Ta yêu em - Em nhớ ngài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

/Gửi em - nam hầu nhỏ của ta, Phác Chí Mẫn

Ta yêu em. Mẫn Doãn Kì yêu em, Phác Chí Mẫn!
Nhưng ta thân là một thái tử của một nước, thấy cảnh nước nhà loạn lạc không thể làm ngơ. Ta xin lỗi em. Ta cần phải đi, giữ lấy đất nước của ta, của chúng ta và giữ lấy hoà bình của dân chúng.

Em đẹp như lòng kiêu hãnh trong ta. Em kiên cường, mãnh mẽ đến lạ. Ta chưa từng nhìn thấy em khóc. Em bảo nước mắt xấu lắm rồi dặn dò ta không bao giờ được khóc. Nhưng em ơi, ta không giữ nổi nó. Dòng lệ ấy cứ tuôn khi ta nhớ em, thương em và khi ta viết bức thơ này.

Thơ tay ta không giỏi viết, lời truyền đạt trực tiếp trước mặt em cũng chẳng thể hoàn thiện. Em đừng trách ta. Em bảo ta đừng mang vẻ mặt lạnh lùng đấy đối diện với em.

Em giận dỗi ta tận 2 ngày 4 canh giờ, vì ta lỡ dùng cái ánh mắt sắc lạnh đấy nhìn em. Nhưng em biết không em trông thật dễ thương trong bộ dạng ấy.Có lần em nằm gọn trong lòng ta và nói

"nam nam vốn dĩ không thể yêu đương, chuyện thành hôn cũng không thể nào, vậy sau này nếu em không gả được cho ngài, ngài có giận em không?"

Lần đó ta vẫn chưa trả lời em cho đàng hoàng. Bây giờ ta mượn dòng này mà nói rằng ta không giận em, ta chỉ trách người đời quá tệ bạc. Lại không cho chúng ta ở bên nhau.

Không phải chỉ cần tình yêu là được sao? Ta yêu em đến vậy, em cũng yêu ta rất nhiều! Vậy tại sao lại chẳng thể ghép thành một đôi phu phu hoàn hảo?

Nhưng Phác Chí Mẫn em yên tâm, nếu em đọc bức thơ này tròn ngàn lần ta nhất định sẽ về bên em. Dùng việc ta chiến thắng giành lấy đất nước từ tay giặc trở về, ép vua cha tác thành cho Mẫn Doãn Kì ta và Phác Chí Mẫn em đến với nhau.

Còn nếu khi em đã đọc hơn ngàn lần, thậm chí là cả triệu lần nhưng ta vẫn chưa trở về cạnh em...

...ta xin lỗi...Mẫn Doãn Kì này đành thất hứa với em...

Cũng mong em đừng đợi ta, tìm kiếm hạnh phúc của em đi nhé!

Ở bên ta vừa tròn đôi mươi cái mùa xuân. Em cực nhọc nhiều rồi. Ừ thì em từng bảo không có ta em nhất định sẽ rất buồn, ở bên ta em thấy bình yên lắm

Ta cũng vậy ở bên em rất vui rất bình yên, nghe em ríu rít bên tai cả ngày chẳng hề nhàm chán. Em sẽ luôn chăm sóc ta, ta hơn em hai tuổi nhưng em bảo ta là bảo vật của em. Và em cũng là thiên thần của ta

Khi ta đi rồi, em nhất định phải hạnh phúc đấy, nếu không khi trở về ta liền bắt phạt em nấu cho ta một bữa ngon.

Ngọc bội xanh ngọc bích đi kèm với bức thơ này ta không cho phép em đánh mất đâu đấy, xem nó là tình yêu của ta rõ chưa?

Hạnh phúc nhé, Phác Chí Mẫn...

Yêu em...                     

      Thái tử của em
               MẪN                   /

- Ngài thất hứa rồi! Thái tử của em ơi, em đã đọc tận một ngàn tám trăm tám mươi tư lần rồi. Ngài còn không mau trở về

- Em đã đợi ngày được ba mùa xuân rồi...bây giờ là mùa đông của năm thứ ba rồi..

- Ngài còn muốn em đợi nữa sao?

- Mà ngài cũng lạ lắm cơ, viết thơ chẳng hay chút nào, câu từ lộn xào hết lên

- Còn dám bảo em đi tìm người khác nữa chứ

- Ngài cũng biết em ghét nước mắt mà. Sao Mẫn Doãn Kì, ngài lại khóc chứ....

- Thậm chí còn hại em vì ngài vì bức thơ này mà khóc theo ngài, xấu chết được

- Họ Mẫn à, em không hạnh phúc...ngài còn không mau về trách phạt em đi

- Ngài bảo đi giữ lấy hoà bình cho dân chúng...bây giờ chẳng phải họ sống rất tốt sao?

- Ngài còn không mau trở về bên em đi!

- Còn bảo sẽ xin vua cho chúng ta bên nhau, ngài đúng là đồ thất hứa...

- Tên Mẫn Doãn Kì đáng ghét nhà ngài...em nhớ ngài...

- Phác Chí Mẫn cũng yêu Doãn Kì nữa...

Ngọc bội của ngài, Chí Mẫn giữ chặt trong tay rồi. Ngài thái tử, ngài định bỏ rơi thiên thần nhỏ của ngài thật sao?

Ngài có thấy em khóc không, ngài Doãn Kì? Ngài không xót sao?

Ngài không nghe lời em nói sao? Hay ngài không thấy em đang úp mặt và đầu gối mình khóc to? Hay thật sự ngài như lời thiên hạ nói

Thái tử mất rồi, mất mạng mất cả xác?

Em đã đọc nó hơn ngàn lần rồi, cũng khóc đến cạn nước mắt rồi....

....Doãn Kì vẫn thất hứa với Chí Mẫn......


Can you give me a ⭐ ?
👇

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro