếu bạn hỏi chuyện này xảy ra thế nào? ờ thì, joshua đã nhìn jeonghan một lúc lâu trong giờ tự học, lúc đó jeonghan vẫn đang ngủ. sau đó, anh tỉnh dậy và trong trạng thái buồn ngủ, vô tình bước vào nhà vệ sinh nữ. joshua nhanh chóng đi theo với hy vọng sẽ kéo người kia ra ngoài khi họ nghe thấy tiếng nói bên ngoài và joshua nhanh chóng kéo jeonghan vào một buồng trống để trốn.

bây giờ jeonghan đã hoàn toàn tỉnh táo và nhìn joshua với ánh mắt tinh nghịch.

"cậu quả là táo bạo đấy" jeonghan nói nhỏ.

joshua đảo mắt. "lần sau cố gắng để ý xem mình sẽ đi đâu nhé?"

jeonghan cười khẩy. "cậu đã theo dõi tôi suốt thời gian qua, đúng không?"

khuôn mặt Joshua ửng hồng và chân bất giác lùi lại, mặc dù không có nhiều chỗ trong cái nơi chật chội này. jeonghan nhận ra và khoanh tay khoe khoang.

"bây giờ phải làm gì đây, thưa hội trưởng? tôi bị kẹt trong một nơi với một anh chàng dễ thương. tôi khá chắc là cậu biết chuyện này sẽ đi đến đâu." jeonghan bước một bước về phía joshua.

joshua mở to mắt nhìn jeonghan.

"ý-ý cậu là sao?" joshua thì thầm. hay quá, em lại lắp bắp rồi.

"suỵt, họ sẽ nghe thấy cậu đấy" jeonghan thì thầm vào tai joshua.

joshua nhìn jeonghan một lúc lâu. có điều gì đó trong tâm trí em mách bảo rằng đây là một ý tưởng xấu xa, nhưng em đột nhiên nhớ lại lời seungcheol nói rằng em luôn dễ dãi khi nói đến jeonghan, và vì lý do nào đó, điều đó đã cho em động lực để làm những gì em đã làm tiếp theo.

joshua kéo mạnh phần trước áo sơ mi của jeonghan về phía mình và kéo jeonghan vào một nụ hôn. em ước mình có thể nhìn thấy vẻ mặt của jeonghan, nhưng điều này cũng dễ chịu không kém, đặc biệt là vì đôi môi của jeonghan mềm mại hơn nhiều so với em mong đợi. joshua ngồi xuống bệ bồn cầu, kéo jeonghan xuống cùng em, joshua vòng tay qua cổ và vai jeonghan khi người kia ngồi trên đùi em, đáp trả nụ hôn với lực mạnh không kém. khi cả hai cuối cùng cũng tách ra, vẻ sốc trên khuôn mặt jeonghan phản ánh trạng thái tinh thần của joshua.

"tôi sẽ không hỏi tại sao, nhưng tôi muốn biết liệu đây có phải là kế hoạch của cậu ngay từ đầu không?" jeonghan cuối cùng cũng thở ra, má hơi ửng hồng và áo sơ mi bị xáo trộn do bị joshua giật mạnh.

thực ra, joshua cũng không biết tại sao mình lại làm thế, nhưng em không định phủ nhận sự thật là em rất thích điều đó. thực sự là hơi quá. joshua cắn môi, cố nghĩ ra một cách hợp lý để giải thích cho việc mình vừa làm.

"t-tôi muốn cho anh thấy tôi không phải là một kẻ dễ bị bắt nạt" joshua lý luận, mặc dù lời giải thích đó chẳng có ý nghĩa gì. jeonghan khịt mũi và ngồi thoải mái hơn trên đùi joshua, khiến em nuốt nước bọt.

"nhưng cậu không có bạn trai sao?" jeonghan nói.

"cái gì—à, ý cậu là cheol à? không, cậu ấy chỉ giả vờ để cậu đừng làm phiền tôi nữa thôi. chúng tôi là bạn mà."

đôi mắt jeonghan lại lóe lên tia tinh quái, và joshua biết em đã bắt đầu một điều gì đó mà em không thể rút lại được. mặc dù, em không thực sự muốn làm vậy. và khi jeonghan cúi xuống để cướp lấy đôi môi em lần nữa, joshua đã sẵn sàng tuân theo.

"cậu đã ở đâu vậy? cậu gần như đã lỡ cuộc họp rồi!" seungcheol thốt lên, ngạc nhiên trước sự chậm trễ bất thường của joshua.

joshua tránh mắt, ký ức về những gì em đã làm trước đó vẫn còn đọng lại trong tâm trí. "cin lỗi," em lẩm bẩm.

"nhân tiện, jeonghan thực sự đã tặng mình một nụ cười tự mãn nhất mà mình từng thấy trên đường đến đây. mình muốn đấm cậu ta một cái quá đi mất."

tai joshua dựng lên khi nghe tên jeonghan và seungcheol nhận ra, nhìn chằm chằm jeonghan ở phía sau một cách nghi ngờ. "cậu có liên quan gì đến chuyện này không?" seungcheol hỏi.

joshua bồn chồn, không biết phải giải thích thế nào về điều mà ngay cả em cũng không hiểu. cuối cùng, em kéo seungcheol lại gần hơn để không ai có thể nghe thấy những gì em định nói.

"được rồi, mình có thể đã...vô tình hôn jeonghan... trên môi...hai lần."

phải mất một lúc những lời nói đó mới thấm vào não seungcheol nhưng khi đã thấm vào trong, seungcheol không hề bình tĩnh chút nào.

"CÁI GÌ VẬY?!" seungcheol hét lên, khiến một vài học sinh phải liếc nhìn họ.

"suỵt! mình đã nói... ừm... mình đã hôn cậu ấy, với lại cậu đừng có mà nghĩ xấu cho jeonghan về chuyện đó vì mình mới là người bắt đầu trước."

"từ khi nào?" Seungcheol lắp bắp vì bối rối.

"ừm—trong giờ tự học—trong phòng vệ sinh nữ—"

seungcheol gần như phát hỏa vì những lời đó. "mình thậm chí không muốn hỏi..."

"này—mình cũng không biết tại sao nữa...chuyện đó cứ thế xảy ra..."

"nhưng đó chỉ là chuyện xảy ra một lần thôi, đúng không?" seungcheol xen vào, vẫn còn bàng hoàng vì lời nói của joshua.

joshua cúi đầu, em muốn mọi chuyện kết thúc như vậy sao?

"ừm..."

seungcheol rên rỉ. "con quỷ đó thực sự đã làm ô uế joshua của mình rồi. mình phải làm gì đây..."

tất nhiên, jeonghan, nghe thấy tiếng động, đã tiến lại gần cặp đôi với đầu ngẩng cao.

"chào hội trưởng" anh nói. joshua ngẩng đầu lên ngạc nhiên trong khi seungcheol trừng mắt nhìn anh một lần nữa.

"j-jeonghan?"

"cuối tuần này cậu có rảnh không?" anh hỏi đủ lớn để mọi người xung quanh có thể nghe thấy.

câu hỏi cũng như cuộc đối đầu giữa hai mặt đối lập đã khơi dậy sự quan tâm chung giữa các sinh viên đang theo dõi. tất cả đều nhìn joshua, chờ đợi câu trả lời của em.

"ừm... có..." Joshua nhẹ nhàng đáp lại.

một vài học sinh thì thầm với nhau một cách phấn khích.

trong khi đó, seungcheol vẫn không chịu dừng lại.

"gì đấy? cậu định đưa joshua đến nơi nguy hiểm sao?" seungcheol thẩm vấn.

jeonghan đảo mắt. "tôi sẽ không đưa bạn trai mình đến nơi nguy hiểm đâu" anh trả lời một cách thản nhiên.

lần này, hầu như mọi người nghe được cuộc trò chuyện đều há hốc mồm.

"bạn trai?" seungcheol lặp lại trong sự ngạc nhiên.

gương mặt joshua đỏ hơn quả cà chua khi em ngắt lời, "ừ-ừm, jeonghan—c-chúng ta có thể nói về chuyện này sau được không?"

jeonghan gật đầu "mình sẽ nhắn tin cho cậu sau" anh nháy mắt nói rồi bỏ đi, khiến mọi người đều sửng sốt. ngay lập tức tiếng bàn tán nổ ra.

"cậu ấy vừa nói tin nhắn—"

"bạn trai à?"

"nhưng chẳng phải cậu ta luôn làm phiền hội trưởng sao?"

"ồ~"

joshua vùi mặt vào tay. "tên ngốc đó..."

seungcheol thở dài, mọi sự đấu tranh đều biến mất khỏi hắn. "mình bỏ cuộc. nhưng nếu cậu ta làm cậu khóc, tốt hơn là cậu nên đá anh ta ngay lập tức hoặc mình sẽ đảm bảo điều đó xảy ra." joshua gật đầu, vẫn còn xấu hổ.

phải mất khá nhiều thời gian trước khi joshua đồng ý công khai mối quan hệ của mình với Jeonghan, và thậm chí còn lâu hơn nữa để seungcheol có thể chấp thuận, nhưng cuối cùng, mọi chuyện đều ổn thỏa.

chức hội trưởng hội sinh viên là một chức danh khá phù hợp với joshua, nhưng chức danh bạn trai của jeonghan nghe có vẻ hay hơn một chút.

____________________

phô lô và vote cho sốp nếu thấy sốp siêng nha hihi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro