ep 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi biển chơi mà không đi tắm biển là một thiếu sót, nhưng mà đó là với người biết bơi. Còn với người không biết bơi như Trịnh Nhật Tư, thì có ra biển cũng chỉ là ngồi trên bờ giữ đồ, rồi ngó mắt dòm người ta đi ra biển tắm. Có điều với một người dễ đen như cậu, thì cần phải thoa kem chống nắng. Nếu không thoa, nhất định tay cậu sẽ phân ra hai vạch.

Mấy cô đồng nghiệp của Trịnh Nhật Tư đi biển gần đó, vô tình nhìn thấy cậu ngồi đưa lưng cho Trương Ngọc Song Tử thoa kem chống nắng giúp, thì thi nhau bĩu môi dài thượt. Bọn họ không có người yêu đi biển chung đã đành, định đi biển tìm vài anh để thoát ế. Ai dè, đến nơi lại bị hốc cho mấy thau cơm chó. Đặc biệt, là cơm chó của đứa đồng nghiệp đành tâm hủy kèo đi với trường mới đau.

Trịnh Nhật Tư ngồi trên ghế dựa cầm trái dừa dứa, đưa đôi mắt long lanh như mắt thỏ nhìn mấy đôi tình nhân rượt nhau chạy vòng vòng dưới biển, rồi quay sang nhìn Trương Ngọc Song Tử đang ngồi lột tôm cho cậu. Trên bàn còn có cua, ghẹ, ngao, sò...mỗi loại một đĩa. Mặc dù không được xuống biển tắm, nhưng có ai được người yêu bóc hải sản cho ăn giống như cậu không.

Trịnh Nhật Tư ngồi tựa lưng vào ghế uống nước dừa, rồi há miệng cắn lấy con tôm Trương Ngọc Song Tử đang để trước mặt. Sau đó, cậu bóc một con nhét vào miệng anh, rồi tiếp tục công việc ngắm biển của mình. Ai nói đi biển phải xuống nước mới được gọi là đi tắm biển đâu, cậu ngồi tắm nắng cũng là đi tắm biển mà. Nhưng có đen hay không, thì chưa ai biết.

Trương Ngọc Song Tử bóc vỏ hải sản cho Trịnh Nhật Tư, hoàn toàn không thèm quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh đang nhìn mình. Cậu là người yêu của anh, thì việc anh bóc vỏ tôm, lấy thịt cua cho cậu là chuyện bình thường thôi mà. Chừng nào có người yêu đi cùng, mà lấy thịt cua, lột tôm cho người khác thì hãy nhìn. Đối với anh, chỉ cần người yêu vui là được. Ai nói gì? Kệ.

Trịnh Nhật Tư đang ngồi ngắm mấy chiếc thuyền chở du khách ra bãi câu, thì có một người đồng nghiệp đến ngồi xuống ghế bên cạnh khều cậu rồi trêu:

- Thì ra là đi chơi với anh yêu nên hủy kèo với tụi tui ha? Trời ơi! Còn được lột tôm cho nữa kìa. Hèn chi, mình rủ người ta đi chung, người ta đâu có chịu. Chả bù cho tui, tới giờ vẫn ế.

Trịnh Nhật Tư lấy cái nĩa xiêng miếng thịt ngao bỏ vào miệng nhai nhai mấy cái rồi nói:

- Ủa, tui nhớ bà tư vấn cho tui ghê lắm mà. Nào là nên giành thời gian cho nhau, thông cảm cho nhau. Rồi phải thể hiện bản lĩnh gì đó tùm lum tùm la. Vậy tui hỏi bà? Người yêu bà đâu rồi Hòa, sao tui hông thấy dợ?

Câu chọc ghẹo của Trịnh Nhật Tư chính thức làm người bạn thân tên Hoà á khẩu. Cô đâu phải không có ai theo đuổi, chẳng qua là không có ai vừa ý thôi. Con gái lấy chồng như đánh bạc, may mắn gặp phải người hoàn hảo như Trương Ngọc Song Tử thì không nói. Lỡ cô không may mắn được như bạn thân của mình, gặp phải một tên không ra gì, chẳng phải uổng công ba mẹ nuôi lớn sao.

Hòa ngồi ghế bên cạnh nhìn bạn thân được người yêu chăm như chăm em bé. Trịnh Nhật Tư thì cứ thản nhiên lấy nỉa xiên thịt cua bỏ vào miệng ăn, rồi xiên tôm nhét vào miệng Trương Ngọc Song Tử. Suốt cả một buổi, cô không nghe anh nói lời nào. Chỉ thấy anh im lặng ngồi lấy thịt ngao ra khỏi vỏ cho cậu, rồi ngồi nghe cậu than vãn mấy chuyện vặt vãnh. Thỉnh thoảng mới nghe anh nói một hai chữ.

Người lớn hồi xưa nói rằng người đàn ông trưởng thành khi yêu sẽ không bao giờ nói ra, mà họ sẽ dùng hành động để chứng minh, cho dù là một việc làm đơn giản cũng đủ khiến người ngoài nhìn vào cảm nhận được người đàn ông đó yêu đối phương thế nào. Mười lời nói thoảng qua, không bằng một hành động nhỏ xuất phát từ tận đáy lòng.

Trương Ngọc Song Tử ngồi nghe Trịnh Nhật Tư than vãn chuyện ngày Tết là bị hỏi khi nào mới chịu cưới vợ, thì vô tình anh nhìn thấy có một miếng kem dừa dính trên khóe môi của cậu. Anh thuận tay lấy tờ khăn giấy lau vệt kem, vô tình biến những người đang nhìn hai người trở thành mấy trăm cái bóng đèn cao cấp.

Trương Ngọc Song Tử không quan tâm xung quanh nhìn mình với ánh mắt gì, thản nhiên lấy một tờ khăn giấy khác lau sạch vệt kem dính bên khóe môi của Trịnh Nhật Tư và nói:

- Mùng 4 nội anh qua nhà em gặp hai bác để nói chuyện hai đứa mình.

Trịnh Nhật Tư gật gù mấy cái rồi nói:

- Để em nói với tía, mùng 4 ở nhà chờ ông bà.

Trương Ngọc Song Tử và Trịnh Nhật Tư ở Mũi Nai ngắm biển, đi chơi buổi tối...thản nhiên thưởng thức chuyến du lịch trước khi cưới. Hoàn toàn, không biết ở nhà ông cụ Trương và ông cụ Trịnh chỉ vì một bàn cờ tướng mà đấu khẩu long trời lỡ đất. Thậm chí, hai cụ cạnh khóe nhau đến mức ông bà Trịnh không dám lên tiếng giải vây.

Ông cụ Trương vốn định mùng 4 mới cùng ông bà Trương sang nhà gặp ông cụ Trịnh và thầy Vũ để bàn chuyện cưới xin. Nhưng không biết cụ Trương suy tính thế nào, mà quyết định 30 Tết sang nhà Trịnh Nhật Tư đánh cờ. Còn chuyện sang coi mắt cháu dâu tương lai, thì vẫn là mùng 4 cụ sẽ qua.

Cụ Trương ngồi ngoài băng đá trong sân, tay đặt lên cây gậy, tay đặt lên con cờ tướng, thỉnh thoảng cụ lại nheo nheo mắt. Cụ suy nghĩ một hồi lâu, mới đẩy con cờ lên phía trước, bụp một phát ăn con tượng của cụ Trịnh.

Cụ Trịnh thấy con tượng của mình bị con xe của cụ Trương ăn mất, cụ tức oanh ách gõ mạnh gậy xuống đất và nói:

- Sao anh chơi ăn gian vậy anh tư? Tui hổng dè là tới đánh cờ mà anh cũng gian lận được luôn đó anh tư.

Cụ Trương cười khà khà rồi nói bâng quơ:

- Cũng đâu có bằng ai kia. Hồi đó đi nói xấu bạn thân với đào. Nhưng mà cũng nhân quả thôi người ơi. Nói xong gái cũng đâu có thèm ưng.

Cụ Trịnh hừ giọng, đẩy con xe lên phía trước, rồi cà khịa lại:

- Mà nghĩ cũng lạ. Hồi đó ai đó cũng thề sống thề chết không làm sui với thằng thầy giáo già này, nói gì mà thầy giáo trói gà không chặt. Rồi giờ sao, hai đứa nhỏ nó thương nhau, cũng phải làm sui thôi.

Cụ Trương tức run tay run chân, mặt mũi đỏ như say trầu. Cuộc đời cụ đấu khẩu với ai cũng thắng, nhưng chỉ có ông bạn già này là cụ không bao giờ nói được. Thằng cháu cụ cũng thật là, trên đời này hết người thương rồi sao, đi thương ngay cháu của cái kẻ mà cụ không muốn làm sui. Đúng là thề thì thắc, mà mắc thì rối.

Cụ Trương và cụ Trịnh cứ lo đấu khẩu, tìm cách để khi làm sui với nhau không phải đấu khẩu trong ngày cưới của cháu nội. Nên hai cụ hoàn toàn không biết rằng, hai đứa cháu mình đã chính thức biến cái hiểu lầm ăn cơm trước kẻng thành sự thật.

Trương Ngọc Song Tử hôn lên môi của Trịnh Nhật Tư, dùng lưỡi tách hai hàm và đưa lưỡi vào càn quét khắp nơi trong khoang miệng của cậu. Một tay anh lần mò tìm đến mở từng cúc áo sơ mi của người yêu, để lộ ra lồng ngực trắng như tuyết cùng hai hạt đậu đỏ hồng đang phô ra trong không khí.

Buông tha cho đôi môi đã sưng đỏ của của Trịnh Nhật Tư. Trương Ngọc Song Tử lại từ từ dời dời môi xuống bên dưới, hết hôn hít chiếc cổ thiên nga xinh đẹp lại đến xương quai xanh tinh tế. Chán chường rồi, anh lại dùng chiếc lưỡi điêu luyện của mình trêu đùa một bên vú của cậu, bên còn lại cũng dùng bàn tay hư hỏng của mình nghịch ngợm, xoa nắn, thỉnh thoảng dùng ngón tay gãy gãy đầu vú, khiến Trịnh Nhật Tư bị kích thích rên rỉ nhả ra những thanh âm gọt ngào.

Đầu vú mẫn cảm bị Trương Ngọc Song Tử trêu đùa một hồi nhanh chóng cứng lên. Trịnh Nhật Tư được người yêu đưa vào biển tình, cũng vòng tay ôm lấy và nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trần rộng lớn của người phía trên, đồng thời cũng dùng đầu gối cọ liên tục vào giữa hai chân của anh, khiến nơi đó dựng lên thành một túp lều nhỏ.

Trương Ngọc Song Tử bị Trịnh Nhật Tư kích thích, bàn tay anh bắt đầu quá phận trượt nhẹ từ cái eo mãnh khảnh của cậu, tìm đến thắt lưng đem cái quần short vướng víu cùng quần lót của cậu cởi ra ném xuống đất. Bàn tay của anh tìm đến cánh mông căn tròn đầy thịt của cậu không ngừng nhào nặn đến thay đổi đủ thứ hình dạng.

Mặc dù đang được người yêu đưa vào bể tình, nhưng Trịnh Nhật Tư vẫn phát hiện ra mình đang bị thiệt thòi. Cậu liền dùng chân kẹp vào eo của Trương Ngọc Song Tử, rồi làm theo cách mình học được ở trong sách, đem quần jean của anh kéo xuống đến mắt cá. Mặc dù cách một lớp quần lót, nhưng cậu vẫn không khỏi run rẩy, to như vậy mà anh nhét vào chắc cậu chết mất.

Trương Ngọc Song Tử nhìn biểu hiện của Trịnh Nhật Tư, ý cười trên môi càng đậm, cúi đầu hôn lên môi cậu trầm thấp mà hỏi:

- Làm sao? Sợ rồi hả?

Trịnh Nhật Tư ngượng ngùng hỏi, trong đầu cũng vẽ ra cảnh tượng khủng long bạo chúa kia của anh tàn phá đóa hoa cúc nhỏ bé của mình:

- Của anh...sao có thể to như vậy chứ?

Trương Ngọc Song Tử cười tà, ngón tay như có như không nhẹ nhàng trượt qua hậu huyệt của Trịnh Nhật Tư. Nơi tư mật đột nhiên bị kích thích, khiến cho cậu bị kích thích kêu lên một tiếng.

Trương Ngọc Song Tử nghe tiếng kêu gợi tình của người yêu bé nhỏ, người anh em bên dưới cũng bắt đầu nhịn không được mà cường ngạnh to thêm một vòng. Mặc dù thực sự rất muốn nhanh chóng ăn sạch tiểu yêu tinh bên dưới, xỏ xiêng cậu sướng đến kêu cha khóc mẹ, nhưng đây là lần đầu của Trịnh Nhật Tư, anh không thể qua loa mà làm tổn thương cậu được. Thế là, anh nhịn xuống cổ nhiệt ở bụng dưới, chu đáo khuếch trương cho cậu. Dùng hai ngón tay trỏ và giữa gel bôi trơn đã chuẩn bị sẵn, chậm rãi xoa nắn bên ngoài hậu huyệt non nớt đang chịu kích thích mà không ngừng co rút.

Trịnh Nhật Tư bị chất dịch kì lạ chạm vào nơi lỗ nhỏ giữa hai cánh mông làm cho cơ thể run lên từng đợt. Cậu không thể nhịn được mà rên rỉ từng tiếng nhỏ.

Trương Ngọc Song Tử cúi đầu thì thầm vào tai Trịnh Nhật Tư:

- Đừng căng thẳng. Anh phải chuẩn bị thật kĩ thì em mới không đau.

Trương Ngọc Song Tử nói rồi liền ngậm lấy đôi môi anh đào của Trịnh Nhật Tư mà cắn mút. Tay anh phía dưới cũng bắt đầu cẩn thận đút một ngón tay vào bên trong, chậm rãi nông nới lỗ hậu nhỏ bé.

Trịnh Nhật Tư rất muốn kêu đau nhưng môi lưỡi đều bị anh người yêu sĩ quan cướp lấy nên chỉ có thể phát ra những âm thanh không rõ tiếng.

Bên dưới một ngón tay đã đưa vào được, Trương Ngọc Song Tử lại đưa thêm một ngón vào. Hai ngón tay thon dài của anh ở bên trong không ngừng lui tới, vừa khuếch trương vừa tìm kiếm điểm mẫn cảm bên trong. Sau khi cảm nhận hậu huyệt của cậu đã đủ độ đàn hồi co giãn mà chứa chấp được người anh em của mình rồi, anh mới hài lòng rút ngón tay ra.

Anh nắm lấy cổ chân của Trịnh Nhật Tư, đem chân cậu gác lên chỗ khuỷu tay của mình, lại chồm người hôn lên trán cậu thì thầm:

- Anh vào nhé.

Trịnh Nhật Tư nhắm mắt hưởng thụ cái hôn của Trương Ngọc Song Tử, hai tay bám lấy cổ anh ra sức gật đầu. Anh nhìn biểu hiện của cậu, biết rằng ngay cả cậu cũng không chờ được nữa rồi, anh mới nhẹ nhàng nâng hông cầm lấy anh em của mình đặt ngay hậu huyệt của cậu, trước hết để quy đầu to tròn nhẹ nhàng cọ xát kích thích sau đó chậm rãi đẩy vào bên trong.

Trịnh Nhật Tư vừa kêu rên, vừa bấu chặt lưng của Trương Ngọc Song Tử. Anh hít sâu, cứ mỗi lần cậu kêu đau thì bên dưới lại cắn chặt đến mức sắp cắn đứt dương vật của anh.

Qua một lúc mà bên dưới vẫn như cũ, tiến không được lùi cũng không xong, Trương Ngọc Song Tử hết cách đành ngậm lấy môi Trịnh Nhật Tư dây dưa, kéo sự chú ý của cậu để cậu có thể thả lỏng ra một chút.

Không biết do kĩ thuật giường chiếu của Trương Ngọc Song Tử hơn giỏi hay Trịnh Nhật Tư đặc biệt thích được hôn. Mỗi lần hôn cậu đều hưởng thụ vô cùng, cơ thể thả lỏng không chút phòng bị, mềm nhũn mặc người định đoạt. Phía dưới cũng bắt đầu thả lỏng được một chút, anh nhân cơ hội một đường mạnh mẽ đâm thẳng vào trong khiến cậu hốt hoảng mà cắn lấy lưỡi anh.

Khi lỗ nhỏ xinh đẹp đã hoàn toàn chấp nhận khủng long bạo chúa to bự của mình, Trương Ngọc Song Tử chậm rãi đưa đẩy hông để dương vật ở trong hang thịt nhỏ hẹp ẩm ướt ra ra vào vào.

Miệng Trịnh Nhật Tư sau khi được buông tha lại bắt đầu rên rỉ. Hậu huyệt phía sau lần đầu tiên tiếp nhận vật lạ, khiến cậu vừa đau lại vừa sướng.

Trương Ngọc Song Tử nghe từng tiếng rên rỉ ngọt ngào của người yêu, eo hông của anh không ngừng đưa đẩy, đôi bàn tay to lớn cũng không rảnh rỗi hết xoa nắn eo nhỏ của Trịnh Nhật Tư lại nắn bóp bờ mông đào của cậu.

Trịnh Nhật Tư bị khoái cảm đánh úp ngửa cổ rên rỉ:

- Anh...anh...nhanh lên một chút được không?

Trương Ngọc Song Tử nghe thuận theo yêu cầu của Trịnh Nhật Tư. Anh bắt đầu đẩy nhanh tốc độ, bàn tay cũng di chuyển lên trên xoa nắn hai đóa anh đào bị bỏ quên.

Cả phía trên lẫn phía dưới đều của Trịnh Nhật Tư bị người ta mạnh mẽ chơi đùa, khoái cảm đánh úp lên đại não miệng cũng phát ra dâm âm loạn tiếng. Bỗng nhiên kêu lên tay cũng bấu lấy vai Trương Ngọc Song Tử:

- Đừng đâm vào đó...em xin anh...

Trương Ngọc Song Tử nhìn biểu hiện của Trịnh Nhật Tư liền biết mình đâm trúng điểm nhạy cảm của cậu rồi, anh nhếch mép cười tiếp tục dùng sức đâm thật mạnh vào nơi đó, khiến cậu lại không ngừng rên la, tay chân cũng co lại bấu víu lấy anh.

Điểm nhạy cảm bên trong không ngừng bị tấn công, Trịnh Nhật Tư rất nhanh liền đạt cao trào xuất ra, tinh dịch dính đầy trên bụng cậu và Trương Ngọc Song Tử.

Trịnh Nhật Tư không nhớ rõ là mình và Trương Ngọc Song Tử lâm trận khi nào, cũng không biết là đã làm bao lâu. Cậu chỉ nhớ lần cuối cùng anh dừng lại là ở trong phòng tắm, khi đó toàn thân của cậu cũng đã mỏi nhừ, tay chân gì cũng cử động không nổi. Bắt đầu từ lúc 9 giờ sáng, dừng lại lúc 3 giờ trưa.

Trịnh Nhật Tư cứ nghĩ vào phòng tắm là đã kết thúc rồi, nhưng khi bước vào cậu thấy mình đã sai một cách trầm trọngTrương Ngọc Song Tử hành cậu thêm một chập gần hai tiếng đồng hồ đến mức chân đứng không vững, phải tựa cả người vào ngực của anh rồi phó mặc cho anh muốn làm gì thì làm.

Trương Ngọc Song Tử vòng tay ôm lấy Trịnh Nhật Tư nhẹ nhàng xoa xoa lưng cho cậu và nói:

- Anh xin lỗi.

Trịnh Nhật Tư lắc đầu vài cái, cả người mềm nhũn dựa vào ngực Trương Ngọc Song Tử và nói:

- Trước sau gì cũng phải làm mà.

Trương Ngọc Song Tử với tay lấy áo choàng tắm khoác vào cho Trịnh Nhật Tư, vòng bế cậu đặt trên giường. Sau đó, thay một bộ đồ thể thao, rồi đi ra tiệm thuốc tây gần khách sạn, mua một tuýt thuốc giảm đau và một chai dầu nóng. Nhưng trước khi đi, anh không quên lấy một cái khăn nóng lau người cho cậu. Tại anh không kiềm chế, nên mới hành cậu mệt lã người như vậy.

Trương Ngọc Song Tử dựa theo hướng dẫn của người bạn, nên nhanh chóng tìm được tiệm thuốc tây. Anh mua một tuýp thuốc giảm đau, nhưng không ngờ người chủ tiệm tặng thêm một viên thuốc giảm đau, cũng không quên tặng kèm một nụ cười ý nhị. Dì biết rõ mua thuốc kem giảm đau để làm gì mà, người từng trải nhìn sơ biết ngay.

Trương Ngọc Song Tử trở về phòng khách sạn, đúng lúc người đồng nghiệp đứng ở quầy tiếp tân nhìn thấy:

- Kịch liệt lắm sao mà phải đi mua thuốc giảm đau thế?

Trương Ngọc Song Tử dứ nắm đấm định đánh bạn mình và nói:

- Nói tầm bậy không à. Gọi giúp tui tô cháo gà đi, không có la tào lao à.

Trương Ngọc Song Tử nói xong nhanh chân đi một mạch vào phòng với Trịnh Nhật Tư. Vừa mở cửa phòng, thấy cậu đang tựa lưng vào giường đọc quyển sách nói về chuyện chăn gối, thì chỉ biết phì cười. Chuyện gì cũng đã làm rồi, cậu còn đọc quyển sách này làm gì nữa không biết.

Trịnh Nhật Tư đọc quyển sách chăm chú, hoàn toàn không biết Trương Ngọc Song Tử đang ngồi bên và cũng đang đọc cùng mình. Cậu càng đọc, thì cảm thấy anh chàng người yêu sĩ quan của mình còn lương thiện chán. Vì trong sách viết không chỉ một tư thế, mà có đến ba mươi hai tư thế quan hệ khác nhau. Thậm chí còn viết rõ chi tiết nên làm thế nào mới an toàn.

Trịnh Nhật Tư cảm giác được hai má của mình đang nóng dần lên. Cũng may, Trương Ngọc Song Tử không biết cậu đang xem quyển sách này. Nếu anh mà biết, thì thế nào cũng cười cậu thối mặt. Giáo viên tiểu học nổi tiếng ngoan hiền trong trường cũng có lúc muốn tìm hiểu những thứ không đứng đắn.

Trịnh Nhật Tư đóng quyển sách lại, bỏ vào balo để ở cạnh giường. Vừa chuẩn bị nằm xuống thì cậu phát hiện Trương Ngọc Song Tử đang ngồi tựa lưng vào thành giường. Cậu giật thót tim, ấp a ấp úng hỏi anh:

- Anh...anh...anh không có nhìn thấy gì hết đúng không?

Trương Ngọc Song Tử phì cười vừa cởi áo choàng tắm cho Trịnh Nhật Tư vừa nói:

- Ai cũng phải biết cái này mà. Đừng nhúc nhích, anh thoa thuốc cho.

Trịnh Nhật Tư nghe Trương Ngọc Song Tử nói xong, liền nằm sấp xuống kê đầu lên gối, cho anh thoa thuốc giúp mình. Sau đó, ngoan ngoãn để anh mặc lại quần áo cho cậu. Từng hành động của anh, đều vô cùng cẩn thận, cứ như lo lắng nếu mạnh tay thì sẽ làm cậu đau.

Trương Ngọc Song Tử đỡ Trịnh Nhật Tư ngồi tựa lưng vào thành giường, rồi đi ra ngoài lấy phần cháo gà mang vào múc từng muỗng thổi nguội và cẩn thận đút cho cậu. Người yêu bé nhỏ bị anh hành đến suýt ngất trong phòng tắm, nên anh phải có trách nhiệm chăm sóc cậu. Vì nếu vừa rồi anh chịu suy nghĩ một chút, thì cậu đã không mệt vậy rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro