Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời khắc ly biệt thì em đã hôn mê!

Khi tỉnh lại, em đã về căn nhà nhỏ trong phủ Theerapanyakul sau hai năm xa cách, tất cả không có gì thay đổi, chỉ là trong lòng vì một người yêu em mà chảy máu!

Đã từng hỏi bản thân vì sao lại vứt bỏ Arthur?

Em không trả lời, bởi vì em không biết, Arthur là một người ngu ngốc, còn em không phải hay sao!

“ Ngài có thể nói cho em biết hiện tại em là gì của ngài hay không?”

Thời gian nửa năm làm em lấp đi vết thương lòng, thời khắc ấy nhìn hắn vào sân, em biết em lại phải rời đi.

Trông thấy hắn cúi đầu nhìn em. Mấy năm qua đây là lần đầu tiên em ngẩng đầu nhìn hắn, hắn vẫn tuấn, vẫn mỹ như ngày nào.

Hắn không trả lời, chỉ là lẳng lặng nhìn em, ánh mắt này có thể cho rằng hắn vẫn còn quan tâm em hay không!

Em cười, cười mình vô tri!

“Ngươi có thể không đi!”

“Em không sao cả,em đi!”

Ngày đó trời đổ cơn mưa, em không cầm dù, vì em không có dù!

Lần này sẽ là phủ nhà ai? Em không biết, em không hỏi, vì em không cần biết.

Donovan là nam nhân thứ ba của em, hắn giả dối hơn Vegas, hắn bá đạo hơn nhị hoàng tử, hắn muốn em bởi vì em đã từng là người nhị hoàng tử yêu nhất! Hắn muốn em là vì em có thể biết bí mật của Vegas!

Donovan không thích nam nhân, cho nên hắn không đối đãi với em ôn nhu như nhị hoàng tử.

Donovan rất đa nghi, cho nên ngày đầu vào phủ, hắn cho em một tách trà, một tách trà có độc!

Em uống, uống trước mặt mọi người, chỉ là em không biết tâm vì sao lại đau như vậy, tâm không còn trong lòng vì sao sẽ đau như thế!

Trà rất đắng, đắng đến mức làm em nhíu mày, thế nhưng em nhìn thấy gương mặt của Vegas, vẫn không có biểu tình như xưa!

Có lẽ em đang mong muốn hắn sẽ nói một câu với em, cho dù là “Ngươi có sao không!”

Vì thế em uống rất chậm, chậm đến thời gian tựa như đã ngừng lại trong nháy mắt.

Trà trong chén em đã uống cạn, máu trong lòng này đã chảy khô, duy nhất có thể làm, chỉ là mỉm cười!

Em không chết, trong trà xác thực có độc, chỉ là không phải độc trí mạng, Donovan làm vậy để em không bán đứng hắn, dù sao em đã từng là một tên đã phụ bạc một người yêu em chân thành.

Thế nhưng một đời anh minh của Donovan đã sai, sai là đã quan tâm đến mệnh hèn này của em!

Ở phủ của Donovan, em nhìn thấy nữ nhân nhị hoàng tử đã từng kể, nữ nhân mà Vegas yêu,  công chúa Mani !

Nàng rất đẹp, rất cao quý, rất kiêu ngạo, nàng là niềm tự hào của vương triều, là kiêu hãnh của Donovan, vì nàng là hôn thê của Donovan !

Arthur ngươi nói không sai, trên thế giới này sẽ không có ai yêu em hơn người, vì người là một kẻ khờ! Mà Vegas, Donovan, bọn họ là anh hùng, là người thông minh, nên họ chỉ biết yêu nữ nhân mỹ lệ kia, nữ nhân đẹp hơn cả thần tiên ấy!

Em lấy gì để làm Vegas yêu?

Một tháng, em nhìn Donovan từ một vị tướng quân anh hùng  trở thành phản tặc, em nhìn Donovan từ phản tặc đến đầu rơi xuống đất!

Đúng vậy, Donovan đã chết, là Vegas giết, vì ái tình, vì quyền lực, vì hạnh phúc của hắn!

Mà người mật báo là em, một tiện nhân không sợ chết!

Còn có nữ nhân mà Donovan nghĩ rằng nàng yêu mình.... công chúa Mani !

Em lại bán đứng thêm một người, chỉ là em không có áy náy, vì áy náy duy nhất đã cho Arthur!

Em trở lại căn nhà nhỏ ấy, lần trước mang về là đôi chân bị phế, lần này về là tấm thân đã bị độc dược ăn mòn!

Sinh hoạt trở về như xưa, vẫn là căn nhà nhỏ cũ nát, vẫn là nô tì ngốc nghếch, vẫn là một vật sống không có trái tim.

Sinh hoạt dường như thành hình rồi thì không còn thay đổi, mỗi ngày ngắm nhìn ánh trăng vĩnh viễn không với tới, giếng cạn vĩnh viễn không có nước, cây ngân hạnh vĩnh viễn không kết quả.

Thân thể không còn như trước đây, điều này em biết, bởi vì nó sẽ vô cớ bị sốt, sẽ ho khan, sẽ choáng đầu, nhưng mà, em không quan tâm, không quan tâm lúc nào thân thể này sẽ rời khỏi loạn thế như bây giờ, điều đó đối với ta tựa hồ không có gì khác biệt, đơn giản chỉ là vật sống biến thành vật chết mà thôi!

Sau đó, em bắt đầu trồng hoa, loài hoa dại nho nhỏ màu tím. Đành chịu thôi, em mua không nổi các cây hoa cao quý.

Em đã từng nghĩ, em đối với Vegas có khi nào giống như những đóa hoa dại này đối với đại hoa viên hay không, nhiều, không sao, thiếu, cũng không hề gì!

Dần dà, những đóa hoa tím trở thành một phần trong sinh mệnh em, có lúc lại nghĩ, nếu như em trồng đủ một nghìn bông, trời xanh có khi nào sẽ biến một nguyện vọng của em thành thật hay không! Dù cho suốt đời này chỉ cho phép một nguyện vọng của em trở thành thật thôi cũng được rồi.

Đã từng nguyện vọng có cha có mẹ, trời xanh nói nguyện vọng của em rất quá đáng, vì vậy em buông tha!

Đã từng nguyện vọng người em yêu có thể yêu em, trời xanh nói người đê tiện như em không xứng, thế nên em cũng buông tha!

Em chậm rãi học được cách không yêu cầu trời xanh thực hiện nguyện vọng của em nữa, bởi vì em không còn nguyện vọng gì, chỉ là, đã từng hỏi trời xanh, có thể cho Vegas hạnh phúc hay không, vì hắn không có hạnh phúc, trời xanh không trả lời em, vì vậy em vẫn xa cầu nguyện vọng này có thể thực hiện!

Cho đến khoảnh khắc ấy, trời xanh nói với em," Ta đã thực hiện nguyện vọng của ngươi, ra khỏi viện nhìn đi!"

Em rất vui vẻ, vui vẻ đến nỗi ăn mặc bộ trang phục năm xưa, em muốn em vẫn là thiếu niên ngày nào.


  *******************

Bão đến rồi. Mấy bạn miền Trung cố lên nhá. Susuna🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰



Con Mây lên tiếng rồi. Nma font chữ sai vậy là không yêu rồi. Dỗi :)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro