tinh linh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hãy trân trọng cánh rừng đi em, để rồi khi em sa vào bùn lầy nhếch nhác. Sẽ có vài bông hoa, vài cành cổ thụ nâng đỡ em trở về.
[...]
Em, một tinh linh nhỏ trong khu rừng già, được sinh ra từ những nụ phấn hoa. Em mềm mại thơm ngát cũng mong manh nhẹ nhàng.
Lần đầu gặp, chàng chỉ mới là cậu nhóc bụ bẫm trắng nõn với đôi má phấn. Dù đã nấp kĩ lắm, nhưng chàng vẫn tìm thấy em.
Đưa đôi tay tròn tròn nắm lấy vạt váy trắng, rồi theo sau em như cái đuôi nhỏ.
[...]
Tinh linh bé có bạn, người bạn đầu tiên của em. Tinh linh nhỏ chứng kiến chàng lớn lên từng ngày, từ nhóc con bụ bẫm hóa thành chàng thư sinh nho nhã.
Rồi cũng từ đó, hạt mầy nảy nở nơi đáy lòng em, bám những chiếc rễ con vào tận tâm can.
[...]
Lời chàng thư sinh đã ngỏ, nhưng tinh linh còn e dè, phải chăng em không thích hay rằng đã yêu ai? Nhưng không, trái tim em trót trao chàng rồi thì sao mà thay lòng đổi dạ được cơ chứ!
Nhưng mà em là tiên.... Em sinh ra từ linh hồn của rừng cây, còn chàng là người, sẽ trải qua sinh-lão-bệnh-tử.
Vốn từ đầu cái cách sống của cả hai đã không thể dung hòa được cho nhau rồi...
Nhưng chàng nói với em, chỉ cần em bẻ đi đôi cánh, cắt lìa một phần tai. Từ bỏ đi chìa khóa, cắt đứt với khu rừng.
Rồi chàng sẽ dang tay đón em đến, ôm em thật chặt và bên em đến hết đời.
[...]
Em ngu muội tin theo, nhìn xem, tinh linh nhỏ từ bỏ đôi cánh, chịu đau cắt đứt một phần tai, trả lại chìa khóa nơi khu rừng... Rũ bỏ trách nhiệm làm tiên để đến bên chàng thư sinh, tự mình khước từ quê hương.
Và em được gì đây? Cái hạnh phúc chợt tan nơi đầu lưỡi, cái ôm phản phất trong kí ức nhạt nhòa, chỉ còn lại người đàn ông khăn gói ra đi, còn lại cái nhìn lạnh lẽo xem thường.
[...]
Em báng bổ đức tin, cho rằng cuộc sống tiên nữ ràng buộc em. Nhưng cho tới bây giờ em mới nhận ra, cái cuộc sống ràng buộc đó, là đang kéo em tránh xa khỏi những cái độc địa của chốn phàm nhân. Em đã tự phá xích mà không chút suy nghĩ, rồi tự làm trái tim vốn được nâng niu chảy quá nhiều máu.
Còn lại nơi đây thân xác đã vắng hồn, vất vưởng như những làn sương trôi vô định. Mờ nhạt và lạnh buốt.
[...]
Trở về nơi chốn xưa cũ, nơi cánh rừng già xanh ẩm.
Chốn xưa hỏi em
- Đã hối hận chưa?
Em bật khóc, em hối hận rồi, xin hãy cho em con đường cuối cùng, cho em xin một chốn dung thân, cho em có chỗ để yên giấc sau bao ngày mệt mỏi...
Và rồi tán cây ôm lấy thân xác khô khốc, chắp vá lại cho em đôi cánh, trao cho em lại đôi chìa khóa. Hóa phép lại cho em đôi tai còn nguyên vẹn, và hơn hết.... Thấm giúp em chỗ máu rỉ rả qua bao ngày nơi trái tim.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro