ngày anh bước đến bên em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

bảo trung cầm máy ảnh đi loanh quanh sài gòn, ngắm nhìn phố thành hoa lệ ngay trước mắt mà sao hắn thấy mình lạc lõng quá. lạ nhỉ? hắn đã ở đây cũng đã hơn một thập kỷ, từng ngỏ đường chạy vào sâu trong tim hắn như một thói quen. đến mức bảo trung nằm lòng, lúc nào thì container sẽ đi ngang qua khu phố hắn đang dạo bước, bao giờ thì đèn giao thông chuyển màu, và thời điểm nào là thích hợp nhất để chụp ảnh mà không màng an nguy.

đáng lẽ ra, hắn nên chấp nhận bản thân mình thuộc về nơi đây, là một phần trên mảnh đất của những con người chân chất thật thà, luôn rạng rỡ dẫu đêm có bao trùm cả khoảng không và sống với tinh thần cho đi nhưng không nhận lại. bởi cùng chiếc canon trên tay, bảo trung đã ghi lại được biết bao khoảnh khắc đời thường đến không thể nào quen thuộc hơn của nhịp sống sài thành, từ khi nắng bình minh còn khuất sau những toà nhà cao trọc trời đến khi vầng trăng dù đang lấp lánh nhưng hắn vẫn chẳng tài nào thấy được một ánh nguyệt nhỏ nhoi.

nhưng giờ đây, khi tình cờ dừng chân kế bên khu chung cư cũ ẩn mình trong quận nhất trong chuyến đi chụp ảnh không mục đích, bảo trung lấy làm khác thường khi hắn không còn cảm nhận được sự quen thuộc thân thương đến từ bức ảnh mình vừa mới tác nghiệp. cùng là gam màu xanh ảm đạm trong ánh nắng chói chang nơi miền nam mùa hạ ấy, cùng là tiếng nói cười đến từ vô vàn hộ gia đình đang ấm no kia, mà bảo trung thấy lạ lẫm vô cùng.

cứ như thể, hắn bỗng trở thành khách du lịch lần đầu đặt chân đến thành phố lớn, không ai quen cũng chẳng ai rõ. đến khi, người yêu hắn xuất hiện, bảo trung mới còn thấy bản thân mình thuộc về nơi giờ đây là nhà của hai người một lần nữa.

mà cũng đúng thôi, bởi vì đối với hắn, thanh duy gắn liền với sự tồn tại xinh đẹp của tháng năm mà hắn định cư tại sài gòn. nhưng nghe cũng lạ, dẫu sao thanh duy chẳng đến từ nơi này, bảo trung lại càng không.

nhưng cuộc đời vốn đã được mặc định rằng không ai có thể tiên đoán trước, đặc biệt là mối lương duyên diệu kì nơi hắn và chàng thơ của mình ở chính sài gòn này. trong một ngày mưa trắng trời và tiếng nước rơi vào ban công, bảo trung vô tình nghe được giọng ca trong trẻo đến từ chàng ca sĩ hát dạo bên quán cafe lề đường. anh như thắp sáng và khơi gợi được niềm đam mê nhiếp ảnh tưởng như đã bị chôn vùi của bảo trung suốt bao năm tháng hắn lạc lối giữa muôn ngả đường thế giới, và đưa lại hắn món quà quý báu nơi phố thành đông đúc toạ lạc tại đất nước quê nhà.

khi được hỏi rằng có thấy tiếc không khi đi nhiều nơi như thế mà lại bắt gặp được "nguồn cảm hứng" ở một nơi thật gần, bảo trung luôn trả lời rằng hắn chẳng thấy hối lỗi hay tội nghiệp nguồn kinh phí ít ỏi gì đâu. bởi chính sự gặp mặt khi hắn đang tuyệt vọng, lại trở thành tiền đề cho rất nhiều câu chuyện tuyệt vời đã từng là cả thanh xuân của hắn. tỉ như, chuyện ước mơ dang dở này, chuyện trở thành nhiếp ảnh gia nổi tiếng này, rồi là, chuyện tình nữa.

bảo trung đắm say chất giọng người họ phạm mỗi lần anh hò đôi ba câu cải lương để ru hắn vào giấc ngủ. phải nói là, nó còn gây nghiện hơn thứ thuốc độc hại mà hắn từng gác kế bên con canon yêu quý của mình hồi còn lưu lạc ở vô vàn tỉnh thành nơi xa tít tắp. lúc đó, thanh duy sẽ cho hắn gối lên đùi mình, vỗ về hệt như mẹ hắn làm lúc bảo trung còn thơ dại rồi dùng giọng ca ngọt ngào ấy dỗ hắn về cõi mộng mơ. và bảo trung đã trị được chứng mất ngủ mấy năm trời của mình bằng liệu pháp đơn giản như thế, gồm một đôi tay mềm mại và một bài ca cải lương mà hắn còn chẳng rõ nguồn gốc.

à, câu chuyện tình đó cho bảo trung nhiều hơn là những giấc ngủ ngon. bộ sưu tập "sài thành tuổi xuân" của bảo trung nhận được đông đảo sự quan tâm của công chúng, đặc biệt là cư dân sài gòn, tất nhiên rồi. mới đầu, hắn không biết vòng xoay ở đâu, ngã tư chỗ nào hay khu nào là đông nhất, nhờ thanh duy - người đã sống ở đây từ thời mười tám mười chín tuổi đã dẫn hắn đi chụp khắp ngõ ngách. bảo trung nhớ, thanh duy đặc biệt thích những khu chung cư phức hợp cũ, nơi mà bề ngoài nhìn cũ kĩ và xập xệ nhưng lại chứa vô vàn mô hình kinh doanh, từ quần áo đến quán nước, mang theo ước mơ của nhiều người mà lặng thầm phát triển.

lúc ấy, bảo trung còn luôn miệng chê sở thích thanh duy kì cục. hắn bảo, sao anh không thích những cây cầu luôn lấp lánh hay ngỏ đường luôn đông đúc người qua lại, mà cứ thích dẫn em đến những chỗ em tưởng chỉ cần chạy mạnh chút thôi là nó sẽ sụp. và thanh duy chỉ luôn đáp lại bằng một nụ cười thật tươi,

"tại anh luôn thích khám phá chúng mà. tìm hiểu sâu bên trong những thứ mình cho là sắp đổ nát..." rồi anh ngả lên vai bảo trung, lúc hắn đang bận bịu chỉnh lại thông số máy ảnh "như em vậy."

và câu chuyện tình ấy tiếp diễn, làm lành một bảo trung gần "đổ nát" theo lời thanh duy. mà đúng thật, chiếc lens canon từng nứt một đường do bảo trung bực tức ném đi trong lúc thất vọng đã được thay bằng cái mới; dây đeo máy ảnh mục nát cũng được thanh duy đầu tư bằng một dây khác êm ái hơn, không xước cổ bảo trung như lúc trước nữa; và bao thuốc lá huỷ hoại sức khoẻ người nhỏ tuổi hơn hằng ngày bỗng chuyển thành cuộn film tự lúc nào bảo trung chẳng hay.

hẳn chỉ ý thức được, lúc bản thân mình lắp film vào máy, chụp thanh duy đang mặc áo dài đứng bên cạnh đoá hoa sen trắng diễm lệ và rực rỡ cũng là thời điểm hắn quyết định sẽ gắn liền với sài thành này mãi mãi. và cũng trong ngày hôm mà suy nghĩ đó nảy ra trong đầu, hắn kéo anh đi loanh quanh khu thảo điền và dừng lại trước một tiệm may tây phục như thể có chủ đích lần trước.

nhìn bảo trung đang tỉ mỉ lắp film, thanh duy cười, tò mò xoa lọn tóc của người nhỏ tuổi nhưng lại mấp mé cao hơn mình một cái đầu kia mà gợi mở câu chuyện một cách trìu mến

"gì đó em? muốn chụp ở đây à?"

hắn hài lòng cầm máy film trên tay, đẩy thanh duy đứng áp sát vào khung cửa kính trong suốt rồi ra hiệu cho anh nhìn vào bộ âu phục đôi, một đen một trắng ngay bên phải mái đầu vàng hoe mà rằng

"em muốn chụp anh khi anh mặc bộ vest kia, và tất nhiên lúc đó em cũng đang mặc bộ còn lại."

thanh duy có lẽ sẽ không biết, khi nói ra câu tỏ tình không đầu không đuôi, bảo trung đã tưởng tượng ra được cảnh hai người khiêu vũ đôi tay trong tay trên nền nhạc mà thanh duy sáng tác, cùng ngọn nến lấp lánh ấm áp chiếu sáng cho tình yêu hai người bọn họ. hắn nghĩ, gót chân này sẽ nối tiếp gót chân kia thật duyên dáng trong tiếng reo hò ủng hộ từ gia đình hai bên, rồi anh sẽ vấp ngã vào lòng hắn vì vụng về và nở một nụ cười thật tươi. bao nhiêu kịch bản xinh đẹp mà hắn vẽ ra trong trí tưởng tượng, còn rõ ràng hơn mấy bức ảnh sắc nét bảo trung chỉnh chi tiết bao lần bỗng được vẽ thành tranh 3D bởi cái gật đầu của đối phương.

anh hôn bảo trung, một cách cuồng nhiệt và thiết tha thay cho câu "đồng ý" của mình. môi chạm môi, khắc sâu một mối tình ông trời ban cho còn kéo dài hơn cả mùa hạ đang dần trôi qua trước mắt. bảo trung ôm thanh duy sát vào người mình, trong góc khuất nơi hẻm tối của khu thảo điền, thỏ thẻ đôi ba câu em yêu anh vào vành tai vốn đã đỏ ứng. người lớn hơn choàng tay qua cổ hắn, cảm nhận được thân nhiệt nóng bỏng của cả hai đang dần hoà cùng với nhau mà cảm thán

"bảo trung tỏ tình hay thật đấy, nhỉ?"

và sau này, album "sài thành tuổi xuân" của nhiếp ảnh gia vương bảo trung đã được đóng màn bằng bức ảnh hai màu áo vest nằm chồng lên nhau, giữa ngổn ngang những thước film là minh chứng cho cuộc tình như mơ ở nơi phố thành xa hoa của bọn họ.

martyq
mới đầu định viết se gùi đó, nhm fic đầu cho atvncg nên hông se nủi, thui he dịu dàng tình cảm z. tui iu cái cpl safe zone nì qá thể đáng, qá yên bình và đáng iu và trưởng thành nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro