𝟭

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới bầu trời xanh ngắt và ánh bình minh đang len lỏi qua những tầng mây, Evan lặng lẽ rời khỏi cung điện. Ánh mắt anh không khỏi nhìn quanh một lần cuối trước khi rẽ bước vào con đường dẫn ra biển. Từ nhỏ, cuộc sống của Evan luôn gắn liền với những quy tắc và trách nhiệm của hoàng gia. Mỗi bước đi, mỗi lời nói đều phải cẩn trọng, đúng mực. Nhưng giờ đây, trong khoảnh khắc này, anh quyết định phá vỡ mọi giới hạn đó.

Đôi chân Evan nhẹ nhàng chạm lên cát mịn, lạnh buốt từ làn gió biển sáng sớm. Hơi thở của anh hòa quyện với hương mặn của đại dương, tạo nên một cảm giác tự do mà anh chưa từng biết đến. Biển rộng trước mắt như một thế giới khác, xa rời khỏi những bức tường đá cao ngất và những ánh nhìn soi mói của hoàng gia.

Đang chìm đắm trong suy nghĩ, Evan chợt nghe thấy một âm thanh lạ từ xa vọng lại. Một giai điệu nhẹ nhàng, du dương như đang vẽ lên khung cảnh xung quanh bằng những nốt nhạc tinh tế. Anh bước đi theo tiếng nhạc, lòng đầy tò mò và mong chờ.

Trên một mỏm đá gần bờ, Evan nhìn thấy Jake, một chàng trai có vẻ ngoài giản dị nhưng tràn đầy sức sống. Mái tóc vàng của Jake phất phơ trong gió, mắt nhắm nghiền như đang hòa mình vào từng giai điệu mà đôi tay anh đang tạo ra từ cây đàn guitar cũ kỹ. Mỗi nốt nhạc như một lời thì thầm với biển cả, dịu dàng mà cũng đầy xúc cảm.

Evan đứng lặng một lúc, cảm nhận tiếng nhạc lấp đầy khoảng trống trong lòng. Anh chưa từng được nghe thứ âm thanh nào gần gũi và đẹp đẽ đến thế. Những giai điệu như kéo anh ra khỏi sự gò bó của hoàng gia, mang đến một cảm giác mà anh chưa từng trải nghiệm.

Khi bài hát kết thúc, Jake mở mắt và bất ngờ nhận ra sự hiện diện của Evan. Hai người nhìn nhau, một chút ngại ngùng nhưng cũng đầy tò mò. Jake không biết người thanh niên trẻ trước mặt là ai, nhưng ánh mắt ấy chứa đựng một điều gì đó khiến anh cảm thấy gần gũi.

Evan chậm rãi tiến đến gần Jake, ánh mắt anh đầy tò mò và chút ngập ngừng. Jake ngừng chơi đàn, đôi mắt của anh hiện lên sự ngạc nhiên khi thấy người lạ mặt đang tiến lại gần. Mái tóc của Evan bay trong làn gió biển, gương mặt thanh tú ánh lên một vẻ đẹp bí ẩn, nhưng không kém phần tinh tế.
Jake đặt cây đàn xuống bên cạnh, đôi mắt em toát lên vẻ hào hứng. Em mỉm cười và nói:

"Chào anh! Anh đến đây để nghe nhạc sao?"

Evan, hơi lúng túng nhưng anh cũng đáp lại:

"Phải... Tiếng đàn của em thật đặc biệt. Tôi chưa từng nghe thứ gì giống thế."

Jake vuốt nhẹ dây đàn, rồi nói:

"Thật sao? Tôi chỉ chơi vì niềm yêu thích thôi, không ngờ lại có người dừng lại để nghe."

Evan mỉm cười, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía đường chân trời, nơi mặt biển và bầu trời gặp nhau.

Anh bày tỏ: "Nơi này thật yên bình. Tôi chưa bao giờ có cơ hội đến đây."

Jake tỏ ra ngạc nhiên và hỏi: "Anh sống gần đây mà chưa từng đến bờ biển này sao?"

Evan mỉm cười buồn bã, nhìn xuống đôi chân trần trên cát và giải thích: "Có lẽ vì tôi sống một cuộc đời không giống mọi người. Lần này, tôi chỉ muốn thử thoát khỏi nó một chút."

Jake gật đầu thông cảm, nói: "Ai cũng cần một chút tự do, nhỉ?"

Evan, cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn, giới thiệu mình: "Tôi là Evan. Tôi có thể biết tên em không?"

Jake cười rộng rãi, vươn tay ra và đáp: "Jake. Rất vui được gặp anh, Evan."

Evan bắt tay Jake, cảm nhận sự ấm áp trong cái bắt tay của anh và hỏi: "Jake, em thường đến đây chơi đàn à?"

Jake gật đầu, nhìn ra biển và nói: "Phải. Đây là chốn yêu thích của tôi. Anh có muốn ngồi xuống không? Tôi có thể chơi thêm một bài nữa, nếu anh muốn."

Evan gật đầu, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Jake, đôi mắt đầy mong đợi. "Tôi rất muốn nghe."

Jake mỉm cười, nhặt cây đàn lên và bắt đầu chơi một giai điệu mới. Evan lắng nghe, cảm nhận từng nốt nhạc thấm vào lòng mình, như sóng biển vỗ về bờ cát, đưa hai người họ đến gần nhau hơn

Jake bắt đầu chơi giai điệu mới trên cây đàn, từng nốt nhạc nhẹ nhàng lan tỏa trong không gian yên bình của bờ biển. Âm thanh của dây đàn hòa quyện với tiếng sóng vỗ về bờ, tạo nên một bản hòa tấu tự nhiên đầy thư giãn. Evan ngồi cạnh Jake, đôi mắt nhắm lại để cảm nhận sự kết hợp hoàn hảo giữa âm nhạc và cảnh vật xung quanh.

Gió biển thổi nhẹ qua, làm mái tóc của cả hai phất phơ và cuốn theo những hạt cát li ti. Evan để cho tâm trí mình trôi theo những giai điệu du dương, cảm giác như tất cả căng thẳng và lo lắng của cuộc sống thường nhật dần tan biến. Trong khi đó, Jake tận hưởng khoảnh khắc này, thả lỏng cơ thể và chìm đắm trong từng nốt nhạc mà em chơi.

Evan mở mắt và nhìn về phía biển, nơi ánh sáng mặt trời bắt đầu phản chiếu trên mặt nước, tạo nên một lớp ánh sáng lấp lánh. Anh quay sang nhìn Jake, thấy sự tập trung và đam mê trong từng cử động của anh. "Giai điệu này thật đẹp," Evan nói

Jake mỉm cười và ngừng chơi một lúc, nhìn vào mắt Evan.

"Cảm ơn anh. Tôi cảm thấy như mình đang chia sẻ một phần của chính mình với anh vậy."

Evan gật đầu, cảm nhận rõ rệt sự chân thành trong lời nói của Jake. "Tôi rất vui vì mình đã dừng lại để nghe. Có lẽ đây là một trong những khoảnh khắc hiếm hoi trong đời tôi mà tôi cảm thấy thực sự tự do."

Jake nhìn ra biển, rồi quay lại với Evan. "Có lẽ chúng ta đều cần những khoảnh khắc như thế này để nhắc nhở mình về những điều thực sự quan trọng."

Hai người im lặng một lúc, chỉ còn âm thanh của sóng và giai điệu của cây đàn là những tiếng nói duy nhất trong không gian. Sự kết nối giữa họ không cần nhiều lời; những gì cần nói đã được thể hiện qua âm nhạc và ánh mắt.

Khi bài hát kết thúc, Jake nhìn Evan và hỏi:

"Anh có muốn nghe thêm một bài nữa không, hay anh có kế hoạch gì khác?"

Evan cười, cảm giác thư giãn và thoải mái.

"Tôi rất muốn nghe thêm. Thời gian như ngừng lại khi tôi ngồi đây."

Jake gật đầu, bắt đầu chơi một giai điệu mới, lần này có phần vui tươi và phấn khích hơn. Cả hai tiếp tục thưởng thức khoảnh khắc này, để âm nhạc dẫn dắt họ đến một thế giới tự do và bình yên, nơi tất cả mọi lo lắng đều trở nên nhỏ bé và xa vời.

Khi Evan rời khỏi bờ biển, ánh sáng hoàng hôn phản chiếu trên mặt nước, làm nổi bật cảnh vật xung quanh trong ánh sáng mềm mại của buổi tối. Evan quay lưng và bước đi, tâm trạng vừa nhẹ nhõm vừa đầy tiếc nuối. Anh bước dọc theo con đường mòn dẫn ra khỏi khu vực, để lại Jake đứng đơn độc trên mỏm đá.

Ngay khi Evan khuất dần trong bóng tối, Jake bắt đầu cảm thấy một cơn đau dữ dội ập đến. Đột ngột, em khụy người xuống trên mặt đá lạnh lẽo, tay ôm chặt lấy bụng như thể cố gắng giảm bớt cơn đau. Gương mặt em nhăn lại, và mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán em, làm tăng thêm cảm giác cấp bách và lo lắng.

Jake cố gắng hít thở đều, nhưng cơn đau ngày càng nghiêm trọng và kéo dài. Những nỗ lực của em để đứng dậy hoặc di chuyển đều thất bại, khiến anh phải ngồi thụp xuống, dựa lưng vào tảng đá gần đó. Từng làn sóng của biển vỗ vào bờ, nhưng âm thanh của sóng dường như ngày càng xa vời trong tâm trí em.

Em đưa mắt nhìn quanh khu vực, nhưng ánh sáng mờ ảo của buổi tối và bóng tối dày đặc khiến cho mọi thứ trở nên mơ hồ. Jake cảm nhận rõ sự cô đơn và mệt mỏi, cơ thể em không còn đủ sức để cầu cứu hoặc tìm kiếm sự trợ giúp. Cơn đau vẫn tiếp tục hành hạ em, mỗi nhịp thở đều trở nên khó khăn hơn.

Với sự kiệt sức và đau đớn, Jake gục xuống lần nữa, cảm giác như không còn hy vọng để vượt qua tình trạng này. Cảnh vật xung quanh vẫn yên tĩnh, chỉ còn âm thanh của sóng và tiếng gió thổi nhẹ qua các cành cây.

Từ xa, những ánh đèn lấp lánh bắt đầu xuất hiện, ánh sáng từ đèn pin và đèn lồng của đoàn người hoàng gia chiếu rọi trên con đường mòn dẫn ra bờ biển. Trong số đó, một nhân vật nổi bật với chiếc áo choàng đỏ tươi và biểu tượng Hồng y hoàng gia tiến lên dẫn đầu nhóm. Là Hồng y William.

Khi nhóm người hoàng gia tiếp cận mỏm đá, ánh sáng từ đèn pin chiếu rọi vào Jake, Hồng y ra hiệu cho các thuộc hạ dừng lại và tiến lại gần Jake. Các thuộc hạ nhanh chóng bao quanh Jake, một số người bắt đầu kiểm tra tình trạng của em.

Một bác sĩ từ đoàn người hoàng gia nhanh chóng nhận ra tình trạng nghiêm trọng của Jake và ra lệnh cho chuẩn bị cáng. Trong khi đó, Hồng y đứng gần đó, ánh mắt ông ta đầy rẫy sự lo lắng. Ông quan sát từng động tác của các thuộc hạ, đảm bảo rằng Jake được chăm sóc một cách cẩn thận.

Khi Jake được đặt lên cáng, đội ngũ hoàng gia bắt đầu di chuyển về phía con đường mòn dẫn ra khỏi khu vực. Hồng y đi bên cạnh cáng, ánh sáng từ đèn pin và đèn lồng của đoàn người tạo nên một con đường ánh sáng mờ ảo trong bóng tối của đêm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro