Gnasche : thương người đến đau lòng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[ Chúng ta của sau này rồi sẽ có tất cả, nhưng tiếc lại chẳng còn "chúng ta" ]

***


Đối với mỗi người mối tình đầu có lẽ một vết khắc trong tim, là một kỷ niệm không bao giờ quên lãng, có người may mắn tay trong tay đến mãi sau này, cũng có người ngậm ngùi nuốt lệ chôn sâu nó vào tận cùng ký ức. Còn mối tình đầu của tôi, tôi đã chọn từ bỏ nó...

Chúng tôi gặp nhau khi tôi chỉ mới 17 tuổi, một độ tuổi tràn đầy nhiệt huyết và ương bướng. Cậu ấy tên Namjoon - học sinh chuyển trường được sắp xếp vào lớp tôi. Những ngày đầu có lẽ vì chưa quen thuộc nên chẳng thấy cậu ấy nói chuyện với ai cả. Giờ giải lao, lúc nào tôi cũng thấy cậu ngồi một góc, trầm tư đọc sách. Cậu có đôi mắt một mí đầy tri thức, sống mũi thẳng tắp thanh tú, vầng trán cao, gương mặt góc cạnh cùng mái tóc đen láy, tất cả mọi thứ khiến tôi cảm thấy ở cậu có một sức hút đến kì lạ.

Hôm đó cậu ấy ngồi một mình bên khung cửa sổ, tôi lại gần định đẩy cánh cửa đụng vào vai cậu ấy để trêu chọc rồi bỏ chạy. Thế nhưng khi cánh cửa chạm vào, cậu ấy xoay người lại nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên. Tôi lại chẳng thể nào chạy nổi, bởi tôi những tưởng cậu ấy sẽ nổi giận rồi đuổi theo mắng tôi. Nhưng không, cậu ngạc nhiên rồi lại mỉm cười, khóe miệng cậu ấy cong nhẹ lên lộ ra 2 lúm đồng tiền rất duyên, đôi mắt vô cùng ấm áp nhìn tôi, tim tôi lúc đó đã lỡ đi một nhịp, như có một luồng điện chạy qua khắp người. Sau này mỗi khi nhớ lại nụ cười ngày hôm ấy, tôi vẫn không ngừng xao xuyến.

Trong phút chốc tôi cảm thấy bối rối chẳng biết làm thế nào, Namjoon cậu ấy vẫn đứng đó nhìn tôi, chúng tôi cách nhau một bức tường, nhìn nhau qua khung cửa sổ, tiếng ồn ào của giờ ra chơi dường như tan biến, mọi người xung quanh cũng trở nên vô hình. Không gian và thời gian như ôm trọn lấy chúng tôi. Ánh nhìn của chúng tôi cứ rơi vào nhau...

Không biết tự bao giờ tôi và Namjoon ngày càng trở nên thân thiết, cậu ấy giúp tôi lấy sách trên kệ cao, lau bảng giúp tôi khi tôi không với tới, ra mặt bảo vệ tôi khỏi mấy nữ sinh hống hách trong trường. Chúng tôi cùng nhau nói chuyện, cùng nhau học và cũng không biết là vô ý hay cố tình, chúng tôi luôn bước ra khỏi lớp cùng lúc rồi cùng nhau về.

Tôi luôn cứ tưởng chuyện ấy chỉ là sự trùng hợp cho đến khi chúng tôi thi học kỳ, tôi và Namjoon thi khác phòng. Khi thi xong môn cuối cùng của ngày hôm đó, bước ra khỏi phòng tôi đã thấy cậu ấy đứng ở đầu hành lang từ bao giờ. Chân tôi bước nhanh về hướng cậu, còn chưa kịp hỏi "Sao còn chưa về?" thì cậu ấy đã nở một nụ cười thật ấm áp nói với tôi :

- "Cùng về nào"

Tôi đi bên cậu với sự vui vẻ ngập tràn, cảm giác căng thẳng trong phòng thi lúc nãy dường như tan biến hết. Đúng vậy, không phải là trùng hợp, mà là cố tình, cố tình để được về cùng nhau.

- Này, hay là tôi đến nhà đưa cậu đi học vào buổi sáng luôn nhé? Dù sao cũng cùng đường...

Đôi má cậu ửng hồng, vừa nói vừa nhìn lảng sang chỗ khác, lúc này trông cậu ngố vô cùng. Về sau khi có dịp về nhà cậu chơi, tôi mới biết nhà cậu với nhà tôi có ngược một đoạn, mà lại là một đoạn rất xa...

À mà chẳng hiểu sao mỗi lần bắt gặp nụ cười hiếm hoi của cậu, mắt tôi lại hướng đến hai chiếc má lúm nhỏ xinh ấy đầu tiên, có gì đó rất dễ thương, rất bình yên và rất cuốn hút...Như thể má lúm đồng tiền sinh ra chính là để dành cho Namjoon vậy. Mỗi lần như vậy tôi chỉ muốn hét to lên rằng : "Kim Namjoon, cậu biết không, cậu đáng yêu chết đi được!!!" 🥺

---------------------------

Mùa xuân cuối cùng cũng đến, cái lạnh se buốt đôi lúc làm tôi rùng mình. Trường tôi tổ chức Hội Chợ Xuân cho học sinh được vui chơi xả stress, không khí cứ tưng bừng như lễ hội, những gian hàng bán đồ ăn nước uống cứ chật kín người.

- Này, khát không? Đi mua nước với tôi nhé.

Namjoon vỗ vai tôi và nói. Tôi không trả lời, chỉ nở một nụ cười thật tươi đáp lại, cậu ấy cũng cười. Chúng tôi cùng nhau lướt qua từng gian hàng một. Cậu ấy thậm chí đã chủ động nắm tay tôi. Thấy tôi run lên vì lạnh, cậu nhẹ nhàng cởi chiếc áo măng tô dài ấm áp khoác cho tôi. Hương hoa oải hương nhàn nhạt êm dịu ở áo cậu khiến tôi dễ chịu vô cùng. Một chút hơi ấm ít ỏi của cậu còn xót lại trên áo, nó khiến tôi có cảm giác như là...cậu đang ôm trọn lấy tôi vậy!

Giờ đây, khi đọc lại những dòng nhật kí ngây ngô thời 17, tôi vẫn luôn phân vân giữa : "giá như thời gian trôi chậm lại một chút để tôi được ở bên cậu lâu hơn" hay là "giá như ông trời đừng cho tôi và cậu gặp nhau ngay từ đầu, giá như lúc ấy cậu đừng cười với tôi thì tốt biết bao!"

Ngày tháng cứ như vậy mà trôi qua thật yên bình, chúng tôi thì ngày càng thân thiết như hình với bóng. Thật sự thì chúng tôi chẳng ai tỏ tình hay nói lời yêu thương gì với đối phương cả, nhưng chúng tôi hiểu rõ ràng tình cảm mình dành cho đối phương là gì.

Tôi thích yêu cậu ấy một cách an yên, giản dị như vậy và chắc rằng cậu cũng thế. Nhưng mọi thứ cũng không thể cứ trôi qua yên bình mãi được, người ta thường nói không có tình yêu nào không có thử thách, chỉ là không biết nó đến sớm hay muộn thôi, họ nói rất đúng. Thử thách của chúng tôi cuối cùng cũng đến rồi, không phải từ người khác mà từ chính chúng tôi.

Tôi còn nhớ có lần giáo viên hỏi chúng tôi đã chọn được trường Đại học cho mình chưa, Namjoon đã bảo rằng cậu ấy muốn đi du học, lúc đó tôi còn nghĩ rằng đó là một mong ước xa vời, và cũng chẳng quan tâm lắm, bởi tôi ở nông thôn nên dù trường tôi đang học là trường lớn nhất huyện thì vẫn là ở một nơi xa xôi, lạc hậu.

Tôi nghĩ rằng đậu Đại học ở thành phố là tốt nhất rồi, mơ chi cho cao xa như du học. Nhưng đến khi tôi đến ăn sinh nhật tròn 18 của cậu thì tôi biết chắc chắn rằng, đó không còn là mong ước của cậu ấy mà đã là kế hoạch được sắp đặt sẵn và chỉ cần thực hiện. Cũng chính hôm ấy tôi nhận ra rằng có quá nhiều điều về cậu ấy mà tôi chưa từng biết...

Nơi tổ chức sinh nhật lần này không phải căn nhà mà tôi biết khi đến chơi lần trước. Đó là một ngôi nhà khác to rộng, sang trọng gồm 1 tầng trệt, 3 tầng lầu, có sân vườn thoáng đãng, nằm ở khá xa trường...

Trong lúc mọi người đang trò chuyện vui vẻ thì mẹ Namjoon nói với chúng tôi rằng :

- Cảm ơn mấy đứa thời gian qua đã giúp đỡ thằng Namjoon con bác nhé. Trước đây vì lý do gia đình nên thằng nhóc phải chuyển trường từ thành phố về đây, nhưng giờ giải quyết xong hết rồi nên cuối học kỳ này sẽ chuyển trường về lại thành phố, học hết cấp ba nhà bác dự sẽ cho thằng nhóc đi du học bên Pháp. Bác sẽ tổ chức tiệc chia tay nên mấy đứa nhất định phải tới nhé!

Đoạn sau bác ấy còn nói nhiều lắm, nhưng tôi chẳng nghe nổi nữa rồi. Hết học kì này, nghĩa là chỉ còn một tháng nữa thôi...

Tôi nhìn cậu ấy, cậu ấy cũng nhìn tôi, nhưng chúng tôi không thể cười như lúc trước, tôi bắt đầu cảm thấy cay cay sống mũi, tôi kiếm cớ để ra ngoài sân, cậu ấy cũng theo sau. Lần đầu tiên chúng tôi đứng kế nhau nhưng không khí lại nặng trĩu như thế, tôi hỏi :

- "Cậu có dự định này lâu rồi nhỉ?"

- "Ừ", tiếng ừ của cậu ấy khiến lòng tôi như chết nghẹn.

Kể từ hôm đó trở về sau, không khí giữa tôi và Namjoon cứ trầm lặng mãi thế, tôi đã suy nghĩ rất nhiều và rất lâu về mối quan hệ giữa chúng tôi, có lần tôi nghe Namjoon nói với bạn khác rằng mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi, ngay cả trung tâm hỗ trợ du học cũng đã đăng ký xong xuôi.

Tôi mới nhận ra rằng mọi thứ ở đây đối với cậu ấy chỉ là tạm bợ, mục đích của cậu ấy là bay cao, bay xa, vùng nông thôn này chỉ là nơi dừng chân tạm thời, tôi cũng chỉ là một người xa lạ lướt ngang qua rồi vô tình ghé lại khiến cậu ấy thấy nơi này bớt nhàm chán.

Ngày cậu ấy đến đây, cậu ấy cũng biết chắc rằng rồi bản thân sớm muộn gì cũng phải đi, chỉ là cậu ấy không ngờ rằng điều này vô tình làm cho một người khác đau lòng.

------------------------------------------

Hôm nay là ngày bế giảng kết thúc năm học. Tôi đã thức dậy từ sáng sớm để đi đến buổi lễ đúng giờ, nhưng chủ yếu là để tránh gặp cậu khi cậu đến đón tôi đi học. Chẳng biết từ bao giờ, à có lẽ là từ buổi sinh nhật tròn 18 của cậu, từ ngày ấy tôi đã sinh ra một sự lo sợ, tôi sợ nếu như cứ tiếp tục gặp cậu thường xuyên thế này thì tôi sẽ không màng sĩ diện mà níu kéo cậu ở lại với tôi mất. Cũng trong chiều nay khi buổi lễ kết thúc, cậu sẽ quay lại nơi thành phố xa hoa để học nốt năm cuối cấp ba, sau đó lên đường đi du học Pháp. Cũng đồng nghĩa với việc cậu sẽ mãi bỏ tôi lại ở chốn thôn quê này, bỏ lại cô gái yêu cậu đến vô cùng...

Sau khi lễ tan, Namjoon tìm tôi khắp nơi. Cuối cùng, cậu tìm thấy tôi đang thút thít một mình ở hàng ghế đá quen thuộc hai đứa thường đến. Namjoon bước từng bước chậm rãi đến ngồi cạnh tôi, vẫn chiếc ghế đá ấy, vẫn là tôi và cậu, nhưng giờ đây không một ai có thể vui cười cả. Bỗng nhiên cậu nắm tay tôi, rồi ngập ngừng nói :

- Tôi...tôi xin lỗi!

-........

- Cậu... Cậu có ghét tôi không, vì tôi bỏ cậu ở lại?

- Chuyện ấy thì có quan trọng gì à? Giờ tôi nói ghét cậu hay không ghét cậu thì cậu vẫn đi thôi phải không? Tôi chẳng là cái thá gì trong cuộc đời cậu cả, tôi biết! Vậy nên cậu không cần bận tâm tôi nghĩ gì về cậu đâu. Namjoon, cậu... cậu hãy đi đi... toàn tâm toàn ý... lo cho tương lai của mình đi!

Tôi gần như hét lên, sống mũi cay xè, khóe mắt đỏ hoe. Tôi bật khóc. Lần đầu tiên trong đời, tôi khóc vì một chàng trai. Tôi khóc vì trong đầu tôi lúc ấy hiện ra hàng loạt viễn cảnh tôi phải cô đơn làm mọi thứ một mình mà không có cậu. Cậu từ lâu đã trở thành một thói quen trong cuộc sống của tôi. Tưởng tượng một tiết học buồn chán không còn được ngồi ngắm cậu, không còn được thấy đôi mắt một mí hiền lành, nụ cười ấm áp và cử chỉ dịu dàng của cậu, tôi không thở nổi. Haha, Namjoon là đang sợ tôi ghét cậu ấy ư ? Không! Nếu tôi ghét cậu ấy, tôi sẽ biến bản thân thành một người ích kỉ, Namjoon chỉ là lo cho tương lai của cậu ấy thôi mà. Trên tất thảy, sự nghiệp phía trước vẫn là quan trọng nhất! Vậy mà tôi vẫn ở đây ấm ức cái gì? Suy cho cùng chúng tôi vẫn chưa phải người yêu, vẫn chưa có gì ràng buộc, vậy tôi lấy tư cách gì để ghét cậu ấy, lấy tư cách gì để níu cậu ấy ở lại ? Tôi... đã yêu cậu nhiều đến mức nào rồi chứ?

- Cậu lại hỏi " Vậy,..chúng ta có thể giữ liên lạc không?''

Tôi chỉ cười nhạt rồi lập tức đứng dậy bước đi, tôi không trả lời vì tôi không biết phải nói thế nào. Giữ liên lạc làm gì chứ, có thể giữ được bao lâu đây, khoảng cách rồi cũng sẽ dần giết chết mối quan hệ này, vậy thì ngay từ đầu cắt đứt mọi thứ chẳng phải tốt hơn sao.

Namjoon và tôi ấy mà, ngay từ đầu đã ở hai khoảng trời riêng biệt, hướng đi khác nhau, mục đích khác nhau nên kết cục cuối cùng cũng sẽ xa nhau. Thì thôi, cứ xem như đoạn tình cảm dang dở kia là một kỷ niệm đẹp, vùi sâu, chôn chặt nó vào trong tiềm thức. Tôi của hiện tại đã quyết định từ bỏ cậu, từ bỏ đoạn tình cảm này, chỉ mong sau này chúng ta sẽ có được cho mình khoảng trời riêng mà bản thân hằng mong ước.

Bấy giờ, tôi mới thấm đẫm câu nói :"Người bạn gặp năm 17 tuổi sẽ không thể đi cùng bạn đến cuối đời".

/ Tạm biệt, mối tình đầu của tôi /

***
End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro