hurt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em còn sống hay đã chết, nếu chết sao không mang thân xác này đi. Thiêu đốt, nhấn nước gì được cả chứ hà cớ để lại dày vò tôi?
    Tình anh trong như nước suối nguồn, em cũng rõ chứ có phải không? Nhưng em ra khơi tìm bến cảng khác, đến khi thủng đáy lại quay về. Đòi hỏi tôi giúp vá lại thân tàu, mặc dầu chẳng phải tôi gây ra, mà phải chi từ đầu em ở lại thì có phải màu sơn vẫn sáng bóng chứ chăng mà trầy trật, tróc hết thấy rõ cả gang thép thế này!
    Vậy nhưng hỏng hóc chỗ nào tôi sửa chỗ đó, da dẻ em chẳng còn lấy một chút xanh tím nào như cái đêm em gõ cửa nhà tôi. Và rõ ràng rằng em vẫn thở, vậy mà em bảo em chết rồi...
     Nói thế chứ tôi sao lại không hiểu, chết đây là chết lặng, cái tâm cái hồn em vụn vỡ, cái yêu cái thương của em đã phân hủy. Tôi cũng đã chết mà, chết từ ngày em rời đi, nó cũng tan rã rồi hòa vào máu thịt thân thể. Nhưng đôi mắt tôi vẫn tỉnh táo, nhìn được hết cục diện giữa tôi và em, rõ được cái duyên phận mỏng như sợi chỉ.
     Giận em sao mà cả tin vào người, nhưng cũng thương mà để em quay lại. Dù tôi biết thiệt thòi là phần mình vì người đã xé hồn em, mà nếu cái hồn của tình yêu còn đó thì tôi cũng chẳng nắm được. Tôi giận tôi thương khổ ải trăm đường, mà em nào có hiểu cho? Hiểu sao thấu cái day dứt cái đớn đau và em mang đến, có hiểu rồi thì em liệu có chữa lành? Chỉ đành xoa dịu trái tim đang đau đớn bằng cách tự tẩy não bản thân, rồi da diết ôm mãi những bài hát tôi từng làm riêng cho em.
    Rồi vậy mà em tự tìm cái "chết" thực sự, trói cổ thiên nga in dấu dây thừng. Bi lụy chẳng còn đủ cho nỗi nhớ của em với người đàn ông đó, vậy nên chắc mẩm em chọn cách rời đi trong thanh thản của em và sự khốn khổ của tôi. 
    Đáng nhẽ hồn người đi mất thì tôi giữ xác lại làm gì? Hỏa táng, chôn sâu sao cho thõa. Hà cớ gì chẳng kìm được mà khóc thương thân người đã lạnh... Xót thương buột tôi vào vòng vây thống khổ khi mất người mình yêu, vật vờ như sương lạnh sáng sớm.
     Vậy đó, em mang cho đời tôi bao đớn đau, làm tôi ngu muội đến độ chẳng thiết quan tâm đến điều em từng làm. Rồi em chọn rời đi sau bao điều tôi làm cho em, phải chăng đến chiếc phao cứu sinh là tôi em cũng không muốn bấu víu vào nữa giữa ngàn khơi của nỗi nhớ người thương. Không nghĩ cho tôi, cũng không nghĩ đến lòng trắc ẩn mà ráng vì những gì tôi đã làm cho em rồi sống lâu thêm một chút, cứ thế mà buông thôi.
    Tôi đã nói rằng tôi tỉnh táo lắm, nên nếu có kiếp sau mong đừng gặp lại, nếu có gặp và em có chết, hãy mang cả xác của mình đi, đừng để lại làm gì. Vì tôi thà để nó thối rữa, chứ chẳng buồn đi chôn. Vì gặp nên ngu mà ngu thì trót ngu trọn một đời, hết một đời chẳng mong tương phùng nữa. Vì sẽ chẳng còn khúc nhạc nào có thể bào chữa cho sự tàn độc nơi trái tim em nữa đâu. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro